Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1215.1: Ta có tội

.Uất Trì Tu Tịch bọn họ nghĩ lại, cứ cảm thấy ngày khai giảng đầu tiên Hàn Nghệ làm như vậy chính là muốn khiến cho học viên tê liệt ý thức, sau đó lại nhân cơ hội chỉnh bọn họ.
.Kỳ thật, cũng không phải như vậy, từ đầu đến cuối, Hàn Nghệ không cố ý nhằm vào bọn họ, là tự bọn họ đến cửa để cho Hàn Nghệ đùa bỡn, bao gồm là tất cả những sắp đặt trong ngày nhập học đầu tiên này, đây đều là vì Hàn Nghệ biết những con cháu quý tộc này quanh năm sống dưới sự che chở của cha mẹ, đột nhiên đến một môi trường xa lạ, khó tránh khỏi sẽ có chút cảm giác nhớ nhà, sắp xếp như vậy chính là để làm mất đi cảm giác nhớ nhà của bọn họ, để những học viên này cảm thấy như trở về nhà mình.
.Đương nhiên, Hàn Nghệ không sẽ nói như vậy, hắn chính là muốn làm một tên ác ôn này, tùy các ngươi nghĩ.
.Mà trại huấn luyện hoàng gia hiện giờ đã mở rộng hơn so với lúc trước gần một trăm mẫu đất, ở phía bắc còn có thêm một thao trường, đồng thời cũng có thêm một ký túc xá tập thể và một nhà tắm công cộng, dù sao thì Hàn Nghệ sớm đã dự tính tuyển nhiều cảnh sát hoàng gia, bởi vậy trại huấn luyện hoàng gia cũng là thuận theo tự nhiên.
.Đồng thời, bởi vì số người tăng nhiều, chỉ báo danh đã cần đến cả một ngày, dẫn đến nghi thức nhập học chỉ có thể lùi lại đến ngày hôm sau tiến hành. Ngày đầu tiên này, Hàn Nghệ chỉ để cho bọn họ làm quen một chút với trại huấn luyện, dù sao cũng nhớ là không thể đến phía nam, bởi vì đó là hoàng cung, không ai dám đi về phía đó, mất mạng rồi, trại huấn luyện cũng sẽ không chịu trách nhiệm.
.Cơm canh cũng là có thịt có cá ngon, thiết đãi hết sức chu đáo.
.Những học viên mới này vừa nhìn, rất tốt nha, không hề đáng sợ giống như tin đồn, nhưng trong đó có một số học viên là người bị khai trừ lần trước, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, nhìn thịt cá này mà trong mắt đầy vẻ sợ hãi, nhưng chẳng còn cách nào, cha mẹ bọn họ đã hạ tử mệnh lệnh cho bọn họ rồi, nếu lần này còn bị khai trừ thì không cần về nhà nữa.
.Nhưng bất kể nói thế nào, ngày đầu tiên mọi người đều rất thoải mái, nằm trong ký túc xá của người tán gẫu, không khí hết sức hòa hợp, hơn nữa về sắp xếp hoạt động của ngày thứ hai cũng rất đơn giản, buổi sáng chính là nghi thức nhập học, còn có thể ngủ trưa một giấc, buổi chiều tổng vệ sinh, bởi vì bọn họ phần lớn ngay cả cái chổi cũng chưa từng cầm đến, không có khái niệm đó, chỉ là liếc mắt nhìn mà thôi
.Nghi thức nhập học của ngày thứ hai cũng không có bất cứ khác biệt gì với trước đây, ngay cả Lý Trị cũng lại lần nữa đến tham gia nghi thức nhập học này, đây có thể cũng sẽ diễn biến thành một truyền thống, dù sao cũng trại huấn luyện hoàng gia, chẳng qua là lần này Lý Trị nói khá nhiều một chút, bởi vì cảnh sát hoàng gia vô cùng xuất sắc, khiến y vô cùng nở mày nở mặt, y cũng vô cùng coi trọng, không giống như lần đầu tiên, phải biết rằng trại huấn luyện hoàng gia ra đời trong cuộc đấu tranh của Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ, lúc đó Lý Trị cũng không coi trọng lắm, lần đầu tiên chỉ tùy tiện nói mấy câu cho xong việc, lúc đó y cũng không nghĩ đám con cháu hoàn khố Uất Trì Tu Tịch bọn họ có thể thay đổi triệt để. Lý Trị nói cũng rất không tệ, thuật lại lịch sử của trại huấn luyện hoàng gia, cùng với thành công của cảnh sát hoàng gia.
.Kế tiếp chính là một tiết mục mới, đó là kéo cảnh kỳ, do Tiêu Hiểu, Vi Phương, Thôi Hữu Du ba người kéo cảnh kỳ lên. Đồng thời, dưới cảnh kỳ, Lý Trị đích thân trao một huân chương anh dũng cho Tiêu Hiểu. Huân chương anh dũng này hơi lớn hơn đồng tiền một chút, cũng là bằng đồng, hình thức chính là đao kiếm giao nhau, tượng trưng cho dũng cảm và vô úy, hết sức tinh xảo, bên dưới còn có một vài ruy băng, khác với cảnh huy, hết sức đẹp mắt.
.Đây chính là vinh quang a!
.Hơn nữa còn do hoàng đế đích thân trao tặng huân chương, đây là đãi ngộ của công thần Lăng Yên Các đấy nha!
.Các học viên mới này bất luận có phải xuất phát từ tự nguyện hay không, hay là đến đây với cùng đích gì, nhưng nhìn thấy cảnh này đều không khỏi bị ảnh hưởng, mơ tưởng có một ngày mình cũng có thể đứng trên đài, tiếp nhận khen thưởng của hoàng đế.
.Uất Trì Tu Tịch, Vi Phương bọn họ đều hết sức ngưỡng mộ, nhất là Vi Phương, chỉ hận lúc đó vị trí địa lý của mình không tốt, để cho Tiêu Hiểu giành được vị trí đầu, trong lòng suy nghĩ, lần sau vẫn phải cùng Dương Mông Hạo đi đánh bẫy mới được.
.- Đặc phái sứ, phải làm sao đạt được huân chương anh dũng này?
.Uất Trì Tu Tịch lòng ngứa khó nhịn hướng tới Hàn Nghệ nhỏ giọng hỏi.
.Hàn Nghệ thản nhiên nói: - Chỉ cần các ngươi giữ vững tinh thần quý tộc, các ngươi sẽ có cơ hội đạt được.
.Vậy có khác gì không nói!
.Uất Trì Tu Tịch buồn bực gãi đầu.
.Kế tiếp chính là nghi thức vinh diệu tường "xú danh chiêu trứ".
.Một dãy vinh diệu tường mới đã được dựng lên bên cạnh thao trường.
.Vi Phương bọn họ nhìn vinh diệu tường trống trơn này, chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh, không kìm được nỗi khiếp đảm len lén lườm Hàn Nghệ, trước đây bọn họ cũng xem như bị vinh diệu tường này làm cho sống dở chết dở, suýt nữa thì phát điên rồi.
.Những học viên mới này cũng đã nghe đến vinh diệu tường này, nhưng không có cách nào, cái này nhất định phải làm.
.Vi Đãi Giới và Lý Tư Văn chưa từng cảm nhận uy lực của vinh diệu tường này, cũng rất vui vẻ treo vinh quang của gia tộc mình lên trên.
.Những học viên từng đến một lần đứng dưới tường vinh diệu cả nửa ngày cũng chưa treo lên được, nguyên nhân chính là bởi vì tay run lên dữ dội, đây là lần thứ hai rồi, cha mẹ bọn họ đã không có mặt mũi đến đây tháo thẻ vinh diệu này xuống, bây giờ lại treo lên nữa, xem như là đã treo cả bản thân lên rồi, chết cũng phải chết ở trên này, bọn họ đã không có đường lui rồi.
.Sau khi nghi thức vinh diệu tường chấm dứt, lịch trình của buổi sáng đến đây là kết thúc.
.Buổi chiều lại bắt đầu tổng vệ sinh tàn ác vô cùng.
.Các con cháu quý tộc này đến cái chổi trông như thến ào cũng không biết, thật sự là muốn lấy mạng rồi.
.- Tu Tịch! Chúng ta đến đây là làm cảnh sát hoàng gia, sao còn bắt chúng ta quét dọn?
.- Chẳng lẽ cảnh sát hoàng gia còn phải học những việc của hạ nhân làm sao?
.Những học viên mới này ôm đầu khóc lóc khiếu nại với Uất Trì Tu Tịch đang giám sát bọn họ.
.- Xin lỗi! Trại huấn luyện không đủ nhân thủ!
.Uất Trì Tu Tịch bắt chước ngữ khí của Hàn Nghệ nói.
.Kỳ thật việc tổng vệ sinh này vô cùng đơn giản, chỉ là quét tước thao trường và phòng học, ký túc xá đã sửa sang giúp bọn họ xong rồi, hơn nữa bọn họ có gần ngàn người, kết quả là đến lúc mặt trời xuống núi vẫn chỉ là quét dọn qua loa đại khái. Bản thân Vi Đãi Giới, Lý Tư Văn cũng chỉ là đức hạnh này, bọn họ nghĩ việc quét dọn này thì tùy tiện quét quét là được rồi, không yêu cầu quá cao với những học viên mới này.
.Trong nhà ăn!
.Thức ăn mỗi ngày một kém, buổi trưa còn đỡ, dù sao thì hoàng đế cũng ở đây, vẫn phải nể mặt hoàng đế, nhưng đến buổi tối thì chỉ là phần cơm bao no thôi.
.- Đặc phái sứ, bây giờ chúng ta là giáo quan, chúng ta không thể nào vẫn ăn cùng với những học viên đó chứ!
.Uất Trì Tu Tịch, Vi Phương bọn họ đang cùng Hàn Nghệ bọn họ trên đường đến nhà ăn, mấy người dè dặt hỏi.
.Lý Tư Văn rất tò mò nói: - Cái này có gì không ổn thỏa sao?
.- Có gì không ổn thỏa? Vi Phương có chút kích động nói: - Phó đốc sát, huynh không biết đấy, trước đây Đặc phái sứ đối với chúng ta thế nào, thức ăn rơi dưới đất, lão Chu còn nhặt về, giữ lại dùng cho bữa sau, làm ta bây giờ ở nhà ăn cơm, nếu rơi một hột cơm liền vội vàng nhặt lên ăn luôn.
.Lý Tư Văn và Vi Đãi Giới nghe mà trong dạ dày nhộn nhạo, kinh hãi nhìn Hàn Nghệ.
.Trình Xử Lượng hừ nói: - Bây giờ hai người các ngươi đã biết tại sao lúc đầu ta hối lộ Hàn Nghệ rồi chứ.
.- Đừng như vậy có được không!
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Các ngươi đều là nhân sĩ đặc quyền, có tiểu táo1 đặc biệt, các ngươi nên thấy may mắn văn hóa "hạt hạt đều cực khổ" này đã truyền thừa lại.
.(1: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo)
.- Ha ha, như vậy thì ta an tâm.
.Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi đến nhà ăn, còn chưa vào cửa đã nghe thấy có người nói: - Này này này, các ngươi đây là làm gì?
.Ngay sau đó lại nghe thấy giọng the thé của Chu Đại Đồng: - Đây là quy định của trại huấn luyện chúng ta, cho dù là thức ăn rơi dưới đất cũng phải nhặt lại, để dùng cho bữa sau.
.- Cái này cái này sao còn ăn được nữa.
.- Không có cách nào khác, bên trên không phát xuống bao nhiêu tiền cả, nhà ăn phải tiết kiệm một chút, các học viên lần trước cũng đã quên không ít tiền, chúng ta cũng phải làm như vậy, lần này cũng không có ai quyên tiền.
.Đám người Uất Trì Tu Tịch vừa nghe, một cảm giác vui sướng khi người gặp họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận