Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 940.1: Chơi lớn một chút.

.Đột nhiên, bầu trời rơi xuống những bông hoa tuyết trắng tinh, xe ngựa biến mất cũng là lúc Hàn Nghệ bước lên cuộc hành trình đánh bóng tên tuổi ấy.
.Lúc hắn rời đi ngoài mặt là trời yên biển lặng, giống như không có ai biết được, kỳ thực không phải, triều đình và dân chúng từ trên xuống dưới đều coi trọng việc này, trong triều quan viên đều biết rằng Hàn Nghệ phải đi lấy danh tiếng, bởi vì đây là lối mòn tới thành công, tuy rằng bọn họ đều không muốn Hàn Nghệ đi lên, bởi vì lối thống trị của quý tộc sẽ bị phá hư, nhưng đồng thời bọn chúng cũng hiểu, đây là điều không thể cản trở được, hiện giờ Lý Trị là người cầm quyền quyết tâm muốn cất nhắc Hàn Nghệ, việc này không ai có năng lực cản trở, chỉ có thể cố gắng hết sức kéo dài thôi.
.Dựa vào cơ sở này, kỳ thực rất nhiều người đều nguyện ý để Hàn Nghệ rời đi.
.Bởi vì mấy ngày vừa qua, bọn họ vẫn luôn đi theo bước tiến của Hàn Nghệ, làm cho bọn họ rất mơ màng, không biết mình rốt cuộc đang làm gì, giống như muốn thoát ra mà không ra được, luôn bị Hàn Nghệ xoay quanh đùa giỡn, chính bọn họ đều rất hoang mang, có thể nói là mệt cả tinh thần lẫn thể xác, bọn họ cần phải giữ vững tinh thần, trong lòng đều sợ Hàn Nghệ sẽ lại gây sự, bởi vậy Hàn Nghệ rời đi, cũng có thể làm cho bọn họ hoãn lại một chút.
.Đây cũng là lý do tất cả mọi người không đề cập tới chuyện nảy sinh này, đều muốn tiễn Hàn Nghệ đi, tốt nhất là đừng có về nữa.
.Hàn Nghệ đi lần này, thật đúng là thoải mái đến không chịu nổi, theo hắn biết, thực ra lương thảo sớm đã đi từ Thái Nguyên đến Đình Châu, tính xuống dưới, hắn đi đến Đình Châu thì vừa kịp lúc có thể cùng đội lương thảo gặp gỡ, cho nên đó là lý do hắn chỉ cần đến Đình Châu tòa trọng trấn quân sự, chính trị phương Bắc, sau đó là đi theo lương thảo về phía tây là được rồi, làm cho người ta buồn cười chính là, lộ trình của hắn từ Trường An đi Đình Châu là gấp bốn lần từ Đình Châu đến tiền tuyến, bởi vì khu vực giao chiến có lẽ ngay tại Thiên Sơn, có thể thấy là Lý Trị tính toán quá chu toàn.
.Nhưng nói trở lại, Lý Trị cũng là có lý do, Thái Nguyên là địa phương do triều đình chưởng quản, nhưng sự khống chế của triều đình đối với Đình Châu lại vô cùng yếu, trước đó A Sử Na Hạ Lỗ còn đánh chiếm Đình Châu rồi, thế nhưng lương thảo chuyển đến Đình Châu, nhất định phải giao cho quan viên Đình Châu vận chuyển đến tiền tuyến, bởi vì người của Thái Nguyên đi chưa thuộc tình hình giao thông ở nơi đó, hơn nữa lại là tiền tuyến, như vậy phái một Đốc vận sử đi giám sát cũng là điều cần thiết, chẳng qua là Hàn Nghệ càng chưa thuộc tình hình đường xá thôi.
.Thoáng chốc đã mấy ngày, Hàn Nghệ đi ngày đi đêm, xe ngựa cũng không biết thay đổi bao nhiêu lần, may mà những địa phương bọn họ đi qua là nơi sinh sản và nuôi ngựa, không thiếu ngựa để đi, cuối cùng đã đi tới Đình Châu, vừa đúng lúc hội họp cùng đội lương thảo.
.Trên đoạn đường này đi tới, Hàn Nghệ đều chạy gấp rút, những việc mà mã phu phải suy tính, thì hắn vẫn có việc phải làm, bởi vì hiện giờ con đường hắn đang đi tới chính là con đường tơ lụa nổi tiếng thế giới, con đường này đối với hắn mà nói có ý nghĩa vô cùng to lớn, đường xá đối với thương nhân mà nói là vô cùng quan trọng, bởi vì hiện giờ vận chuyển đường biển chưa phát triển, toàn bộ đều nhờ vào con đường này để qua lại buôn bán với Tây Vực, đế quốc buôn bán của Hàn Nghệ tất nhiên sẽ tấn công sâu vào mua bán, sau này hắn vô cùng lệ thuộc vào con đường này.
.Hắn vừa đi, vừa khảo sát tỉ mỉ con đường tơ lụa,
.Nơi này thật đúng là có phong tình của đất khách, trên cơ bản đều là dân tộc thiểu số, người Hán chuyển tới vô cùng ít, phần lớn chính là một số con lai Hồ Hán đến từ địa khu Quan Lũng, Lý Thế Dân cơ bản vẫn thì chọn dùng phương thức lấy di chế di, bắt đầu dùng một số quan viên là con lai Hồ Hán đến quản lý nơi này, chỉ có điều một số nơi trọng địa quân sự thì thiết lập Đô Hộ Phủ, nói tóm lại, sự khống chế của Đường triều đối với một khối này rất là lỏng lẻo rời rạc, chắc được tính là các nội phiên, so với các châu phủ Trung Nguyên thì về căn bản vẫn có sự khác biệt.
.Tin tức này đối với Hàn Nghệ vô cùng quan trọng.
.Sau khi cùng đội lương thực tụ họp, quan áp lương và sĩ quan phụ tá đều là người Hán, nhưng bọn họ cũng không biết Hàn Nghệ, thậm chí còn chưa từng nghe nói qua, vì vậy đối với vị Đốc sát sử mới nhậm chức này thoạt đầu có chút không yên, dù sao cũng là quan từ kinh đô Trường An tới, tuy nhiên rất nhanh liền biến mất, bởi vì Hàn Nghệ chẳng quan tâm tới cái gì, đều là quan áp lương làm chủ, có hắn hay không có hắn đều không có gì khác biệt, vừa mới bắt đầu vị quan áp lương kia còn sợ một chút, xin chỉ thị vài câu nhưng sau đó gần như cũng không hỏi gì.
.Hàn Nghệ cũng hoàn toàn tuân theo lời dặn dò của Dương Tư Nột, giả câm giả điếc, cố gắng bớt nói ít nhất, trên cả một chặng đường, hắn gần như đều là ở bên trong xe ngựa của mình, dạo chơi phong cảnh ven đường, hiện giờ phong cảnh Tây Bắc vô cùng mỹ lệ, trời xanh mây trắng, dê bò lạc đà hợp thành đàn, khắp nơi có thể thấy được ốc đảo, hồ nước cho dù là sa mạc cũng mang một sắc thái thần bí.
.Đây quả thật là phong cảnh thiên nhiên.
.- Đại ca những thứ này là cái gì? Huynh sao lại mang theo bên người nhiều vậy?
.Vừa mới ra ngoài đi săn một vòng về, Tiểu Dã ngồi trong xe rảnh quá thấy có chút buồn chán, mở bọc đồ, đột nhiên phát hiện thấy có rất nhiều bình gốm, hơn nữa tất cả đều bịt kín, không kìm nổi tò mò hỏi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây đều là dùng để phòng thân, đệ đừng tùy tiện mở ra, tránh bị ẩm, vậy thì không dùng được rồi.
.- Ồ!
.Tiểu Dã cầm trong tay hộp đồng lại vừa trả trở về, đối với những vật để phòng thân thế này cậu ta không có hứng thú gì cả, bởi vì cậu ta cảm thấy không cần thiết, lại cúi đầu xuống, hỏi: - Đại ca, huynh đang nhìn sách gì vậy?
.- Binh pháp!
.Thật ra hai ngày gần đây Hàn Nghệ mới bắt đầu xem sách ấy, thật sự là quá nhàm chán, tùy tiện xem một chút giải buồn thôi.
.Tiểu Dã vừa nghe thấy là binh pháp tức thời hai mắt sáng lên, quay đầu nhìn.
.Hàn Nghệ ánh mắt thoáng nhìn, cầm binh pháp đưa tới, nói: - Đệ muốn xem sao?
.- Đệ xem một chút!
.Tiểu Dã nhận lấy binh pháp, nhìn trong chốc lát, thấy vô cùng nhạt nhẽo nói: - Phía trên này giảng, sư phụ đệ đều đã dạy đệ rồi.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Không phải đâu! Đây chính là cuốn binh pháp do đệ nhất nguyên soái Đại Đường Vệ Quốc Công viết.
.Tiểu Dã mặt lộ vẻ khinh thường, đưa binh pháp trả về, nói: - Vệ Quốc Công thì đã làm sao, được rồi, đệ không thèm. Sư phụ đệ so với ông ta còn lợi hại hơn.
.Tiểu Dã này! Hàn Nghệ cười một tiếng, nhận lấy binh pháp, cười ha ha nói: - Coi là ta nói sai, ta xin lỗi Tiểu Dã ca.
.Tiểu Dã gãi đầu ngượng ngùng nói: - Đệ cũng không có trách đại ca. Nói xong, cậu ta dùng bàn tay nhỏ bé nâng cằm lên nói: - Đại ca, huynh xem binh pháp, là muốn sau này lãnh binh đánh giặc sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận