Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 917.3: Lấy nông làm gốc

.Cao Lý Hành cười ha hả, lại dùng ngón tay chỉ vào Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ duỗi tay ra, nói: - Cao Thượng thư mời ngồi.
.Cao Lý Hành gật gật đầu, ngồi xuống.
.Hàn Nghệ cũng đi theo ngồi xuống.
.Một hạ nhân gõ cửa đi vào, dâng nước trà lên.
.Cao Lý Hành uống một ngụm trà, nói: - Hàn Nghệ, không nói gạt ngươi, hôm nay lão phu tới đây, ngoại trừ mở mang tầm mắt ra, thì vẫn là đến học tập đấy.
.- Không dám, không dám! Cao Thượng thư nói quá lời rồi.
.Hàn Nghệ khiêm tốn hai câu, lại hỏi: - Cao Thượng thư là muốn mở một Kim Hành cho triều đình?
.Cao Lý Hành khoát tay, thở dài: - Lão phu ngược lại không hề có ý tưởng này, còn nhớ lúc trước khi lão phu muốn đề nghị triều đình tham khảo phiếu mua hàng của ngươi, ngươi cũng đã từng nói, ngươi phát hành phiếu mua hàng, triều đình có thể giám sát ngươi, nhưng triều đình phát hành loại phiếu mua hàng như thế, thì người nào sẽ giám sát đây? Cùng theo lý đó mà nói, ngươi đưa ra cái Kim Hành này, triều đình có thể giám sát ngươi, nhưng nếu triều đình đưa ra một Kim Hành như này, vậy vốn không người nào có thể giám sát rồi, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng a! Phải biết rằng, một nguyên nhân khiên triều Tùy diệt vong, cũng là bởi vì triều đình và dân chúng có quá nhiều giao dịch tiền vàng.
.Người này quả thực không đơn giản a! Hàn Nghệ thầm nhủ một tiếng.
.Cao Lý Hành lại nói: - Lão phu hôm nay tới đây, chủ yếu là bởi vì một đạo đề mục ở trên Đại Đường nhật báo của ngươi kia. Giá quá đắt, tổn thương dân; quá rẻ, tổn thương nông. Dân tổn thương thì chia lìa, nông tổn thương thì nước nghèo. Vấn đề này vẫn luôn tồn tại, nhưng vẫn luôn không được giải quyết tốt lắm, hiện giờ Đại Đường ta cũng gặp phải tình huống như thế này, hiện giờ giá lương thực đã rớt xuống bốn văn tiền, đối với chuyện này lão phu rất muốn nghe xem cái nhìn của ngươi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, hắn ngược lại không nghĩ đến, hơi hơi trầm ngâm, nói: - Ta cảm thấy cái này tốt lắm nha, chẳng lẽ đây không phải là kỳ vọng của quân điền chế đấy sao?
.Cao Lý Hành cau mày nói: - Chỉ giáo cho?
.Hàn Nghệ cười nói: - Mục đích của quân điền chế không phải là khiến dân chúng đều có ruộng có lương thực hay sao. Về phần giá ngũ cốc rẻ, thì đó cũng là một trong những biểu hiện của quân điền chế, trong nhà mỗi người đều có lương thực, không cần phải đi ra bên ngoài mua, cái gọi là vật lấy hiếm làm quý, như vậy không ai mua thương phẩm, thì đương nhiên thương phẩm sẽ không bán được giá tốt, như vậy vô cùng tốt a, dân chúng cơm no áo ấm, là phong cảnh của thịnh thế.
.Cao Lý Hành nhíu nhíu mày, trầm tư nửa ngày, nói: - Nói thì nói thế, nhưng dân chúng cũng không chỉ cần mỗi lương thực, nếu giá lương thực cao hơn một chút, cuộc sống dân chúng sẽ trở nên càng tốt hơn.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Đây là chuyện không thể nào, trừ phi thay đổi quân điền chế.
.Chỉ một câu sơ sơ thế này, lại làm cho Cao Lý Hành lộp bộp trong lòng một chút, nhưng ông ta vẫn dấu diếm thanh sắc, hỏi:
.- Thay đổi như thế nào?
.- Ta không biết.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói.
.Cao Lý Hành sửng sốt, ha hả cười nói: - Hàn Nghệ, ngươi là người thông minh nhất, đạo lý thấy được rồi thì thu liễm lại, không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, ngươi hẳn là hiểu được mà.
.Con hồ ly già này! Hàn Nghệ thầm mắng một câu, nói:
.- Cao Thượng thư, ta thật sự không biết, nhưng đối với sĩ nông công thương ngược lại ta cũng có chút cách nhìn.
.Cao Lý Hành thưởng thức trà, không lên tiếng, tuy rằng tình hình có vẻ căng, nhưng ông ta nổi danh là thiện chính, Hàn Nghệ ra đề mục này, cùng với gửi lương thực trả tiền, rõ ràng chính là có điều ám chỉ, nhưng những thứ này đều ở trong phạm vi quản hạt của Hộ bộ, ông ta biết rằng Hàn Nghệ càng cố làm ra vẻ huyền bí, thì chung quy cũng không thể lách ra khỏi Hộ bộ được, hiện giờ ông ta đã tự mình tới cửa thỉnh giáo, Hàn Nghệ ngươi còn ở nơi này giả vờ cao thâm cái gì, vậy được thôi, xem ai có thể lề mề hơn ai.
.Hàn Nghệ thấy bị nhìn thấu rồi, cũng chỉ có thể thẳng thắn thành khẩn bẩm báo, nói: - Xin hỏi Thượng thư, từ thời Tần tới nay, tuy các triều đại đổi thay nhưng đối với nông phu thì vẫn đều thừa hành chính sách gì?
.Cao Lý Hành nói: - Đương nhiên là lấy nông làm gốc.
.- Không sai! Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Các triều đại đổi thay đều mãi cường điệu, lấy nông làm gốc, lấy nông làm gốc, ta nghe đến mức mệt cả người, nhưng Cao Thượng thư cho rằng thật sự có triều đại nào làm được điểm này sao?
.Cao Lý Hành nhíu mày, nói: - Chẳng lẽ ngươi cho là Đại Đường ta cũng vẫn không làm được điểm này sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây không phải ta nói, một khi đã như vậy, vậy Cao Thượng thư lo lắng giá ngũ cốc rẻ sẽ tổn thương đến nông nghiệp ở chỗ nào đây?
.Cao Lý Hành suy nghĩ nửa ngày, nói: - Xin lắng tai nghe.
.Hàn Nghệ nói: - Lấy nông làm gốc, nếu như từ mặt chữ mà lý giải bốn chữ này, thì phải là nói nông phu hẳn là không thua gì bất kỳ một giai tầng nào, bởi vì bọn họ là gốc rễ của quốc gia, bọn họ giàu nghèo đại biểu cho một quốc gia giàu nghèo, bọn họ hưng suy đại biểu cho một quốc gia hưng suy, nhưng qua các triều đại thật sự là như thế sao? Cuộc sống của nông phu thực sự không phải là cuộc sống của lấy nông làm gốc, bọn họ đại biểu chính là người nghèo, cùng với nói là lấy nông làm gốc, còn không bằng nói là lấy quan làm gốc, bởi vậy mỗi người đều muốn làm quan, mà không phải là làm nghề nông. Triều đình ra rất nhiều chính sách, phòng ngừa nông phu giảm bớt, nhưng nếu cuộc sống của nông phu so với quan viên còn tốt hơn, thử hỏi ai không muốn đi làm nông phu đây?
.Cao Lý Hành cau mày, trôi qua nửa ngày, ông ta mới nói: - Ngươi cho là phải làm như thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta thì chỉ biết vật lấy hiếm làm quý, nông phu quá nhiều, vậy sẽ trở nên không đáng một đồng rồi, đây là định luật muôn đời không thay đổi, hãy so sánh với ăn thức ăn đi, chất tanh cũng không thể thiếu, nếu chỉ thiên về một loại thức ăn, vậy thân thể người này chắc chắn sẽ không khỏe mạnh, các loại dinh dưỡng đều là thứ mà con người cần có, các loại giai tầng cũng đều là thứ mà quốc gia cần có, không thể thiên hướng một nhà, bằng không mà nói, đây chính là một cái quốc gia không khỏe mạnh.
.Cao Lý Hành nghe vậy hơi có chút đổ mồ hôi, nói: - Vì sao ngươi không nói tiếp?
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự), đây chỉ là cách nhìn của cá nhân ta mà thôi, đến tột cùng nên làm như thế nào, là chức trách của Hộ bộ các ngươi.
.Hàn Nghệ vẫn còn giữ lại một chút, nhưng lần này Cao Lý Hành không tiếp tục ép hỏi Hàn Nghệ nữa.
.Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính.
.Theo một góc độ khác để giải thích, thì chính là ta dựa vào cái gì mà giúp ngươi, đây là điều ta nghĩ đến, không lý nào công lao thì thuộc về ngươi.
.Nhưng những lời này của Hàn Nghệ, đã khiến cho đầu óc của Cao Lý Hành có chút hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận