Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1088: Tiểu nhân quấy phá

.Thật ra lần ngoại giao này là rất quan trọng, chỉ là các đại thần hiện giờ đều đã đắm chìm trong thái bình thịnh thế, bọn họ không muốn lại trải qua một trận biến đổi lớn nữa, con người luôn thích nghĩ đến mặt tốt, cho nên cũng không gây ra động tĩnh quá lớn trong triều, rất nhiều đại thần đều tỏ rõ thái độ việc không liên quan đến mình. Hàn Nghệ tuy nhận thấy được tai họa ngầm trong chuyện này, nhưng Hàn Nghệ cũng không phải loại người chỉ vì cái lợi trước mắt, chuyện này không phải là buôn bán, khó mà có thể lấy ý chí của một người nào đó để tiến hành, bởi vậy hắn cũng không đến mức lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, hắn giỏi chế định kế hoạch kín đáo, sau đó tùy cơ ứng biến, xử lý sự biến hóa trong kế hoạch, dù sao, chỉ cần không dính dáng đến gia đình của hắn, bất cứ biến hóa gì, hắn đều có thể tiếp nhận.
.- Chạy! Chạy!
.Trên bãi đất trống phía sau Phượng Phi Lâu, Tiểu Dã đang cưỡi một con tuấn mã màu đen, không ngừng chạy qua chạy lại, khi thì nhảy lên cao, khi thì luồn đi trong rừng cây rậm rạp nhất, bởi vậy nhìn có vẻ cũng không giống như là người đang cưỡi ngựa, ngược lại còn giống như ngựa đang tự do chạy hơn, người chỉ không ngừng hô ứng với bước chạy của ngựa.
.Loại ngựa hung dữ này không phải là loại mà người bình thường có thể thuần phục, nữ ma đầu kia thuần ngựa, đương nhiên là bằng sự hống hách, nhưng nếu là Tiểu Dã, cậu chẳng quan tâm thuần phục hay không, dù sao thì ngựa có nhảy cỡ nào cũng không không thể hất cậu xuống được, ngươi cứ ra sức chạy là được rồi, thậm chí ngươi có đâm vào cây cũng được, cậu có thể nhẹ nhàng nhảy lên cây.
.Còn đám người Hàn Nghệ, Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Tang Mộng, Tứ Mộng, Cố Khuynh Thành đứng một bên quan sát đều âm thầm toát mồ hôi lạnh vì Tiểu Dã, người cưỡi ngựa không sợ chết, nhưng người xem thật sự là kinh hồn bạt vía.
.Chạy một hồi lâu, con tuấn mã kia cũng mệt, đã vận hết sức bình sinh cũng không hất ngã tiểu tử này xuống được, vui lòng thuần phục dừng lại, lúc này Tiểu Dã mới cưỡi tuấn mã đến trước mặt Hàn Nghệ, hưng phấn nói: - Đại ca, con ngựa này thật tốt, đệ rất thích.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Đệ thích là thì tốt!
.Con ngựa này chính là con ngựa hoa Thanh Hải mà Tiêu Hiểu muốn lấy, Hàn Nghệ lập tức liền tặng nó cho Tiểu Dã, Tiểu Dã cũng sẽ không khách khí với hắn, còn ba con còn lại, hắn một con, Nguyên Mẫu Đơn một con, Dương Phi Tuyết một con, tất cả đều vui vẻ.
.Mộng Đình hưng phấn nói: - Tiểu Dã, kỹ thuật cưỡi ngựa của huynh thật là tốt!
.Tiểu Dã cười nói: - Muội muốn cưỡi không, ta chở muội.
.Hàn Nghệ hơi giật mình, Tiểu Dã trở nên phóng khoáng từ khi nào vậy.
.Mộng Đình cười đỏ mặt, thẹn thùng nói: - Sao có thể được, nam nữ thụ thụ bất thân.
.- Vậy sao? Vậy thì thôi vậy! Tiểu Dã gãi đầu nói. Cậu cũng chẳng có khái niệm nam nữ gì.
.Hùng Đệ xoa xoa tay, ha hả nói: - Tiểu Dã, hay là ngươi chở ta một lúc, ta thấy con ngựa này rất đẹp.
.- Được a!
.Mộng Đình khinh thường nói: - Tiểu Mập, huynh là nam nhân, huynh không biết tự cưỡi ngựa sao?
.Hùng Đệ lắc đầu nói: - Ta không cưỡi ngựa được.
.- Đúng là không có tiền đồ.
.- Tiểu Dã có thể cưỡi là được rồi, ta và Tiểu Dã tuy hai mà một, Tiểu Dã có tiền đó thì ta có tiền đồ! Hùng Đệ vênh cái mặt béo lên, tự hào nói.
.- Ừ! Nào! Ta kéo ngươi lên. Tiểu Dã vươn cánh tay dài nhỏ ra, hết sức nhẹ nhàng kéo Hùng Đệ mập mạp lên ngựa, giật dây cương một cái, tuấn mã lập tức phi vọt ra ngoài.
.- Á! Chậm một chút, chậm một chút, Tiểu Dã, đừng nhanh như vậy, ta sợ! Á!
.Hùng Đệ sợ hãi lập tức hét ầm lên, ôm chặt lấy Tiểu Dã, nhìn có vẻ tràn trề cơ tình1 a!
.(1: Tình yêu giữa những người đồng tính)
.Mộng Đình, Cố Khuynh Thành các nàng thì lại cười không ngừng.
.Hàn Nghệ nhìn bọn họ hồn nhiên chơi đùa, cũng vui vẻ cười, nháy mắt với Tang Mộc bên cạnh, hai người đi sang một bên.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: - Chỗ châu báu đó ngươi đã thu xong chưa?
.Tang Mộc gật đầu nói: - Ta đã để vào trong kho rồi.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ngươi nói châu báu này trị giá bao nhiêu tiền?
.Tang Mộc ngẩn người, nói: - Sao ân công lại nói vậy?
.Hàn Nghệ rất cẩn thận nói: - Ngươi xem, tiền này là thu nhập thêm do cá nhân ta kiếm được, ngươi có thể giúp ta đổi một trăm lượng vàng không?
.Tang Mộc sửng sốt một lúc, ngượng ngùng nói: - Ân công, người đang nói gì vậy, đây đều là tiền của người, người cần tiền thì cứ nói thẳng là được. Trong lòng cũng có chút áy náy, thật ra ông ta là quản gia của Hàn Nghệ, nhưng hiện giờ Hàn Nghệ muốn dùng tiền, vẫn phải xin ông ta.
.Nếu ta nói thẳng, ngươi lại phải cho ta nhìn sắc mặt nữa. Hàn Nghệ cười nói:
.- Vậy thì không được, không có quy củ làm sao thành nề nếp, ngươi là người quản lý tài vụ, việc thu chi mỗi một khoản tiền ngươi đều có tính toán, ta không biết gì về chuyện này, nếu để mặc cho ta tìm lấy thì chẳng bao lâu là Phượng Phi Lâu chúng ta sẽ sụp đổ, bởi vì ta sẽ tiêu xài sạch sành sanh tiền công của công nhân, bởi vậy chúng ta vẫn cứ theo quy tắc mà làm đi.
.Tuy hắn làm ăn buôn bán có kế hoạch, nhưng đối với tiền, hoàn không không có khái niệm nào, một trăm đồng cũng có thể dùng như một đồng, hắn biết thói quen xấu này của mình, bởi vậy hắn không đụng đến tài vụ, giao toàn bộ cho Tang Mộc xử lý, và còn cho Tang Mộc quyền lực cực lớn, thậm chí có thể hạn chế được hắn, đương nhiên, hắn quản lý tài chính quốc gia thì cũng là có điều lệ chế độ hạn chế hắn.
.Tang mộc gật đầu nói: - Được, lát nữa ta xem thử giúp ân công.
.Hàn Nghệ khẽ thở ra một hơi, lại hỏi: - Bên xưởng hoạt động như thế nào, hộp lễ phẩm có thể kịp cho cuối năm nay không?
.Tang Mộc vội nói: - Ân công xin yên tâm, chúng ta tuyển một lúc nhiều người như vậy, hơn nữa toàn bộ công xưởng đã xây xong, vấn đề về nước hoa và rượu không lớn, chủ yếu là bên phía xưởng mộc, nhưng ta đã căn dặn bên phía xưởng mộc dốc sức đẩy nhanh tốc độ, ứng phó với cuối năm chắc là còn dư dả.
.Hàn Nghệ vui vẻ, nói: - Dư dả?
.Tang Mộc gật đầu theo bản năng.
.- Vậy là tốt rồi! Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Cái đó, khụ khụ, ta đã hứa với bệ hạ, Phượng Phi Lâu chúng ta tư nhân xuất tiền, gánh vác một nửa quà đáp lễ cho khách ngoại bang.
.Tang Mộc kinh ngạc nói: - Tại tại sao lại vậy?
.Đường triều là nổi tiếng hào phóng, đây chắc không phải là một con số nhỏ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi đã theo ta làm buôn bán lâu như vậy rồi, lẽ nào ngay cả điều này cũng không nghĩ đến sao, những khách ngoại bang này đều là người giàu có, trong tương lai lượng tiêu thụ nước hoa của chúng ta chắc cũng phải dựa vào bọn họ, nhưng trước lúc đó, cũng phải để cho bọn họ hiểu về sản phẩm của Phượng Phi Lâu chúng ta, biết cái tốt của sản phẩm của Phượng Phi Lâu chúng ta, khi bọn họ cầm những lễ vật này về quốc gia của bọn họ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người giàu đến Phượng Phi Lâu chúng ta đặt mua, nói ra thì ta lãi to rồi.
.Tang Mộc nghĩ bụng đây thật sự không phải là con số nhỏ, vốn dĩ ông ta còn dự định lợi dụng dịp cuối năm để cho tài vụ dư dả một chút, giảm bớt một chút áp lực, nói: - Ân công, chúng ta chỉ phụ trách sản xuất, chuyện mua bán, là của Đại Cấu Thương, phí dùng này không nói để bọn họ bỏ ra, ít nhất cũng phải mỗi người một nửa chứ, không có lý nào lại do một mình chúng ta bỏ ra.
.Thật sự không phải là ông ta keo kiệt hay là cổ hủ, chỉ là ông ta thực sự không thể hiểu cách chơi của Hàn Nghệ, Hàn Nghệ ném tiền thì đúng là khiến người ta phải trố mắt mà nhìn, động một tí là trên vạn quan, thời đại này ai dám chơi như vậy.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Thương phẩm của Đại cấu thương là từ đâu đến, chúng ta tốt thì bọn họ mới tốt, khoản tiền này theo lý cũng nên là bọn họ bỏ ra. Đang nói lại vỗ vỗ vai Tang Mộc, cười nói: - Muốn đạt được mục đích thì phải bỏ ra cái giá tương ứng a! Nhưng mà ngươi cũng yên tâm, ta nói với bệ hạ là gánh chịu một nửa, thực ra giá cả của nước hoa, rượu, giấy mực này cũng không phải là cố định thế nào, chúng ta làm một ít hộp lễ chí tôn gì đó, tùy tiện làm bừa một chút, rồi dụ dỗ Tự Do Chi Mỹ giúp chúng ta chia sẻ một nửa, ta thấy cũng chỉ là hai phần của một nửa, vụ buôn bán này chúng ta lãi chắc rồi.
.Đến cả hoàng đế cũng dám lừa gạt? Tang Mộc lau mồ hôi nói:
.- Vâng, ta biết rồi.
.Điện Lưỡng Nghi!
.Khanh đây là ý gì?
.Lý Trị nhìn một hộp vàng và một hộp châu báu trước mặt, vẻ mặt tò mò hỏi Lý Nghĩa Phủ.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, đây là đại tướng Thổ Phiên kia tặng cho vi thần.
.Lời này như đã quen tai a! Lý Trị cau mày nói: - Tại sao đại tướng Thổ Phiên lại tặng lễ cho khanh?
.Lý Nghĩa Phủ vội hỏi: - Mong bệ hạ bớt giận, vi thần vốn không muốn nhận, nhưng nếu vi thần không nhận lễ này, e là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của Đại Đường ta và Thổ Phiên.
.Lý Trị càng nghe càng hồ đồ, nói: - Việc này không phải trẫm đã sai Hàn Nghệ đi điều giải sao?
.Ngụ ý chính là, việc này không phải ngươi quản lý, sao ngươi có thể chen chân vào việc này.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Bệ hạ, cũng không biết có phải là Hàn Thị lang quá hống hách hay không, cho nên khiến đại tướng Thổ Phiên đã hiểu lầm, nảy sinh phán đoán sai về quan hệ giữa chúng ta, đại tướng Thổ Phiên đó hiện giờ tưởng rằng Đại Đường chúng ta chuẩn bị dụng binh với Thổ Phiên, cho nên lo sợ không yên, vì vậy mới đến tìm vi thần, biểu thị Thổ Phiên tuyệt không đối địch với Đại Đường ta, mong vi thần có thể thay ông ta khẩn cầu bệ hạ đừng dụng binh với Thổ Phiên, nếu vi thần không nhận lễ vật này chỉ sợ sẽ tạo thành hiểu lầm càng nghiêm trọng hơn cho đại tướng Thổ Phiên, nếu hai bên chúng ta xuất hiện phán đoán sai lầm nghiêm trọng, thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi a!
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Chuyên nay la thât?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Từng câu vi thần nói đều là thật, tuyệt không dám có nửa câu nói ngoa.
.Lý Trị nghe vậy nhíu mày không nói.
.Lý Nghĩa Phủ đảo mắt, nói: - Bệ hạ, vi thần cũng không cảm thấy Hàn Thị lang đã làm sai, theo lý thì Đại Đường ta nên hống hách một chút, nếu không thì phiên quốc xung quanh sao lại thần phục Đại Đường ta, nhưng chuyện này thì vi thần không thể một mực tăng thêm áp lực cho Thổ Phiên, nên là ân uy tịnh thi, nếu không thì đến lúc ép Thổ Phiên bí quá hóa liều, khiến chuyện này thành lợn lành chữa thành lợn què.
.Lý Trị thoáng gật đầu, cảm thấy lời này cũng không phải là không có lý, nói: - Vậy khanh cho rằng nên làm thế nào?
.Lý Nghĩa Phủ hơi trầm ngâm, nói: - Theo vi thần thấy, Hàn Thị lang đã thành công trong việc dù dọa Lộc Đông Tán, nhưng cũng không thể bước thêm một bước nữa, nếu như lại tiếp tục do Hàn Thị lang đàm phán, Hàn Thị lang cũng không tiện nhượng bộ, tại sao không phái một người thêm một người đi đàm phán với Lộc Đông Tán, làm hòa hoãn một chút, ân uy tịnh thi, nói không chừng có thể khiến Lộc Đông Tán cúi đầu.
.Đang nói, ông ta chắp tay, nói: - Nếu như bệ hạ tin tưởng vi thần vi thần nguyện ý gánh trọng trách này.
.Lý Trị ngẫm nghĩ cũng đúng, sách lược vừa đấm vừa xoa này vĩnh viễn không lỗi thời, lại liếc nhìn Lý Nghĩa Phủ, trong lòng suy nghĩ, Lý Nghĩa Phủ và Hàn Nghệ đều là Tể tướng, nhưng từ trước tới nay, nhiệm vụ quan trọng đều là ủy thác cho Hàn Nghệ, đây cũng không phải là thuật điều khiển người khác, không thể cái gì cũng đều bắt Hàn Nghệ làm hết, cũng nên để cho ông ta phát huy một chút, sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, nói: - Được rồi, trẫm sẽ để khanh đi thử xem. Nhưng mà, khanh nhất định phải ghi nhớ một điều, không thể lật đổ chính sách của Hàn Nghệ, nhất định phải tiếp tục kiên trì, nếu không thì sẽ khiến Lộc Đông Tán, Nặc Hạt Bát bọn họ tưởng rằng Đại Đường chúng ta nói không giữ lời, lật lọng bất tín, như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng ác liệt, bất luận là Hàn Nghệ hay là khanh, đều là đại diện cho trẫm, điều này khanh nhất định phải ghi nhớ.
.Lý Nghĩa Phủ chắp tay nói: - Vi thần tuân mệnh.
.Lý Trị gật gật đầu, tuy rằng y để cho Lý Nghĩa Phủ đi, nhưng y cũng sợ Lý Nghĩa Phủ phá hỏng chuyện này, bởi vậy yêu cầu ông ta nhất định phải duy trì tính kéo dài của chính sách đối ngoại, như vậy thì cho dù hỏng cũng không đến nỗi nào.
.Lý Nghĩa Phủ lại nói: - Bệ hạ, vàng bạc châu báu này, vi thần không thể lấy, tất cả do bệ hạ làm chủ.
.Lý Trị liếc nhìn hộp lễ kia, chỉ là chút lễ nhỏ, y đâu có để mắt đến, nhưng y đâu biết rằng, chỗ này còn chưa đến một phần năm, cười nói: - Khanh nhận lễ này, cũng là xuất phát từ suy nghĩ khác, nếu đã nhận rồi thì khanh hãy nhận đi.
.- Vi thần tạ ơn bệ hạ ban ân!
.Trong mắt Lý Nghĩa Phủ thoáng hiện lên vẻ vui sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận