Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 421.2: Chỉ liên quan đến tình yêu

.Thứ không có được vĩnh viễn là thứ tốt nhất, thứ không nhìn thấy vĩnh viễn là thứ đẹp nhất.
.Lập tức tiếng vỗ tay như sấm dậy, tiếng hò hét không ngừng.
.Ánh mắt xanh biếc chiếu sáng Phượng Phi Lâu.
.So với sự xuất hiện của Hàn Nghệ lúc nãy, hoàn toàn tương phản.
.Vi Phương khá háo sắc nhìn thấy giai nhân, không khỏi khen ngợi: - Cố nương tử này đúng là càng khiến người ta mê mẩn.
.Nhưng lời vừa nói xong, chợt cảm thấy bên cạnh bắn đến hai ánh mắt linh hoạt, sắc bén, Vi Phương quay mặt sang Bùi Thanh Phong cười ngượng, không dám nói nữa.
.Cố Khuynh Thành đi đến giữa đài, đầu tiên là quay sang Hàn Nghệ khẽ gật đầu, sau đó hướng đến các công tử ca dưới đài nhẹ nhàng thi lễ, tuy không nói một lời, nhưng đã nhận được sự ủng hộ của cả sảnh.
.Một lát sau, trong lầu dần dần yên tĩnh trở lại, sau đó trở nên lặng ngắt như tờ.
.Cố Khuynh Thành lúc này mới mở miệng nói:
.- Trước tiên Khuynh Thành xin được cảm ơn các vị công tử hậu ái, Khuynh Thành thực sự là thụ chi hữu quý (trong lòng cảm thấy hổ thẹn khi nhận được phần thưởng nào đó) Nói xong lại thi lễ.
.Giọng nói của nàng thuộc kiểu giọng nữ nhân thuần túy, nhẹ nhàng, dịu dàng, trong trẻo, dù sao cũng là giọng nói mà nữ nhân nên có, hết sức thuần túy, cũng chính bởi như vậy, khiến giọng nói của nàng cũng trở nên vô cùng đặc thù.
.Đây cũng là một ưu thế lớn của nàng, dù sao đã che nửa khuôn mặt rồi, vì vậy mà giọng nói có vẻ rất quan trọng.
.Nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, kiếp trước kiếp này cộng lại, giọng nói tuyệt vời nhất mà hắn từng nghe, vẫn là giọng nói mơ hồ, trống rỗng của Trần Thạc Chân, bởi vì hắn chưa từng nghe qua kiểu giọng nói đó, có thể nói là tiếng của thế giới tự nhiên, đáng tiếc chính tay hắn đã bóp chết giọng nói tuyệt vời này.
.Cố Khuynh Thành vừa lên tiếng, công tử ca phía dưới lập tức mê đắm đến nỗi không biết đường về, hai mắt trở nên ngây ngốc, giống như bị trúng tà, đây chính là nam nhân a!
.Lại nghe Cố Khuynh Thành chậm rãi nói: - Từ nhỏ đến lớn, Khuynh Thành đã sống cuộc sống khó khăn, lang bạt, đặc biệt là sau khi mẫu thân qua đời, Khuynh Thành dường như mất đi tất cả trong một đêm, vốn dĩ muốn đi theo mẫu thân, nhưng sợ lại phụ ơn nuôi dưỡng của mẫu thân, nhất thời mất phương hướng, may được Tào giả mẫu thu nhận, lại được các vị công tử hậu ái, như vậy mới có thể sống tiếp được, Khuynh Thành vẫn luôn cảm kích trong lòng, cũng thường xuyên tự hỏi, Khuynh Thành có tài đức gì, có thể nhận được sự yêu thương của mọi người, điều này cũng khiến Khuynh Thành có dũng khí sống tiếp, đặc biệt là Tào giả mẫu, coi ta như con ruột, hết lòng dạy dỗ, nuôi dưỡng ta thành người, có thể nói là công sinh không bằng công dưỡng, Khuynh Thành không thể báo đáp.
.Nói đến đây, nàng đã hai mắt đẫm lệ, nước mắt trong veo lay động trong hốc mắt.
.Hàn Nghệ nhìn mà thầm khen, kỹ năng diễn xuất này cũng đúng là không còn gì để nói, so với những ảnh hậu ở hậu thế, sợ cũng không thua kém bao nhiêu, là một người có khiếu làm kẻ lừa đảo.
.Điều này khiến không khí lập tức rơi vào sự đồng tình, nhưng đồng thời cũng có người hết sức hiếu kỳ, nếu cô đã cảm kích Tào Tú như vậy, bây giờ cô đến Phượng Phi Lâu, không khác nào là phản bội Tào Tú, lời này nói không khỏi quá dối trá rồi.
.Đối với những lời này của Cố Khuynh Thành, mọi người cảm thấy rất là quái dị, đây không phải là tự tát vào mặt mình sao, còn không bằng cô đi nói xấu Tào Tú.
.Hàn Nghệ quét mắt một lượt, biết rõ mồn một, không khỏi thầm nghĩ, nếu các người có thể nhìn là hiểu được, vậy thì hai kiếp này ta sống uổng rồi.
.Cố Khuynh Thành lại nói: - Có thể nhận được sự hậu ái của giả mẫu và các vị, so với mẫu thân đáng thương của ta, Khuynh Thành thật sự may mắn quá nhiều rồi. Mẫu thân ta vốn xuất thân gia đình giàu có, đáng tiếc bị tình yêu làm tổn thương, còn vậy mà bị đuổi khỏi nhà, nửa đời sau sống trong cuộc sống lẻ loi hiu quạnh, nhưng mẫu thân cũng không vì vậy mà gục ngã, vẫn ngậm đắng nuốt cay nuôi ta lớn, người nói với ta, người từng hận, từng oán, từng khóc, nhưng chưa từng hối hận, bởi vì người đã nhận được lễ vật tốt nhất mà ông trời ban cho người, mẫu thân cũng không vì vậy mà mất đi hy vọng đối với tình yêu, người vẫn còn tin tưởng tình yêu, cũng vì vậy mà đã đeo tấm khăn che mặt này cho ta, người hy vọng sau này ta có thể tìm được một tình yêu chân thành, một nam nhân thật sự yêu ta, còn tấm khăn che mặt này mang theo hy vọng của mẫu thân đối với tình yêu.
.Nói đến đây, khăn che mặt của Cố Khuynh Thành đã thấm ướt nước mắt, dính vào mặt.
.Ở thời cổ đại này, những lời này cũng có thể coi là kinh thế hãi tục, không có nữ nhân nào dám nói muốn tìm một nam nhân thật sự yêu mình trước mặt nhiều người như vậy, nhưng do bước đệm trước đó, thế nên khiến những người dưới đài không những không cảm thấy phản cảm, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thương cảm, kính phục và thông cảm với mẫu thân của Cố Khuynh Thành.
.Nhưng chính trong bầu không khí cảm động này, Cố Khuynh Thành đột nhiên xoay chuyển lời nói: - Nhưng lúc đó Khuynh Thành lại không thể hiểu được điều này, mẫu thân bị phụ tình nặng như vậy, tại sao vẫn có thể tin tưởng vào tình yêu, rốt cuộc tình yêu là gì, mà có thể khiến mẫu thân không oán không hận như vậy, trong mấy năm nay, Khuynh Thành vẫn luôn tìm kiếm câu trả lời, nhưng hết sức đáng tiếc, vẫn chưa tìm được câu trả lời chân chính.
.Không ít người nghe vậy đều nhìn về phía Bùi Thanh Phong, còn Bùi Thanh Phong tuy mặt vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt lại lóe ra lửa giận.
.- Nhưng từ khi "Bạch sắc sinh tử luyến" xuất hiện, khiến Khuynh Thành dần dần hiểu được tại sao mẫu thân lại tin tưởng vững chắc vào tình yêu, bởi vì đây chính là tình yêu, không có nguyên nhân khác, tình yêu có ma lực này, khiến người ta như thiêu thân lao vào lửa, chi dù bị thiêu chết cũng không oán không hận. Ngọt ngào, đau khổ, vui vẻ, đau lòng, lưu luyến, vấn vương, những thứ này đều là tình yêu cho chúng ta, đồng thời tình yêu cũng có thể khiến chúng ta học được bao dung, khoan thứ, kiên cường và tín nhiệm. Nếu như nói lúc đầu, thứ ta tìm kiếm chỉ là một đáp án, vậy thì hiện tại thứ ta đang tìm kiếm là một tình yêu, trong lòng cũng vô cùng khát vọng có thể có được tình yêu không oán không hận, cuối cùng ta cũng hiểu được cảm nhận của mẫu thân lúc đó.
.Cố Khuynh Thành giọng điệu chân thành tha thiết, khiến lòng người hướng về: - Nhưng mà, tất cả đều là "Bạch sắc sinh tử luyến" đã cho ta, đồng thời cũng khiến ta hiểu được, tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu, chính bởi cái gọi là "Tu mười năm mới được cùng thuyền, tu trăm năm mới nên duyên vợ chồng", điều này khiến ta cũng không cố chấp theo đuổi tình yêu nữa, ngược lại khiến ta hiểu được chân lý của tình yêu. Ta tin trong thiên hạ không chỉ có một mình mẫu thân ta là nữ nhân đáng thương, và có rất nhiều người đã mất đi hy vọng đối với tình yêu, so với theo đuổi tình yêu của mình, ta càng muốn kêu gọi những người bị tổn thương đó lại một lần nữa khát vọng và trung trinh đối với tình yêu, đừng để bi kịch của mẫu thân ta lặp lại lần nữa. Hàn tiểu ca có câu nói vô cùng hay, sinh mạng đáng quý, giá tình yêu càng cao hơn, tình yêu khó có được như vậy, đừng để đến lúc mất đi rồi mới hối hận, nên biết trân quý nó.
.Vì vậy, ta hy vọng có thể giống như Mộng Nhi, diễn xuất một mối tình khắc cốt ghi tâm, để sự kiên trì của mẫu thân trở nên càng thêm có giá trị, càng thêm vĩ đại, để tình yêu trở nên đơn thuần, tình yêu chính là tình yêu, hết sức đơn giản, không cần trở nên phức tạp như vậy, đây chính là nguyên nhân ta đến Phượng Phi Lâu, không liên quan đến gì khác, chỉ liên quan đến tình yêu. May mắn là, bất kể là Tào giả mẫu, hay là Hàn tiểu ca, bọn họ đều hết sức ủng hộ ta làm như vậy, điều này khiến ta vô cùng cảm động, cảm ơn, cảm ơn mọi người.
.- Hay!
.- Nói hay!
.Sau sự trầm mặc, lập tức tiếng vỗ tay vang dậy như sấm, tiếng hò hét vang lên không ngừng, mọi người đều đứng dậy vỗ tây, trong ánh mắt không còn tràn ngập háo sắc nữa, mà là cảm động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận