Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1156.2: CÒN PHẢI NÓI TIẾNG "CẢM ƠN"

.Hướng gió này hoàn toàn nghịch chuyển rồi, những người này không ồn ào nữa, ngược lại còn nói lời hay, việc này các ngươi làm quá tốt rồi, chúng ta còn phải cảm tạ ngươi.
.Đạo lý này rất đơn giản, Lý Trị ủng hộ Cục Dân An như vậy, có thể thấy được Lý Trị là thật sự coi Cục Dân An là cơ quan trực tiếp lệ thuộc dưới trướng mình, hơn nữa trong các đại thần trung tâm cũng có không ít người ủng hộ Cục Dân An, điều này cũng không khó nghĩ, phía sau năm trùm sỏ này toàn là hậu phương vững mạnh. Nếu ngươi muốn đạp Cục Dân An xuống, không đạp được, cũng đừng có đắc tội với Cục Dân An, hiện giờ xem tình hình này, sau này khó tránh khỏi còn phải giao tiếp, trở mặt sẽ chỉ là bọn họ chịu thiệt.
.Khi nói chuyện, một nam hán tử trung niên đi đến, gã ta hướng tới một người ngồi ở sô pha nói: - Đại ca!
.Người này chính là Du Kỵ tướng quân Đạt Hề Hậu.
.Người trên ghế sô pha kia là đại ca của người nọ, Đạt Hề Văn Vũ, ông ta liếc nhìn Đạt Hề Hậu, cười nói: - Nhị đệ à, lần này đệ xem như nổi danh rồi.
.Một đám lão già nhóm nhém đều bật cười ha hả. Đạt Hề Hậu đột nhiên liếc về phía Trình Xử Lượng nói: - Trình Nhị, thằng nhãi ngươi này thật là không biết nghĩa khí, chúng ta còn từng cùng nhau đánh bạc cược tiền, sao ngươi không bắt chính mình lại.
.Trình Xử Lượng nói: - Đạt Hề huynh, huynh đừng chỉ nhìn một mình ta, bên này còn ngồi bốn người.
.Lý Tư Văn ôm quyền nói: - Đạt Hề huynh, chúng ta ở đây xin lỗi huynh, ngày khác ta đích thân thiết yến tạ lỗi với huynh.
.Đạt Hề Văn Vũ nói: - Cái gì tạ lỗi với không tạ lỗi ở đây, nếu để cho Tư Không và Trình lão tướng quân biết, vậy thật rách việc a. Nói xong lại nói với Đạt Hề Hậu: - Nhị đệ, đệ cũng đừng nóng giận, muốn trách thì trách bản thân đệ xui xẻo đi, đây cũng không phải việc lớn gì, được rồi.
.Kỳ thật Đạt Hề Hậu không việc gì, chỉ phạt hai quan tiền, cũng không cần đi lao dịch, bởi vì gã ta là quân nhân, phân xử gã ta là quân đội, quân đội cũng không thể để Cục Dân An cưỡi lên đầu mình, quân đội Trường An hơn phân nửa cũng đều là thân quân của Hoàng đế, đều là người một nhà, hà tất làm khó nhau.
.Trình Xử Lượng nói: - Bất kể như thế nào, hôm nay ta phải tận lễ nghĩa của chủ, lát nữa chúng ta cùng đến nhà ăn ăn một bữa cơm rau dưa, Đạt Hề huynh, huynh thì không thể đi.
.Đạt Hề Hậu vốn là rất tức giận, nhưng vừa nhìn thấy không khí này, gã ta cũng không tức giậnđược, gã ta và Trình Xử Lượng cũng đều là chiến hữu, lại còn từng dưới trướng Trình Giảo Kim, Lý Tích, nói: - Cơm này ăn hay không ăn vẫn chỉ là thứ yếu, nhưng ta nhất định phải gặp tiểu tử Nguyên Liệt Hổ kia, nực cười, hắn ta lại dám đánh ta.
.Đạt Hề Vũ Văn liền nói: - Đệ cũng không xem cha hắn ta là ai, con trai Nguyên Ưng kia sẽ là con chim gì tốt, đệ chọc vào hắn ta, đệ cũng thật là đáng đời.
.Hàn Nghệ gật đầu bày tỏ đồng tình sâu sắc.
.Đạt Hề Hậu vừa nghe Nguyên Ưng, trong lòng cũng hơi sợ, bọn họ đều là người tộc Tiên Ti, lúc nhỏ còn từng cùng chơi đùa, gã ta cũng không ít lần bị Nguyên Ưng giở trò, nhưng vẫn nói: - Đại ca, đệ vẫn phải đi tìm tên Nguyên Liệt Hổ khốn kiếp, y nhất định phải nói lời xin lỗi đệ.
.Hàn Nghệ nói: - Đạt Hề tướng quân, ta đây ủng hộ ngươi.
.Mọi người tán gẫu trong chốc lát rồi đi đến phòng khách quý của nhà ăn, phòng này chỉ mở cho khách quý, trong tình huống không có khách thì không mở cho bất cứ ai, Tổng cảnh ti cũng phải ra bên ngoài ngồi ăn.
.Bịch!
.Nguyên Liệt Hổ đấm một quyền thật mạnh vào ngực mình, lại lấy một cái ghế xếp nhỏ, đưa về hướng Đạt Hề Hậu, nói: - Đạt Hề thúc thúc, người vừa lòng không, không vừa lòng thì cầm cái này đánh.
.- Được rồi! Được rồi! Đạt Hề Hậu một tay liền đẩy cái ghế xếp ra, nói: - Cùng thúc uống vài chén.
.Đạt Hề gia và Nguyên gia là thế giao, huynh đệ Đạt Hề cũng đều từng mượn tiền của Nguyên gia, hơn nữa Nguyên Liệt Hổ cũng chỉ là vãn bối, làm đúng chức vụ là được rồi, công là công, tư là tư.
.- Đây là đương nhiên! Nguyên Liệt Hổ đĩnh đạc nói: - Ngày khác con mời Đạt Hề thúc thúc lên Hoa Nguyệt Lâu vui vẻ một phen, đến lúc đó con lại nhận lỗi với Đạt Hề thúc thúc.
.Đạt Hề Hậu nghe thấy trong mắt sáng ngời, cười ha hả nói: - Cái này ta có thể ghi nhớ đấy.
.Sau khi ăn cơm trưa xong, người này liền trở về.
.Đám người Hàn Nghệ lại về phòng làm việc Tổng cảnh ti.
.Mấy người nhìn nhau, đều mỉm cười, trò chơi này thật sự là càng ngày càng vui rồi, hiện tượng hôm nay đã chứng minh một điều, mấy thế gia đại tộc này đã cúi đầu trước Cục Dân An rồi.
.Dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng, bọn họ cũng đủ ý thức được chỉ cần năm người chúng ta đoàn kết lại, trừ bệ hạ ra, đều không phải sợ ai, văn công võ đấu, tự nhiên muốn làm gì cũng được.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Về tiền phạt sòng bạc, người nhà của họ đã đưa tới đủ số lượng rồi.
.Vi Đãi Giới kinh ngạc nói:
.- Nhanh như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Việc này có thể không nhanh sao, nếu chẳng may lộ ra tin tức gì, vậy Cục Dân An chúng ta sẽ có việc rồi.
.Trình Xử Lượng cười ha hả nói: - Coi như bọn họ biết điều.
.Vi Đãi Giới nói: - Nhưng về vấn đề phục lao dịch, vì sao Hình Bộ để Cục Dân An chúng ta phụ trách giám sát.
.- Chúng ta đã đắc tội với người ta rồi, đắc tội nhiều thêm chút nữa cũng không sao, Hình Bộ đương nhiên không muốn tranh vũng nước đục này. Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Vi Đãi Giới nói: - Vậy vì sao không lập tức chấp hành, còn phải để đến tháng sau đi.
.Hàn Nghệ nói: - Thứ nhất, bọn họ về nhà chắc chắn phải nhận giáo dục của cha mẹ, trước để bọn họ giáo dục xong, chúng ta lại đến giáo dục. Thứ hai, Cục Dân An chúng ta cũng phải nghỉ, mấy ngày gần đây cảnh sát hoàng gia mệt đến bơ phờ, cũng nên để bọn họ thay phiên nghỉ ngơi một chút.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Về lao dịch thì để bọn họ đi Công Bộ phục tùng lao dịch, hay là thế nào?
.Lý Tư Văn nói: - Theo ta thấy nha, trưởng bối của bọn họ cũng nể mặt mũi chúng ta, phải chăng chúng ta cũng nể ba phần mặt mũi, để bọn họ đi đến ngoại ô hẻo lánh làm chút việc coi như xong rồi.
.Ngụ ý, chính là đừng để họ quá mất mặt.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta cảm thấy vậy sẽ khiến bọn họ thất bại trong gang tấc. Người mà Cục Dân An chúng ta dựa vào là bách tính, chúng ta nhất định phải giành được sự công nhận của bách tính, đây mới là mục đích cuối cùng của chúng ta, chứ không phải sự công nhận của mấy thế gia đại tộc kia. Nếu chúng ta cố ý bao che con cháu những quý tộc kia, bách tính vẫn sẽ cho rằng chúng ta phân chia giàu nghèo, chúng ta nhất định phải để bách tính biết, chúng ta đối xử bình đẳng, nếu như vậy, bách tính mới tín nhiệm chúng ta, cảm thấy chúng ta có thể giúp đỡ bọn họ.
.Lý Tư Văn nói: - Vậy ngươi định làm thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Không phải bọn họ thích chui lỗ chó sao, cứ để họ đi lấp lỗ chó đi, còn nữa chính là bình thường bọn họ thường đi trong ngõ nước thối kia, để bọn họ quét sạch ngõ nước thối đó, coi như là phục vụ vì dân, có thể thể hiện tôn chỉ của Cục Dân An chúng ta.
.Chuồng chó? Ngõ nước thối?
.Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới nghe đến đổ mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận