Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1278.1: Thế công văn hóa

.Đối với vẻ mặt của mọi người, Hàn Nghệ đều nhìn thấy, nhưng không cảm thấy ngạc nhiên gì, bởi vì thật ra đây là kế hoạch bước tiếp theo của hắn, lợi dụng Đại hội vận động gia tăng qua lại giữa các nơi, đẩy mạnh hòa hợp dân tộc.
.Vì sự hòa hợp của dân tộc đối với vương triều Đường mà nói luôn là việc lớn hàng đầu, vương triều Đường chắc chắn phải mở rộng đối ngoại, chắc chắn sẽ phải đối mặt với vấn đề này. Một điểm sáng trong di sản chính trị của Lý Thế Dân, đó là chính sách dân tộc của ông ta.
.Ở thời đại Trinh Quán chính sách này đã vô cùng thành công, đủ làm cho người nói chuyện hăng say, nhưng không phải nói chính sách dân tộc của Lý Thế Dân là hoàn mỹ, chính sách của ông ta được thành lập do sự sùng bái cá nhân ông ta, thành lập trên danh vọng Thiên Khả Hãn của ông ta, nhưng hiện tại Lý Thế Dân đã qua đời, chính sách dân tộc của ông ta chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề.
.Hàn Nghệ muốn trước khi xảy ra vấn đề, trước hết cho tu bổ càng thêm hoàn thiện, tất nhiên, Hàn Nghệ vô cùng tôn trọng tư tưởng cởi mở này của Lý Thế Dân, hắn sẽ giữ vững tư tưởng của Lý Thế Dân, chẳng qua thay đổi sự sùng bái cá nhân Lý Thế Dân thành đồng bộ về văn hóa.
.- Ý kiến này không tệ!
.Lý Trị khẽ gật đầu, mặc dù giọng nói bình thản, nhưng trong mắt lại toát ra vẻ hưng phấn, tất nhiên y cảm thấy đây là một ý kiến vô cùng tốt, chẳng những có thể đẩy mạnh dân tộc hòa hợp, hơn nữa còn có thể hiển lộ rõ ràng thời đại hưng thịnh, một công đôi việc, nhưng y sợ biểu hiện quá mức, ý muốn vô cùng rõ ràng.
.Đám đại thần còn lại cũng là như vậy, mỉm cười gật đầu.
.- Hàn Nghệ, về việc này, lúc khanh nhàn hạ hãy suy nghĩ một chút. Lý Trị nói với Hàn Nghệ.
.- Vi thần tuân lệnh!
.Hàn Nghệ nói.
.Đúng lúc này, trong viện cách vách truyền đến tiếng khóc lớn oa oa, càng khóc càng vang. Cách vách chính là nơi chiêu đãi nữ gia quyến.
.- Chuyện gì xảy ra?
.Lý Trị hiếu kỳ nói.
.Trương Đức Thắng vội nói: - Tiểu nhân đi xem một chút.
.Lý Trị khẽ gật đầu.
.Trương Đức Thắng lập tức bước đi về hướng biệt viện.
.Chốc lát qua đi, Trương Đức Thắng đi trở về, cười nói: - Bệ hạ, không có việc gì lớn, chẳng qua những đứa bé này khóc đòi đi học ở Học Viện Chiêu Nghi.
.- Vậy sao?
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Tại sao vậy?
.Trương Đức Thắng ngượng ngùng nói: - Việc này tiểu nhân không rõ ràng, hình như bọn chúng cảm thấy Học Viện Chiêu Nghi chơi vuihơn.
.Hứa Kính Tông hừ một tiếng nói: - Lẽ nào có lý đó, đi học là vì việc học, vì tương lai có thể đền đáp quốc gia, sao có thể ham vui đùa, tương lai bọn chúng sẽ trở thành rường cột nước nhà, phò tá thánh quân quản lý thiên hạ, thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, không thể tùy theo bọn chúng.
.(Tức là Trời muốn giáng một trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước khiến cho khổ tâm trí, mệt nhọc gân cốt, đói rét thể xác, cùng quẩn thân thể; hễ muốn làm việc gì thì hoàn cảnh khiến gặp điều nghịch lý trở ngại. Trời làm như thế, để kích thích tâm tánh kiên nhẫn của người ấy, hầu có đủ nghị lực xúc hành những việc chưa làm được.)
.- Nói thật là hay!
.Hàn Nghệ vỗ bàn một cái, nói: - Hứa Thị trung, ông hãy yên tâm, đừng nói cha mẹ của bọn chúng không đồng ý, cho dù cha mẹ của bọn chúng đồng ý, ta cũng không dám đồng ý, giống như con trai nhỏ của Lý Trung thư muốn đến Học Viện Chiêu Nghi, không may có chuyện gì xảy ra, ai sẽ chịu trách nhiệm.
.Lý Nghĩ Phủ nghe vậy nổi nóng, ta không nói một câu, ngươi kéo ta vào làm gì.
.Hứa Kính Tông khẽ gật đầu nói: - Hàn Thị lang có thể nghĩ như vậy, thật không thể tốt hơn rồi.
.- Ta vẫn phải có chút giác ngộ này. Hàn Nghệ nói với Trình Xử Lượng: - Tổng cảnh ti, ngươi cũng nghe thấy đó, đừng nghĩ cho con trai của ngươi tham gia Đại hội vận động, để cho bọn chúng đọc nhiều sách một chút.
.Hứa Kính Tông quan sát Trình Xử Lượng, vẻ mặt khinh thường.
.Trình Xử Lượng buồn bực muốn chết, trong lòng mắng to Hàn Nghệ không có nghĩa khí, nhưng không tiện nói thêm gì, ngượng ngùng nói:
.- Chẳng qua ta tùy tiện nói vậy thôi, ngươi đừng tưởng là thật.
.- Hóa ra là tùy tiện nói thôi à! Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Vậy là tốt! Vậy là tốt!
.Lý Trị hơi không hiểu ra sao cả, tại sao hôm nay Hàn Nghệ trở nên dễ nói chuyện như vậy, đứng một bên với Hứa Kính Tông, chỉ cười gật gật đầu, không nói thêm gì.
.Sự việc nhỏ xen giữa này không ảnh hưởng đến không khí yến hội, chủ yếu hôm nay Hàn Nghệ biểu hiện vô cùng rộng lượng. Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi một chút, sau đó đi ra khỏi hậu viện, đi về phía trước.
.Khi đi ra bên ngoài, dường như cả khu vui chơi đã bị học sinh của Học Viện Chiêu Nghi chiếm lấy, bởi vì bọn chúng có đồng phục thống nhất nên vô cùng dễ phân biệt.
.Bọn chúng tự mình tổ chức, chơi một số trò chơi nhỏ, chơi trốn tìm, ném bao cát, vân vân...
.Bọn chúng tinh lực dồi dào, không cần nghỉ ngơi.
.Nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc là những con cái nhà giàu lại ngồi xổm ở một bên yên lặng nhìn, hai tròng mắt đơn thuần tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
.Bởi vì con cháu nhà giàu khá là độc lập, nhiều nhất là chơi đùa một chút cùng những đứa bé ở cùng phường, hơn nữa có một số đại thần đối địch ở trong triều, những đứa bé kia sẽ không chơi đùa cùng nhau, không giống học sinh của Học Viện Chiêu Nghi, là một tập thể lớn, tình cảm không giống bình thường, mấu chốt là số người nhiều, muốn chơi gì cũng có thể.
.- Phụ hoàng, chúng ta đến bên kia xem một chút, được không?
.Lý Hoằng lôi kéo tay Lý Trị, chỉ vào một chỗ tương đối nhiều người.
.Lý Trị cười gật đầu.
.Đi tới nơi đó, tám đứa trẻ đang vây quanh một lỗ nhỏ, dưới chân mỗi đứa có một cái nắp bình nhỏ làm bằng gỗ, ai nấy đều đổ mồ hôi đầy đầu, chơi vô cùng tập trung, người xem rất nhiều.
.- Bọn họ đang chơi cái gì vậy?
.Lý Hoằng thấy một đám trẻ ngồi xổm trên mặt đất, để nắp gỗ bên tay trái, sau đó hướng về phía nắp bình khác, lấy tay bắn ra, không nhịn được hiếu kỳ nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là một kiểu trò chơi gảy nắp bình, là trò chơi nghỉ giữa giờ của Học Viện Chiêu Nghi. Điện hạ thấy không, người bị gảy trúng đồng nghĩa với đã bị chặn đứng, chắc chắn phải nhờ đồng đội giải cứu, như vậy người đó mới có đủ năng lực sống lại, nếu một bên toàn bộ bị chặn thì là bị thua.
.Thật ra đây là do hắn dạy. Hai mắt Lý Hoằng phát sáng, ngồi xổm xuống, nhìn xem vô cùng tập trung.
.Chợt mấy đứa nhỏ chạy tới: - Tiểu Nghệ ca, huynh đến rất đúng lúc, bảo bọn họ cho chúng ta chơi một bàn đi.
.Chính là mấy tiểu tử Nguyên Tranh.
.Tiểu Nghệ ca? Lý Trị nghe được không nhịn được buồn cười.
.Lư Thừa Khánh cau mày nói: - Bé con Nguyên gia, sao ngươi có thể xưng hô với Hàn Thị lang như vậy, chẳng lẽ Nguyên gia các ngươi không dạy các ngươi lễ phép sao?
.Đám Nguyên Tranh bị làm cho sợ đến mức giật mình. Hàn Nghệ vội nói:
.- Lư thượng thư, là ta bảo bọn chúng gọi như vậy, trước kia tất cả mọi người gọi như vậy, ta nghe quen rồi, Hàn Thị lang có rất nhiều người, nhưng Tiểu Nghệ ca thì chỉ có mình ta.
.Nhưng Lư Thừa Khánh không ủng hộ quan điểm này, cấp bậc lễ nghĩa sao có thể tùy tiện được? Nhưng cũng không nói thêm gì.
.Hàn Nghệ nói với Nguyên Tranh: - Mấy người các ngươi biết ăn nói như vậy, không biết biết bảo bọn chúng chơi cùng các ngươi một bàn. Nguyên Tranh nói: - Ta đã nói với bọn chúng, nhưng bọn chúng không để cho bọn ta chơi cùng. Hàn Nghệ nói: - Tại sao?
.- Bọn chúng nói lão sư của bọn chúng căn dặn như vậy. Lý Hoằng hiếu kỳ nói: - Vì sao lão sư của bọn họ căn dặn như vậy?
.- Chúng ta cũng không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận