Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 681.1: Khế ước quân tử thần thánh

.Lập pháp!
.Lời này vừa nói ra, phản ứng đầu tiên trong đại điện là hoàn toàn yên tĩnh, sau đó mới là một mảnh xôn xao.
.Tên này thật đúng là nói chuyện không sợ chết người a!
.Cao Lý Hành đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, bởi vì nhìn vào hành động của Hàn Nghệ, thì hắn nhất định sẽ có một yêu cầu vô cùng kinh người đấy, cho nên Hàn Nghệ mới sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nhưng Cao Lý Hành tuyệt đối không ngờ được, Hàn Nghệ vậy mà lại muốn lập pháp.
.Vào thời điểm đầu triều Đường, quân vương cực kỳ chú trọng vào luật pháp, mỗi một đạo luật đều là kết quả của việc suy tính chu đáo, bình thường đề do Hoàng đế và các đại thần tam phẩm trở lên thảo luận, thì mới được xếp vào “Vĩnh Huy luật”, chưa bao giờ có một quan viên lục phẩm dám đề xuất ra yêu cầu khủng bố như vậy cả.
.Hơn nữa lần này từ một việc cạnh tranh buôn bán nhỏ bé, mà nhảy lên đến cả pháp luật quốc gia, sự chuyển biến này có chút làm cho người ta không kịp trở tay.
.Kỳ thật vừa rồi có rất nhiều quan viên đứng ngoài xem náo nhiệt, bọn họ đều khinh thường thương nhân, cảm thấy tham dự vào chuyện như này là loại sỉ nhục, nhưng hiện tại bất đồng, luật pháp liên quan đến lợi ích thiết thực của mỗi người, đồng thời họ cũng dùng một loại ánh mắt khác loại để đối đãi Hàn Nghệ. Giống như đang nói, tiểu tử ngươi điên rồi sao!
.Chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ, vẫn cứ nghe ngóng như cũ, ông ta trải qua quá nhiều rung chuyển rồi, chỉ là lập pháp mà thôi, sao có thể làm ông ta kinh ngạc được, hơn nữa lập pháp hay không, mấu chốt phải ở ý kiến của ông ta và Lý Trị, sao có chuyện Hàn Nghệ bảo làm, thì đều nghe hắn được.
.Chử Toại Lương cũng không khẩn trương, mấu chốt là ông ta nhìn không quen tên tiểu tử Hàn Nghệ miệng còn hôi sữa này, suốt ngày la hét thiên hạ xã tắc, ngươi mới hai mươi tuổi mà cứ thế, thì chẳng lẽ vài thập niên qua lão phu đều sống vô dụng hay sao, ông ta hừ một tiếng: - Ngươi cũng hiểu luật pháp sao?
.Ngụ ý, chính là tuổi của ngươi quá nhỏ đấy.
.Kỳ thật ông ta nghĩ vậy cũng không sai, tuổi của Hàn Nghệ quá nhỏ, mới chỉ nhược quán, lời này nói ra từ miệng Hàn Nghệ, đều có chút khiến cho người ta cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
.Nhưng ông ta vạn lần không ngờ, Hàn Nghệ chỉ là tuổi nhỏ ở mặt ngoài, còn những chủ ý xấu trong bụng cũng không ít hơn so với ông ta.
.Hơn nữa, một câu nói kia của ông ta cũng vô tình đâm Lý Trị một nhát đau nhói, bởi vì tuổi của Lý Trị cũng nhỏ, cũng luôn bị những đại thần bọn họ lấy tư lịch ra để nói, vì sao quan hệ của y và Hàn Nghệ sẽ gần gũi đến vậy, chủ yếu là tuổi của hai người bằng nhau, có chút tao ngộ, đều đại để giống nhau, tuy rằng một người là Hoàng đế, còn một người là con nông dân, nhưng chuyện đó cũng gây trở ngại đến việc họ có ngôn ngữ chung.
.Hàn Nghệ thong dong bình tĩnh đáp lại: - Tất nhiên là không hiểu biết bằng Hữu Phó Xạ rồi, nhưng ta hiểu đức, đồng thời ta cũng là người tuân theo pháp luật, từng người tuân thủ pháp luật, hẳn là đều có quyền bàn bạc về pháp luật đấy. Hạ quan hy vọng triều đình có thể ở trên bản “Vĩnh Huy luật” thêm vào một loại khế ước quân tử thần thánh.
.- Khế ước quân tử thần thánh?
.Lý Trị nghe vậy cảm thấy hết sức tò mò.
.- Không sai!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Có câu cửa miệng là, nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói gói vàng. Những câu này rất hay, rất tốt, nhưng những ngôn luận này, hơn phân nửa là chỉ tồn tại giữa quân tử với nhau, cho nên gọi là quân tử ước hẹn. Quân tử lui tới với quân tử, hai bên đều giữ chữ tín. Mà tiểu nhân đi lại với tiểu nhân, lại là ngươi lừa ta gạt. Nhưng bất kể thế nào, thì hai mối quan hệ này đều là bình đẳng đấy.
.Nhưng, khi quân tử cùng tiểu nhân qua lại với nhau, thì sự cân bằng này sẽ bị đánh vỡ, bởi vì quân tử cho rằng nhất định phải giữ chữ tín, còn tiểu nhân thì lại hám lợi, coi việc thành tín như chó má, như vậy thì người thua thiệt đương nhiên chính là quân tử rồi, bởi vậy mà quân tử sẽ cực kỳ chán ghét phải qua lại với tiểu nhân, đây cũng là lý do vì sao khi quân tử đối mặt với tiểu nhân, người thua thiệt lại luôn là quân tử đấy.
.Nhưng dù thế người quân tử cũng chỉ có thể mắng vài câu, còn lợi ích của bản thân vẫn không ngừng bị tiểu nhân cướp đoạt. Càng thêm khiến người ta buồn bực là, có rất nhiều tình huống quân tử không thể tránh khỏi phải có qua lại với tiểu nhân đấy. Mà dân chúng tầm thường nhiều lần thấy tiểu nhân được lợi, còn quân tử phải nhượng bộ lui bước, tất nhiên sẽ hướng tâm về tiểu nhân ròi, điều này đối với Đại Đường ta, cũng không phải là một tin tức tốt, người quân tử sẽ càng ngày càng ít đi. Nếu bệ hạ muốn đề xướng quân tử chi đạo, thì trước hết phải nghĩ biện pháp giữ gìn lợi ích của người quân tử đã, khiến người quân tử có thể sinh tồn tốt hơn, vậy thì dân chúng mới có thể hướng tâm về quân tử chi đạo, chứ không phải tiểu nhân chi đạo.
.Lời này nói cực kỳ hay a!
.Lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng là hai mắt sáng ngời.
.Ngay cả Thôi Nghĩa Trung quyết tử đối đầu với hắn cũng không tự chủ được gật đầu vài cái, nhưng ngay lập tức kịp phản ứng lại, khẩn trương giữ vẻ mặt không biểu tình.
.Nhưng người còn lại càng không cần phải nói thêm nữa rồi, nhất là đám quý tộc kia, đương nhiên đều cho mình là quân tử, đối thủ của mình chính là tiểu nhân, nghĩ thế thôi đã cảm giác mình sống quá ủy khuất rồi.
.Chử Toại Lương cũng có chút hết nói nổi, lời này nói ra đúng là một chuyện vô cùng đáng giá coi trọng, hơn nữa chưa bao giờ có người nói đến chuyện quân tử tiểu nhân từ góc độ này cả, thánh nhân cũng nói là, quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích (Lòng người quân tử luôn bằng phẳng, lòng kẻ tiểu nhân lúc nào cũng lo âu). Nhưng sự thật lại là, tiểu nhân áo cơm không lo, quân tử lưu lạc đầu đường, việc này không làm, việc kia cũng không làm, vậy ngươi cứ đợi đến đói chết đi.
.Lý Trị tán thành gật đầu, cười nói: - Thuyết pháp của ngươi cực kỳ mới mẻ độc đáo, hơn nữa nói cũng có lý. Nhưng nên làm cách nào để giữ gìn lợi ích của quân tử bây giờ?
.- Dùng ước định của quân tử để ràng buộc, tiểu nhân, cộng thêm tính cưỡng chế của luật pháp, để bảo vệ lợi ích quân tử. Đó chính là khế ước.
.Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: - Vi thần tự tiện định nghĩa rằng, một bản khế ước quân tử thần thánh. Về khế ước, luật pháp ở quốc gia của ta cường điệu về khế ước cho đất, khế ước vay tiền, nhưng đây cũng là do triều đình chúng ta áp dụng quân điền chế, mà không phải đến từ nguyên tắc thành tín. Hơn nữa, đối với vấn đề bồi thường, cũng có rất ít văn bản quy định rõ ràng, thậm chí còn không có bất luận quy định gì về lợi tức khi thu hồi nợ nần. Mặt khác, quan phủ vẫn chưa có quá nhiều quyền can thiệp vào khế ước của dân gian, bình thường đều áp dụng cách thức điều đình, lén hòa giải, mặc dù có phán quyết của quan phủ rồi, cũng là để cho tư nhân đi thực thi, mà không phải do quan phủ cưỡng chế tham gia, điều đó chứng tỏ luật pháp cũng không có tính trói buộc quá lớn gì đối với khế ước, đặc biệt là những khế ước giao dịch trực tiếp không phải tiền tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận