Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1363: Không đuổi kịp

.Tuy rằng nhiều lần khổ chiến, mấy người Hàn Nghệ tuy cuối cùng cũng phá ra khỏi vòng vây, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là bọn họ đã an toàn, vì xung quanh đây vẫn là phạm vi thế lực của bộ lạc Xích Hải.
.Quả nhiên, mấy người Hàn Nghệ vừa mới phá vỡ vòng vây không bao lâu, trước mặt liền có một đội ngũ chém giết tới, phía sau lại có truy binh.
.- Làm sao bây giờ?
.Trần Thạc Chân cau mày.
.Tiểu Dã quệt miệng nói: - Giết đi qua là được!
.- Không cần thiết.... !
.Hàn Nghệ lắc đầu, quay đầu nhìn người che mặt một cái, người che mặt chỉ chỉ vào một con đường nhỏ bên cạnh, Hàn Nghệ lập tức dẫn đội ngũ, hướng về một con đường nhỏ bên cạnh chạy đi.
.Nhưng truy binh phía sau vẫn đuổi theo không tha.
.Mấy người Hàn Nghệ chạy trốn mấy dặm đường, đi đến chỗ chân một dãy núi, quần sơn nhấp nhô, đỉnh núi là mây mù bao phủ.
.- Xuy.... !
.Người che mặt đột nhiên ghìm chặt dây cương, dừng lại, nói: - Chính là ở đây!
.Hàn Nghệ cũng dừng lại.
.Trần Thạc Chân vội vàng nói: - Sao lại dừng lại?
.Lúc nói chuyện, nàng ta đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có gì cả.
.Truy binh đang ở phía sau, lúc này dừng lại, thật là muốn lấy mạng a.
.Khóe miệng Hàn Nghệ giương lên, xuống ngựa, Tiểu Dã cũng lập tức xuống ngựa, với cậu mà nói, trách nhiệm của cậu chính là bảo vệ Hàn Nghệ, tất cả những thứ khác đều không có liên quan đến cậu, cùng lúc này Trần Thạc Chân cũng xuống ngựa.
.Hàn Nghệ lại nói với mấy trăm Cấm Vệ quân kia:
.- Bắt đầu từ bây giờ, các người nghe theo sự chỉ huy của gã. Nói rồi, tay chỉ về phía người che mặt.
.- Nhưng Hàn Thị lang....
.- Đây là mệnh lệnh!
.Lúc nói chuyện, tiếng vó ngựa ở phía sau đã càng lúc càng gần.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Các ngươi đi trước, để ta đoạn hậu!
.Những tướng sĩ Đại Đường kia đều ngây người, nhập ngũ nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp được thống soái nào nghĩa khí như vậy, lại để cho họ đi trước, bản thân mình ở lại đoạn hậu.
.Chuyện gì đây a?
.Hàn Nghệ trầm giọng quát nói: - Còn không mau đi, hay là muốn kháng quân lệnh phải không.
.- Ti chức.... !
.- Đi mau!
.- Chúc ngài may mắn! Người che mặt kia khẽ cười, vung roi lên, xông về phía trước.
.Những Cấm Vệ quân này thấy thôi đi, quân lệnh như sơn a, cũng chỉ có thể cùng người che mặt kia chạy về phía trước.
.Trần Thạc Chân mù mịt nói: - Ngươi làm cái gì vậy?
.- Không được tập trung hết tinh lực vào một chỗ. Hàn Nghệ cười ha ha nói.
.Tiểu Dã nhìn về phía sau nói: - Hàn đại ca, chúng ta phải đi rồi.
.Hàn Nghệ nhìn lại, chỉ thấy truy binh đằng sau đã đuổi tới kịp.
.Những người kia vừa thấy Hàn Nghệ đã kích động oa oa kêu lớn.
.- Đệt! Chạy mau!
.Hàn Nghệ kinh hô một tiếng, lập tức chạy lên núi. Trần Thạc Chân, Tiểu Dã còn đang sửng sốt, cũng vội vàng đi theo Hàn Nghệ chạy lên trên núi.
.Vù vù vù!
.Chỉ thấy một trận mưa tên rơi xuống nơi bọn họ vừa đứng.
.- Xuy..... !
.Truy binh phía sau đuổi đến đây liền dừng lại, một vị tướng quân dẫn đầu mắt nhìn về phía trước, lại nhìn lên núi, hỏi một người bên trên: - Những người vừa lên núi chính là sứ thần của Đại Đường?
.- Chắc chắn là phải, không thể nào sai được. Người đó nói rồi lại khó hiểu nói:
.- Nhưng vì sao họ lại chạy lên núi, đây chính là đường chết a.
.- Hừ! Chỉ mấy người bọn họ, ngoài có thể gây ra sự chú ý với người khác, cũng không có tác dụng gì lớn. Không cần đi đuổi những người kia, chỉ cần có thể giết sứ thần Đại Đường là được rồi.
.Tướng quân kia vung tay về phía trên núi.
.Binh lính phía sau y nhất loạt xuống ngựa, đuổi lên trên núi.
.Trong núi, Trần Thạc Chân vừa vung trường kiếm gạt cỏ dại, bụi gai ra vừa khó hiểu nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi điên rồi sao, chúng ta căn bản không quen thuộc địa hình ở đây, hơn nữa lại không có cứu binh, chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị bọn họ bắt được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có cô ở đây, ta tin ta có thể biến nguy thành an.
.Trần Thạc Chân nghe vậy trợn trừng mắt, nhưng thấy Hàn Nghệ thần sắc bình tĩnh, ở trong núi này, đi bình tĩnh không gấp gáp, giống như trước đây đã từng tới vậy, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nàng ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Hàn Nghệ, Hàn Nghệ tuyệt đối chưa từng đến nơi đây, ngưng mắt quan sát xung quanh, vẫn chưa thấy manh mối gì, lại thấy Hàn Nghệ đi một bên, ánh mắt nhìn khắp nói, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn đi, lúc này mới phát hiện thì ra ven đường đều có ký hiệu, lòng biết Hàn Nghệ sớm đã có chuẩn bị, vì thế không hỏi nhiều nữa.
.- Hàn đại ca, bọn chúng đuổi tới rồi.
.Tiểu Dã đứng trên cây đột nhiên hét lên, tiểu tử này đi vào trong núi, thì tuyệt đối là vô địch, từ trên cây nhảy xuống chạy đi, thực ra Hàn Nghệ đã trì hoãn tốc độ lại, nếu không tiểu tử này sớm đã không thấy người rồi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Không cần để ý đến bọn họ.
.Nhưng chân vẫn tăng nhanh tốc độ đi.
.Vì đây là đường núi, tốc độ của mọi người cũng không khác nhau lắm, truy binh nhất thời cũng không thể đuổi kịp, cỏ cây che tầm nhìn, cũng không thể bắn tên được.
.Nhưng núi này quả thật không thấp, mấy người Hàn Nghệ cũng đi được khoảng nửa canh giờ mới đi đến đỉnh núi, một trận gió lạnh thổi đến, ba người run rẩy, nhưng thấy đỉnh núi này trên cơ bản là trụi hủi, còn có không ít tuyết đọng, chỉ là ở bên trái có chút cây cỏ, nhưng tầm nhìn vô cùng trống trải.
.Trần Thạc Chân si ngốc, trước mặt bây giờ chính là vực sâu vạn trượng a! Chợt nghe thấy một loạt tiếng cây cỏ động, nàng ta quay đầu nhìn, chỉ thấy Hàn Nghệ và Tiểu Dã nhất loạt gạt đám cây cỏ kia ra.
.- Còn không mau lại đây giúp đỡ.
.- Ồ!
.Trần Thạc Chân đi tới, giúp đỡ cùng nhau chuyển những cây cỏ kia ra, chỉ thấy bên dưới đám cỏ cây kia lại là một mảnh vải dầu. Hàn Nghệ trực tiếp kéo vải dầu ra.
.- Dù lượn!
.Trần Thạc Chân kinh hô.
.Hàn Nghệ ồ lên một tiếng, nói: - Cô biết sao.
.Trần Thạc Chân bừng tỉnh đại ngộ, Hàn Nghệ căn bản chính là cố ý dừng lại ở đó, mục đích chính là muốn để ánh mắt của kẻ địch đều tập trung trên người hắn, giúp đỡ những người khác đào thoát, nhưng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, kiểu tình huống này, ngươi còn suy nghĩ cẩn thận như vậy cho người ta, ngươi cần phải thế không? Nhưng đâu biết, chạy trốn là thế mạnh của Hàn Nghệ, lên trời xuống biển, không gì không thể, càng là lúc này lại càng bình tĩnh, nói: - Ngươi là muốn.... !
.Nhưng nghĩ đến đây, nàng ta không khỏi liếc nhìn vách núi cách đó không xa, trong lòng lại là một chặp kinh hãi, nàng ta chỉ là từng lén đi xem mấy người Nguyên Ưng luyện tập dù lượn, nhưng lại chưa từng baythật sự, hơn nữa còn cao như vây.
.Nhưng Tiểu Dã lại có vẻ cực kỳ hưng phấn, ngồi xổm bên cạnh chiếc dù lượn tương đối nhỏ, trợn to mắt nói: - Hàn đại ca, đây là của đệ sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Lần này không cần kiểm tra nữa! Nói rồi lại nói với Trần Thạc Chân: - Không cần lo lắng, nếu cô ngã xuống, ta cũng không thể sống được, trước khi cô sắp chết có thể chết nhắm mắt rồi, việc mua bán này tính thế nào cô cũng sẽ không thiệt.
.Trần Thạc Chân vừa nhìn, ở đây chỉ có hai cái, nàng ta cũng không biết sử dụng, Tiểu Dã chắc chắn sẽ không mang theo nàng ta, như vậy nàng ta chỉ có thể cùng Hàn Nghệ dùng một cái, bay lên không trung, vậy thì thật là nếu chết mọi người cùng nhau chết.
.- Đừng ngẩn người, mau đeo lên, chúng ta phải đi rồi.
.Hàn Nghệ vác dù lượn, cầm lấy một cái túi dù quơ quơ về phía Trần Thạc Chân.
.Trần Thạc Chân sững người, trong lòng không ngừng kêu khổ, nàng ta đã không thể lựa chọn nữa, chỉ có thể tiến lên, mặc túi dù vào, lại cực kỳ phẫn nộ nói: - Tại sao ngươi không nói trước chuyện này với ta.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Nói đùa à, nói cho cô biết rồi, cô sẽ đi cùng ta sao, thiếu vật cát tường nhà cô, ta cũng nguy hiểm quá rồi. Được rồi, mau đi thôi, Tiều Dã đang đợi rồi.
.Tiểu Dã sớm đã vác dù lượn đứng bên cạnh vách núi rồi, đôi mắt to tràn đầy ánh sáng hưng phấn, nơi cao như vậy, cậu cũng thật sự chưa từng bay qua.
.Trần Thạc Chân choáng váng bước theo Hàn Nghệ đi đến cạnh vách núi, vừa nhìn thấy vách núi vạn trượng kia, không khỏi nhắm chặt hai mắt, nàng ta lại chưa từng bay qua, đột nhiên bảo nàng ta bay trên núi cao như vậy, có thể không sợ thì chỉ có quỷ thôi.
.- Ôi chao! Đại giáo chủ của chúng ta cũng biết sợ! Hàn Nghệ cười hi hi nói.
.Trần Thạc Chân trợn trừng hai mắt, đang muốn mở miệng, chợt nghe đằng sau truyền đến từng trận tiếng gào.
.Hàn Nghệ sắc mặt căng thẳng, nói: - Đi theo ta!
.Trần Thạc Chân cũng không khỏi lấy lại tinh thần, nghe khẩu lệnh của Hàn Nghệ, ba người đồng thời lao về phía vách núi.
.- A!
.Trần Thạc Chân thật sự vẫn không nhịn được, hét lên một tiếng chói tai.
.Hai cánh dù lượn rơi xuống trong chốc lát, đột nhiên vọt lên trên một cái, tiếng hét chói tai vẫn đang tiếp tục.
.Mà chính lúc họ vừa mới bay xuống vách núi, truy binh phía sau đã đi đến bên trên, nhìn theo thứ đang bay xa dần, ai ai cũng là trợn mắt há mồm.
.Đó là thứ gì vậy?
.Thậm chí có không ít người nghĩ đó là hai con chim sao?
.Bỗng nhiên, nghe thấy một người hét to lên, cả đoàn người mới tỉnh ngộ, nhất loạt dương cung lắp tên bắn đi, nhưng đều không bắn đến bên dù lượn, rất nhanh đã bị thổi rơi xuống.
.Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người Hàn Nghệ đi xa.
.- A!
.Tiếng kêu vẫn còn tiếp tục.
.Hàn Nghệ buồn bực hét lớn: - Ta nói giáo chủ, chuyện đã đến đây rồi, cho dù có gào rách họng, cũng sẽ không có người tới cứu cô đâu.
.Trần Thạc Chân ngưng lại, tức giận nhìn Hàn Nghệ, nói: - Đây còn không phải đều là tại ngươi. Nhưng ánh mắt liếc qua không cẩn thận nhìn xuống phía dưới, hai tay không khỏi run lên.
.Nàng ta vừa run lên, dù lượn lắc lư mạnh một cái. Hàn Nghệ vội kêu to lên: - Ôi khốn kiếp! Cô đừng rung loạn lên được không, như vậy thật là muốn chết a!
.Trần Thạc Chân vội vàng ổn định lại, vẻ mặt kinh hãi nói: - Tại sao ngươi chọn đi về phía bên này.
.Hàn Nghệ nói: - Ở đây đều là địa bàn của bộ lạc Xích Hải, chỉ có duy nhất con đường này là có thể trốn chạy ra khỏi bộ lạc Xích Hảinhanh nhất, chỉ cần chúng ta vượt qua dãy núi lớn trước mặt kia, sau đó bay qua sông Xích Thủy, là có thể trốn chạy khỏi truy binh của bộ lạc Xích Hải, đồng thời bọn họ muốn đuổi tới, thì phải vòng đường rất xa.
.Vì đây là dãy núi, xung quanh đều là núi, đường đi không thông, nếu tính theo đường thẳng tất nhiên là ngắn, nhưng nếu đi vòng thì phải vòng rất xa.
.Trần Thạc Chân lại nói: - Vậy những người còn lại không phải là rất nguy hiểm sao?
.Hàn Nghệ nói: - Có phải cô bị dọa đến ngốc rồi không, mục tiêu của họ là ta, ai lại để ý đến sống chết của người khác, cô yên tâm được rồi, họ đều sẽ bình yên vô sự cả. Cô xem Tiểu Dã người ta, bay vui vẻ biết bao.
.Trần Thạc Chân vừa thấy Tiểu Dã phía trước, tuy rằng không nhìn thấy cả người Tiểu Dã, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được không khí vui vẻ.
.Hàn Nghệ lại kêu lên: - Giữ vững tinh thần, chúng ta phải vòng qua dãy núi trước mặt kia.
.Trần Thạc Chân hoảng sợ nói: - Vòng như thế nào?
.- Ta dạy cô.
.- Bây giờ ngươi mới dạy ta?
.- Bây giờ cô biết tiếng kêu lúc nãy của cô nguy hiểm thế nào không?
.Bộ lạc Bạch Lan.
.Có ba người đứng trong một lều vải, chính là Lộc Đông Tán, Tán Tất Nhược, Thác Bạt Quỷ Cốc vừa rồi mới bị chém giết.
.- Phụ thân, thì ra vừa rồi đều là... ! Tán Tất Nhược vẻ mặt mù mịt nhìn Lộc Đông Tán.
.- Tất Nhược, con cũng đừng trách ta, nếu ta nói trước với con, chỉ sợ con sẽ lộ ra sơ hở, chuyện này cũng chỉ có ta và A Bố La, Thác Bạt Quỷ Cốc biết. Lộc Đông Tán lắc đầu, lại nói với Thác Bạt Quỷ Cốc: - Ngươi không sao chứ?
.Thác Bạt Quỷ Cốc cười nói: - Ta lót một miếng thịt dê ở bên trong, chỉ là bị thương ngoài da một chút, không có trở ngại lớn.
.- Vậy là tốt rồi! Lộc Đông Tán gật gật đầu.
.- Đại tướng, vừa rồi thật là nguy hiểm nha!
.Thác Bạt Quỷ Cốc trên mặt còn có vẻ có chút chưa hoàn hồn.
.Lộc Đông Tán nheo nheo mắt, nói:
.- Quả thật ta cũng đã xem nhẹ tiểu tử kia, không ngờ dưới tình huống này, hắn còn có thể bình tĩnh như vậy, lợi hại, thật là lợi hại a!
.Thác Bạt Quỷ Cốc nói: - Đại tướng, ngài nói có phải Hàn Nghệ đã nhìn ra cái gì rồi không.
.- Không nhất định!
.Lộc Đông Tán lắc đầu nói: - Tình hình lúc đó, A Bố La bắt buộc phải khống chế ta, nếu như ta cũng chết, vậy thì Thổ Phiên chúng ta nhất định sẽ không tha cho y, mà đồng thời y cũng đã giết chết Nặc Hạt Bát, về phía Thổ Dục Hồn càng sẽ không tha cho y, y nhất định phải bảo vệ ta chu toàn, ta nghĩ Hàn Nghệ có thể là đã nghĩ đến điểm này, mới bất chấp tất cả cùng ta giằng co với nhau, cứ như vậy, cung tiễn thủ mai phục bên ngoài cũng không dám động thủ.
.Nói xong lão ta nhíu mày nói: - Tuy nhiên, tại sao ở đây còn ẩn giấu một đội quân Đường? Nếu không phải do những người này, Hàn Nghệ không thể nào trốn thoát.
.Thác Bạt Quỷ Cốc nói: - Vừa rồi ta đã cho người thăm dò qua, những người kia đều là một vài thương nhân, trước đó không lâu mang một chút hàng hóa cùng rượu ngon kiểu mới đến bộ lạc Xích Hải làm buôn bán, là một người bộ lạc Xích Hải tên là Đông Húc dẫn đến, mà tên Đông Húc kia hàng năm thường giúp A Bố La lén vận chuyển tơ lụa, vũ khí từ Đại Đường, nhưng bây giờ cũng đã biến mất. Nếu họ là người của Hàn Nghệ, vậy thì Hàn Nghệ sớm đã dự liệu đến rồi?
.Lộc Đông Tán lắc đầu nói: - Không giống lắm, nếu Hàn Nghệ sớm đã dự liệu đến, hắn không thể nào vẫn sẽ tới, chuyện lúc nãy với hắn mà nói, thật sự cũng là vô cùng nguy hiểm. Nhưng người này nhất định phải trừ bỏ, nếu không sẽ là họa từ bên trong của Thổ Phiên ta. Ngươi lập tức cho người phân phó xuống, bất luận như thế nào, cũng không thể để Hàn Nghệ chạy mất.
.Lão ta vừa dứt lời, đã thấy hai người sải bước đi vào, chính là A Bố La và một viên đại tướng thủ hạ của y.- Đại tướng, không hay rồi, Hàn Nghệ... Hàn Nghệ hắn... hắn bay đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận