Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 672: Cùng một ngôi chợ, cùng một câu chuyện.

.Câu chuyện này vào hậu thế chính là câu chuyện quen thuộc, đại danh " Tây Du ký ".
.Thật đúng là cảm tạ ti vi, mùa hè mỗi năm đều trình chiếu, năm này qua năm kia, ý chí kiên cường biết bao, muốn không quen cũng khó. Hai bộ phim truyền hình Hàn Nghệ quen thuộc nhất chính là Tây Du Ký và Truyền kì Tân Bạch Nương Tử, đó có thể là thú vui duy nhất trong thời thơ ấu của hắn. Về sách vở, hắn cũng đọc qua Tây Du Ký, đó là vì chịu sự ảnh hưởng của phim truyện nên mới đi xem.
.Nhưng hắn cũng chỉ nhớ tình tiết đại khái của mỗi câu chuyện, cái gì đại náo thiên cung, đánh Bạch Cốt Tinh, Nữ nhân quốc, còn chi tiết hẳn là không nhớ rồi, muốn trả bài chính là nói chuyện nhảm nhí, vậy thì biên thôi, Ngô Thừa Ân là nhà văn học nổi tiếng biết bao, không thể nào viết câu" Ầm một tiếng vang! Hi! Một chú khỉ nhảy ra. " Câu này hoàn toàn là Hàn Nghệ bịa đặt ra.
.Nhưng đây rất hợp với sở thích của khách hàng, thông tục dễ hiểu, mọi người nghe xong ha ha cười to.
.Rất nhanh, mọi người liền say mê.
.Trong lầu một mảnh yên tĩnh.
.Chỉ nghe Hùng Đệ khoa tay múa chân nói:
.- Vụt một tiếng, thạch hầu đó nhảy xuống thác nước.
.- Lạch bạch một cái, chìm chết rồi. Câu chuyện kết thúc.
.Đỗ Tổ Hoa lập tức nói.
.- Ha ha——!
.- Đi đi đi! Ngươi đừng quấy rối vớ vẩn được không.
.Hùng Đệ trừng mắt nhìn Đỗ Tổ Hoa một cái, bảo:
.- Đó là thạch hầu đó, sao mà chìm chết được, ngươi tưởng giống ngươi sao, một câu không hợp thì ra đường ăn xin.
.Bên dưới lại là một phen cười ầm, không cần nghĩ cũng biết, "Một câu không hợp" nhất định sẽ trở thành từ mấu chốt quan trọng.
.Hàn Nghệ kéo dài câu chuyện này, phóng to lợi ích, cho nên sắp xếp Đỗ Tổ Hoa và Tiểu Béo diễn xuất này, lấy cách diễn hài hước đan xen nhau, trách nhiệm cơ bản của Đỗ Tổ Hoa có thể nói là đến tưới nước thôi, nhưng lại đem đến hiệu quả không tồi, khiến mọi người mở rộng lòng cười to.
.Không hổ danh là tổ hợp ngàn vàng của Phượng Phi lâu.
.Chỉ cần hai người họ bên cạnh nhau, cái không thiếu chính là tiếng cười.
.Mà cùng lúc này, trời đã tối dần, các cửa tiệm ở ngõ Bắc đều thắp nến lên, đây là lần đầu tiên trong lịch sử ngõ Bắc mở chợ đêm, đừng thấy trong lầu cười ha ha, thương nhân bên ngoài đều vô cùng lo lắng đấy, rốt cuộc sẽ có hiệu quả như thế nào? Không ai biết trước cả.
.Chợt thấy không ít bá tánh xách theo bao phục dồn vào ngõ Bắc, bọn họ vừa vào ngõ Bắc đã chia nhau đi ra, phân biệt tìm tấm bảng gỗ dựng đứng, đến trước nơi đặt bảng gỗ, lấy một tấm vải trải dưới đất, lại đặt những sản phẩm thủ công lấy ra từ bao phục lên trên đó.
.Trong chớp mắt, toàn bộ ngõ Bắc nơi nào cũng đều là tiệm vỉa hè, hàng hóa trước mắt đa dạng rải rác khắp con đường.
.Còn có một số nơi đặt tấm bảng gỗ thì lại có bầy hai ba cái bàn ghế, đặt ngoài trời, những cái bàn ghế này gần như là đặt ngay dưới cửa sổ của tiệm nhà người khác, đúng chỗ ánh sáng bên trong chiếu ra, có chút ý vị đục lỗ mượn sáng. Càng khiến người ta hiếu kỳ đó là tiệm người ta bán tơ lụa, hoàn toàn không liên can đến ăn uống gì cả.
.Dường như trong thoáng chốc diện mạo của ngõ Bắc hoàn toàn thay đổi, trở nên chật chội hơn, nhưng đồng thời cũng náo nhiệt hơn hẳn.
.- Đi đi đi! Qua chợ đêm bên kia xem xem.
.Từ khi ngõ Bắc lật ngược ván bài, chợ đêm luôn dành được sự chú ý của mọi người, chỉ đáng tiếc vẫn luôn chưa mở cửa thành, khó khăn lắm mới đợi đến ngày khai trương chợ đêm, chợ đêm cũng nên mở cửa luôn chứ.
.Không ít người chạy đến chợ đêm trước, sợ bị bỏ sau, dù sao thì chợ đêm lớn như vậy.
.Nhưng sau khi bọn họ đến chợ đêm, lập tức trợn tròn mắt.
.Chỉ thấy hai bên chợ đêm có thêm bốn năm mươi cái cửa sổ, thường ngày đều dùng gỗ che lại.
.Cửa trước cửa sau mở ra, mọi người đi vào vừa nhìn qua, không khỏi mạnh liệt hút một ngụm khí lạnh, chỉ thấy bên trong đều là lò lửa, ngọn lửa xông thẳng lên trời, mỗi một đầu bếp đều đang nấu ăn trước lò.
.Hóa ra chợ đêm nổi tiếng chỉ là một phòng bếp a!
.Đây thật sự khiến tất cả mọi người rớt hết mắt kính.
.Trước đó không ai đoán được cả.
.Này mịe nó tuyệt đối không phải là bất ngờ, mà là khủng bố a!
.- Lão Cổ, những cái bàn bên ngoài tiệm là để làm gì vậy?
.Hai ba người công tử ca đi đến trước cửa tiệm trang sức của Cổ Phú Quý hỏi ông ta.
.Cổ Phú Quý cười nói:
.- Đó là nơi ăn cơm, mấy vị công tử qua đó ngồi, lắc vang cái chuông treo trên cửa sổ, tự nhiên sẽ có người đến phục vụ.
.- Thế sao?
.Mấy vị công tử ca nghe xong thấy tò mò, vừa đúng lúc chưa ăn cơm, bởi vì Dương Châu Đệ Nhất lâu đã hết chỗ rồi, vì thế ôm lấy tâm trạng chờ mong đi qua đây, chưa ngồi xuống thì đã lắc vang cái chuông.
.Đương đương đương đương!
.Một lúc sau, một thằng nhỏ vội vội vàng vàng chạy tới,
.- Mấy vị công tử muốn ăn chút gì?
.- Oa! Ngươi từ đâu ra thế?
.- Ta đứng bên kia đợi đấy, khu vực này do ta phụ trách.
.Thằng nhỏ cười híp mắt nói.
.Trò này vui a!
.Mấy người công tử ca cảm thấy quá ư là thú vị, bọn họ chưa bao giờ được trải nghiệm điều khiển vô tuyến này.
.Một người trong đó nói:
.- Ủa? Ngươi chẳng phải là kẻ ở hàng gạo Mễ Hành của Ngụy gia bên chợ tây sao?
.- Trí nhớ của công tử thật tốt, nhưng bây giờ ta đã qua ngõ Bắc làm việc rồi.
.Một người trong đó hiếu kỳ hỏi:
.- Vậy ngươi thuộc căn tiệm nào?
.- Vâng, những tiệm ăn vặt bầy ngoài đường này đều là của chợ đêm.
.Nói thế bèn lấy ra một tấm giấy, đây là loại giấy tốt nhất hiện nay, giấy cứng màu vàng, nay giá cả giảm mạnh, nhưng chất lượng đủ cứng, lấy làm thực đơn là thích hợp nhất, bảo:
.- Mấy vị mời xem, đây là thực đơn của chợ đêm.
.Vị công tử ca đó mơ mơ hồ hồ cầm lấy thực đơn, không khởi nhảy dựng lên. Bốn năm mươi món để chọn, hơn nữa trên đó còn có giá cả món ăn, đây là thực đơn mang đúng nghĩa nhất từ đó đến nay.
.- Nhiều món ăn như vậy à?
.Thằng nhỏ cười đáp:
.- Tiểu Nghệ ca của chúng tôi chiêu rất nhiều dân chúng có tài nghệ nấu ăn kha khá về, tập trung trong chợ đêm, vì thế mới có nhiều món ăn như thế. Hơn nữa những món ăn này đều là phương thức nấu ăn bí mật của họ. Các vị nhất định chưa từng nếm qua.
.Cái gì phương thức nấu ăn bí mật. Chẳng qua là những món ăn thường ngày của bá tánh tự nấu ở nhà mình mà thôi, nhưng vì họ nghèo, luôn phải nghĩ cách để thỏa mãn nhu cầu ăn của mình, hóa mục vì thần kỳ, phong vị vô cùng đặc biệt.
.Những người công tử ca cảm thấy rất thú vị, liền kêu vài món và hai bình rượu.
.Sau khi thằng nhỏ ghi lại, lấy mấy miếng bài tre từ hông ra đặt lên bàn, tấm bài này được gọt vô cùng mỏng, treo ngang hông, bảo:
.- Mong các vị hãy thanh toán trước đã.
.- Còn phải trả tiền trước sao?
.- Đây là bên trên căn dặn, nhất định phải thanh toán trước.
.Nói đùa sao, không trả tiền, các ngươi vỗ vỗ mông bỏ đi rồi sao.
.Mấy người công tử ca này đều là người giàu có, cũng không ý kiến gì, lấy ra mấy tờ phiếu mua hàng đưa cho thằng nhỏ.
.- Các vị hãy đợi một lát.
.Sau khi thằng nhỏ nhận tiền, liền bước nhanh về hướng chợ đêm.
.Cùng lúc đó, còn có rất nhiều thằng nhóc ăn mặc như thằng nhỏ ban nãy, qua lại giữa chợ đêm, chỉ nghe đâu đó toàn là tiếng đương đương của chuông reo liên hồi.
.Không bao lâu, chỉ thấy bọn họ tay cầm hộp cơm làm bằng gỗ không lớn không nhỏ, về lại trước quán ăn vặt, bày ra từng món ăn lên trên bàn.
.Thoáng chốc, mùi hương của thức ăn tràn ngập hẻm phố lớn nhỏ cả ngõ Bắc.
.Tất cả những thứ này hẳn là do Hàn Nghệ bày ra.
.Chủ yếu là bởi vì ngõ Bắc lớn như vậy, không có tiệm dư thừa để làm chợ đêm, chỉ có thể mở quán vỉa hè, nhưng những quán như thế thì cần lò lửa để đó, việc này vào cổ đại là vô cùng nguy hiểm. Cái thứ hai là, Hàn Nghệ muốn giúp những người nghèo thoát nghèo, trong thiên hạ không có nhiều đầu bếp nghèo, trên cơ bản họ cũng chỉ có một hai món tủ. Có hai món là giỏi lắm rồi, muốn kinh doanh đơn độc thì vô cùng khó khăn, vì họ cũng không có tiền.
.Cho nên Hàn Nghệ tập trung họ lại trong thành chợ đêm, hình thành một tập thể, bao trùm toàn bộ ngõ Bắc.
.Thế là món ăn trở nên đa dạng hơn, nói đùa, bốn năm mươi món khác nhau, này còn nhiều hơn món ăn ở Dương Châu Đệ Nhất lâu không biết bao nhiêu lần, hơn nữa không cần lo lắng sẽ xảy ra hỏa hoạn, chợ đêm là dùng vật liệu để chống hỏa hoạn, và vì để tình trạng khói dầu đầy đường ở chợ đêm ngõ Bắc mà xây nên.
.Mặt khác, làm thế cũng tiết kiệm không gian, dù sao thì chỉ cần một cái ghế và một cái bàn, không cần chiếm chỗ đặt cái lò lửa.
.Đương nhiên, đây cũng là động lực thúc đẩy kế hoạch chợ mới của Hàn Nghệ, chính là thể thống nhất. Thẻ khách quý, phiếu mua hàng, còn có chợ đêm bây giờ, đều dùng để đưa ngõ Bắc vào thể thống nhất thôi.
.Đây cũng là lý do vì sao lúc trước Hàn Nghệ thẳng tay như vậy, ngay cả hạ nhân của hai chợ cũng lôi hết qua đây, kỳ thật đều là vì cái chợ đêm này, đích thực hắn rất thiếu nhân lực mà, một công đôi việc.
.Mà những tiểu nhị này đều thuộc ngõ Bắc cả, làm công ăn lương, vì những bá tánh mới vào thành chợ đêm không có tiền gì, chỉ biết làm một hai món ăn đặc sắc, Hàn Nghệ không lấy tiền thuê của họ, mà tiền thuê này cũng không là gì, họ lại có thể chiếm một chỗ đặt cả lò lửa, có thể nói gần như là họ chỉ giao nộp tiền than mà thôi.
.Nhưng chỉ cần chợ đêm của ngõ Bắc nổi tiếng, vậy tiền thuê này có là gì đâu.
.Hàn Nghệ thân là chủ nhân của ngõ Bắc, nhất định là kiếm được tiền, còn phải kiếm hết.
.Rất nhanh! Tất cả các bàn ăn đều ngồi đầy người, từng món ăn đơn giản mà đặc sắc được bày lên khắp bàn, trong đó còn có những món xào mới lạ, đây là mua bán của riêng Phượng Phi lâu.
.Mọi người dần dần thích không khí này của ngõ Bắc. Đưa mắt xem một vòng, thấy bằng hữu tốt liền nhanh chân lên tiếp đón, cùng uống một ly, hoặc ngồi hoặc đứng, nói chuyện với nhau, vô cùng thư giãn dễ chịu.
.Mọi người đi mỏi chân rồi, thì ngồi xổm xuống xem thử hàng hóa bán trên vỉa hè, hoặc tìm cái ghế ngồi đó, kêu vài món ăn, vô cùng tùy tính, trong lòng là loại cảm giác chưa từng có.
.Nói cách khác, đó chính là cảm giác tự do, không khí cởi mở.
.Đây hoàn toàn khác với quy chế dựng chợ của nhà Đường. Quy chế chợ xem trọng quy phạm, hạn chế. Hoàn toàn phù hợp với xã hội nông nghiệp, nhưng thương nghiệp lại không thể phát triển dưới hoàn cảnh đó. Cái thương nghiệp xem trọng là lưu thông, là tự do, là bình đẳng. Vậy là ngõ Bắc của Hàn Nghệ đương nhiên phải tuân thủ quy luật hành thương, mọi thứ đều đem ra bày ra, hình thành một không gian cởi mở, tự do.
.Còn ở những nơi tương đối tập trung quán ăn vỉa hè, chỉ thấy một người hai mắt bị mù, đứng bên tường, mở to giọng nói, kế bên còn có một người đang kéo đàn nhị hồ.
.Những khách hàng xung quanh nghe hết sức chăm chú, còn có không ít thính giả vây quanh, thi thoảng nghe thấy tiếng khen ngợi trầm trồ.
.Hóa ra người này cũng kể chuyện Tây Du Ký.
.Không chỉ ở đây, gần như những nơi vốn khá hẻo lánh ở ngõ Bắc đều có những người đặc biệt như vậy, hoặc tàn tật mất hai tay, hoặc gãy chân, hoặc mù lòa. Những người này đều đang kể cùng một câu chuyện, cũng khiến những nơi vốn yên tĩnh này trở nên náo nhiệt hẳn lên.
.Rất nhanh, tin tức liên quan về những người tàn tật này liền truyền ra ngoài, thì ra những người này đều là binh lính may mắn thoát nạn, nhưng mất khả năng lao động, tuy triều đình đã có trợ cấp, nhưng quá ít, cuộc sống rất khốn khó. Lại nói Hàn Nghệ vì cảm kích bọn họ đã vì bá tánh Đại Đường tạo ra thái bình thịnh thế, với nguyên nhân này mời họ đến kể chuyện, đảm bảo cho cuộc sống cơ bản của họ.
.Mấy tin tức này vừa lan ra ngoài, ai nấy đều giơ ngón tay cái lên, Hàn Nghệ đúng là làm quá tuyệt rồi.
.Mặt khác, những khán giả này nghe rất thích, chủ động bỏ tiền thưởng cho họ.
.Ngoài ra, còn có những người biểu diễn tạp kỹ, nhảy múa, đánh đàn, hấp dẫn không ít người dừng bước xem.
.Đây còn náo nhiệt hơn cả ngày hội Nguyên Giai.
.Một loại văn hóa đường phố với hình thức mở rộng đang dần hình thành ở ngõ Bắc, cũng có thể nói là đó đã trở thành một bộ phận của văn hóa ngõ Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận