Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1090: Chim ưng ở đâu?

.Chuyện này quả nhiên không nằm ngoài sở liệu của Hàn Nghệ, Lý Nghĩa Phủ đi chơi mấy ngày đã thành công "thuyết phục" Lộc Đông Tán đồng ý yêu cầu của Đại Đường, cũng chính là để Đại Đường ra mặt, xác định đường đỏ cho hai bên, hơn nữa Đại Đường còn phái quan viên nhập trú Thổ Dục Hồn, giám sát hai bên.
.Sau khi nghe nói xong, Lý Trị hết sức mừng rỡ, điều kiện này không nghi ngờ gì là lợi ích phù hợp nhất với Đại Đường, hùng hồn ca ngợi Lý Nghĩa Phủ một phen, và còn quyết định tổ chức yến tiệc ở Thừa Thiên Môn Lâu mời quần thần để chúc mừng Đại Đường đã bình ổn trận tranh đấu này thành công.
.Lý Nghĩa Phủ là người đến sau, giành hết toàn bộ công lao, trong yến tiệc, không ít đại thần xếp hàng chúc mừng Lý Nghĩa Phủ, nhất thời phong quang vô hạn.
.Lộc Đông Tán nhìn thấy trong mắt, chỉ cười trong lòng, cũng không ngừng khen tặng Lý Nghĩa Phủ, tâng bốc Lý Nghĩa Phủ lên tận trời cao.
.Nhân cơ hội bắt chuyện cùng Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông bọn họ, bởi vì thời kỳ Tùng Tán Can Bố, trọng thần Đại Dường đều là khai quốc công huân, đám người Ngụy Trưng, Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ gì đó, tiếp đó thì là đám người Hàn Viện, Lai Tể, Chử Toại Lương, bây giờ đã thay đổi gần hết, trong các đại thần trung tâm chỉ còn lại một mình Lý Tích, những người khác đều đã thay đổi, Lộc Đông Tán cũng phải làm quen lại với những người này, dù sao thì trước mắt mà nói, ông ta không muốn trở mặt với Đại Đường, vẫn phải dựa vào ngoại giao, nhưng vẫn muốn thăm dò những đại thần này nhiều hơn, xem thử những đại thần này so với Phòng Huyền Linh bọn họ thì như thế nào?
.Chính sách quốc gia đều là xuất phát từ những đại thần trung tâm, hiểu về những đại thần trung tâm này, có thể có một phán đoán cơ bản về quốc sách của Đại Đường, đây là điều vô cùng quan trọng.
.Qua ba tuần rượu, Lộc Đông Tán coi như đã hiểu được, các đại thần trung tâm này đều là một đám bạo phát phú, trong ngôn ngữ của Lý Nghĩa Phủ bọn họ đầy vẻ đắc ý, vừa nhìn đã biết là người nào, không giống như Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh bọn họ, bất luận trong lòng nghĩ thế nào, biểu cảm trên mặt luôn phù hợp với bầu không khí, hoàn toàn không nhĩn ra trong lòng ông ta đang nghĩ gì, trong mắt Lộc Đông Tán, những người này còn không bằng cả một đầu ngón chân của Phòng Huyền Linh, trong lòng lại càng đắc ý, Đại Đường như vậy thì có gì phải sợ, cũng là càng uống càng vui vẻ.
.- Haiz!
.Trịnh Thiện Hành quay đầu lại, nhìn Thôi Tập Nhận, hiếu kỳ nói: - Thôi huynh sao thở dài?
.Thôi Tập Nhận cười khổ nói: - Ta có cảm giác lõa lồ trước mặt người ngoài.
.Trịnh Thiện Hành hơi sững sờ, sau đó gật đầu thở dài: - Phải a! Bệ hạ chúc mừng như vậy, chẳng phải là nói với người ngoài, Đại Đường ta trong lòng không muốn hưng sư động chúng, như vậy thì chỉ sợ Lộc Đông Tán có tính toán khác trong lòng.
.- Không phải chỉ sợ, mà là nhất định. Thôi Tập Nhận hơi nhíu mày, nói: - Theo ta được biết, Thổ Phiên có thể có ngày hôm nay, công lao của Lộc Đông Tán sợ là còn cao hơn cả Tùng Tán Can Bố, người này tuyệt không phải hạng tầm thường, như vậy thì dã tâm của ông ta chắc chắn cũng không nhỏ, đáng tiếc bệ hạ lại giao trọng nhiệm cho loại tiểu nhân ánh mắt thiển cận như Lý Nghĩa Phủ, ông ta làm sao là đối thủ của Lộc Đông Tán, e rằng sau này Đại Đường ta sẽ bị một vố đau ở đây.
.Đang nói, y liếc mắt về phía một người.
.Ánh mắt của Trịnh Thiện Hành nhìn theo, chỉ thấy Hàn Nghệ và Trương Đại Tượng đứng trong góc, nói chuyện gì đó với nhau.
.Mà người đã lập ra cả kế hoạch là Hàn Nghệ thì lại bị người đời quên lãng qua một bên, trong lòng chỉ có cười khổ, cũng coi như là được biết đến cái gì gọi là đắc ý vong hình1.
.(1: Vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình)
.- Hàn Thị lang, ta cảm thấy chuyện này quá không công bằng, đây rõ ràng chính là công lao của ngươi, bây giờ người người đều chúc mừng Lý Nghĩa Phủ!
.Trương Đại Tượng nhìn thấy cảnh này, cũng có chút giận dữ bất bình, nói.
.Hàn Nghệ khẽ cười, nói: - Việc này vốn đã không nằm trong chức quyền của ta, cũng không có ai quy định công lao này chính là thuộc về ta, huống hồ, quả thực là Lý Nghĩa Phỉ đàm phán thành công, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta trước mắt là nhân địa thích chủng kia.
.Trương Đại Tượng nói:
.- Hiện giờ đã phái người đi rồi, chỉ cần nông dân được lợi, chuyện này chắc không có vấn đề lớn, Hộ Bộ chúng ta nên chuẩn bị thêm một ít cây dâu giống.
.- Tiền không cần đến Hộ Bộ chúng ta bỏ ra! Hàn Nghệ cười ha hả nói.
.Trương Đại Tượng hiếu kỳ nói: - Vậy ai bỏ ra?
.Hàn Nghệ nói: - Ai muốn nhận thầu, thì người đó bỏ ra! Ông âm thầm cho người tung tin tức này ra, bọn họ tự nhiên sẽ chuẩn bị cây dâu giống.
.Trương Đại Tượng gật gật đầu.
.Đúng lúc này, Lý Tích đột nhiên lảo đảo đi đến, Trương Đại Tượng hết sức thức thời rời đi.
.- Tiểu tử ngươi cũng thật là hào phóng a! Lý tích như cười như không nói.
.Hàn Nghệ cười một tiếng, nói: - Tư không, chuyện này ông không thể trách ta, ta đã làm tất cả những gì ta nên làm rồi, còn Tư Không ông thì chẳng làm gì cả.
.Lý Tích kinh ngạc nói: - Hóa ra ngươi vẫn còn giận lão phu.
.Hàn Nghệ nói:
.- Tư không nam chinh bắc chiến, ở trong triều giữ chức Tể tướng nhiều năm, có gì mà chưa từng thấy, nụ cười trên mặt các đại thần chẳng phải nói với Lộc Đông Tán, ngươi cứ việc đánh là được, Đại Đường chúng ta không thể nào xuất binh đâu.
.Lý Tích nhíu mày, thật ra ông cũng đã ý thức được vấn đề này, ông cảm thấy rất nghẹn khuất, Đại Đường ta không có lý gì lại sợ Thổ Phiên như vậy.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Lý Tích, nói: - Tư không, xin thứ cho ta nói một câu không nên nói.
.Lý Tích ngẩn ra, nói: - Còn có gì mà ngươi không dám nói.
.- Lời ta không dám nói nhiều lắm!
.Hàn Nghệ lắc đầu, nghiêm mặt nói: - Tư không, ông không cảm thấy địa vị của ông hiện giờ rất hổ thẹn sao, thậm chí còn có chút chiếm nhà xí mà không ỉa sao?
.Lý Tích nhíu chặt mày, có chút không vui nói: - Ngươi nói như vậy là có ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Tư không là một trong tam công, không thống binh, nhưng lại là đại diện cho quân đội, theo ta thấy, quân đội thì nên cứng rắn, nên lên tiếng, bất luận thành hay không thành, quân đội tuyệt đối không thể kinh sợ, vốn dĩ nếu là chuyện này, quân đội cho bệ hạ sự ủng hộ mạnh mẽ, phối hợp cùng văn thần, một căng một chùng, đây là việc tất yếu tồn tại, nhưng Tư không ông đã đại diện cho quân đội, nhưng lại không thể thay mặt quân đội lên tiếng.
.Nếu như về chuyện này, quân đội cho một sự đáp trả mạnh mẽ, thì Lộc Đông Tán sao có thể xuân phong đắc ý giống như hiện giờ, trong lòng ông ta hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút kiêng dè, mà như hiện nay, trong mắt Lộc Đông Tán nhìn thấy, chỉ là một đám văn thần không muốn đánh trận, sự e ngại đối với Đại Đường trong lòng ông ta sợ là sẽ giảm mạnh, điều này sẽ khiến cho ông ta mặc sức hành động vì dã tâm của mình mà không kiêng nể gì.
.Nói tới đây, hắn nhắm mắt thở dài, nói: - Đại Đường ta khi nào lại có thể xuất hiện một Hầu Quân Tập a!
.Trong mắt Lý Tích thoáng hiện lên một vẻ nghiêm nghị, thấp giọng nói: - Ngươi nói lão phu không bằng Hầu Quân Tập?
.Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại:
.- Không biết Tư không hỏi phương diện nào?
.Lý Tích hơi nheo mắt, nhìn thẳng vào Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhìn ông, hồn nhiên không sợ.
.Trôi qua một lát, Lý Tích đột nhiên uống cạn chén rượu trong tay, cười nói: - Lão phu chiếm nhà xí mà không ỉa, tiểu tử ngươi đứng nói không đau thắt lưng a! Nói xong liền xoay người rời đi.
.Hàn Nghệ khẽ cười, kỳ thật trong lòng hắn biết rất rõ, hiện tại đám người Lý Nghĩa Phủ đắc thế, ai dám dễ dàng đắc tội với bọn họ, không cẩn thận là phải đi Lĩnh Nam, võ tướng trong lòng cũng sợ, dù sao thì Lý Trị đã quét sạch mấy nhóm đại thần rồi, Hàn Nghệ ngươi cũng là một trong những người vạch ra, vậy còn không phải các ngươi nói là được, dù sao thì cũng không có can hệ lớn lắm tới bọn họ, hắn chỉ là muốn cố ý kích thích quân đội một chút, chuyện này hôm nay là không thể cứu vãn nữa, nhưng sau này thì không thể lại như vậy, quân đội trầm mặc như vậy, đây là hiện tượng không bình thường lắm.
.Vì một đế quốc lớn mạnh, văn thần không thể nào xây dựng nên.
.Khi Hàn Nghệ đang ngây người, chẳng biết lúc nào Lộc Đông Tán đã đi tới, cười nói: - Hàn Thị lang!
.- Thì ra là Đại tướng Thổ Phiên! Hàn Nghệ giật mình, chắp chắp tay, lại cười nói:
.- Tại hạ chào đời khá muộn, đối với giai thoại về Văn Thành công chúa và Tùng Tán Can Bố chỉ là nghe loáng thoáng, là Đại tướng ông nói cho ta biết, mối nhân duyên này đáng quý đến cỡ nào, ta thật sự vô cùng vui mừng khi Đại tướng có thể nhượng bộ.
.Lộc Đông Tán đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: - Hàn Thị lang khen lầm rồi, thật ra có thể đạt thành hiệp nghị này, đều nhờ có trí tuệ của Hàn Thị lang, sở dĩ ta không chịu nhượng bộ, đều vì ta không tin Mộ Dung thị, nếu Đại Đường có thể hạn chế quân đội của Thổ Dục Hồn ra biên cảnh, thì Thổ Phiên chúng ta có thể yên tâm rồi, tất cả chuyện này đều là vì trí tuệ của Hàn Thị lang.
.Hàn Nghệ cười, chỉ thấy lời nói của ông ta tràn đầy trí tuệ, đúng là không có kẽ hở để công kích, khiến người ta bất giác chịu tin tưởng ông ta, lắc lắc đầu nói:
.- Không dám, không dám, việc này có thể liên quan đến chuyện ta là thương nhân thôi.
.Lộc Đông Tán hiếu kỳ nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - Bởi vì thương nhân thích dùng khế ước nói chuyện, nếu ta không xuất thân là thương nhân, sợ là ta cũng không nghĩ ra điểm này.
.Lộc Đông Tán thoáng gật đầu.
.Hàn Nghệ lại nói: - Tin là Đại tướng từng nghe qua khế ước quân tử thần thánh của Đại Đường chúng ta.
.Lộc Đông Tán lập tức nói: - Đương nhiên đã nghe qua, hơn nữa cũng là xuất phát từ tay Hàn Thị lang.
.Lời này vừa thốt ra, ông ta đột nhiên bừng tỉnh, không hay, mắc lừa rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đại tướng nói không sai, bởi vậy Đại tướng hoàn toàn không cần lo lắng, nếu Thổ Dục Hồn dám phá hỏng bản hiệp nghị này, Đại Đường chúng ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ Thổ Phiên.
.Thổ Dục Hồn trước mắt nào dám phá hỏng hiệp nghị này, đây rõ ràng là nhằm vào Thổ Phiên, ngụ ý chính là, nếu Thổ Phiên ngươi dám bội ước, Đại Đường chúng ta tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn, đây là vừa cứng vừa mềm.
.- Chuyện này là đương nhiên, sở dĩ ta đồng ý, đều là vì Đại Đường. Lộc Đông Tán cũng không lộ thanh sắc nói.
.Lộc Đông Tán tìm Hàn Nghệ, chính là muốn thăm dò Hàn Nghệ một chút, chưa từng nghĩ ngược lại còn khiến Hàn Nghệ nắm được cơ hội, thoáng uy hiếp ông ta một phen, ông ta tự thấy không lợi dụng được, vì thế nói với Hàn Nghệ mấy câu rồi rời đi. Lộc Đông Tán vừa mới đi không lâu, Nặc Hạt Bát đã theo sát đến, cười ha ha nói: - Hàn Thị lang, lần này thật sự là đa tạ ngươi rồi.
.Người ta đều đang cảm tạ Lý Nghĩa Phủ, ông ta lại chạy đến tìm Hàn Nghệ, dụng ý hết sức rõ ràng, bởi vì ông ta thấy quan hệ của Lộc Đông Tán và Lý Nghĩa Phủ rất tốt, hiển nhiên là Lý Nghĩa Phủ theo phe thân Thổ Phiên, vì vậy ông ta phải lôi kéo phe Hàn Nghệ ủng hộ mình, như vậy mới có thể cùng Thổ Phiên duy trì thế lợi cân bằng trong triều đình Đại Đường, nếu Đại Đường nghiêng về phía Thổ Phiên, thì Thổ Dục Hồn xong đời rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hà Nguyên quận vương nói quá lời rồi, ta chẳng qua là phụng mệnh hành sự, đây là chức trách của ta thôi.
.- Hàn Thị lang quá khiêm nhường rồi! Nặc Hạt Bát cười, lại nói: - Tuy nhiên Hàn Thị lang, cho dù như vậy thì trong lòng ta vẫn có chút bất an, ta hiểu quá rõ Lộc Đông Tán người này rồi, giỏi về tính kế, không phải ta không tin được Đại Đường, chỉ là ta không tin Lộc Đông Tán được, lỡ như sau khi trở về ông ta trở mặt thì phải làm sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu là ông ta làm như vậy, không phải là ép Đại Đường chúng ta xuất binh sao, ta tin ông ta không đến mức ngu xuẩn như vậy. Tuy nhiên!
.Nặc Hạt Bát vội nói: - Tuy nhiên gì?
.Hàn Nghệ nói: - Tuy nhiên Hà Nguyên quận vương, chuyện gì cũng không thể hoàn toàn ký thác cho người khác, chỉ có tự thân lớn mạnh mới có thể khiến kẻ thù kinh sợ, tại hạ cả gan xin khuyên Hà Nguyên quận vương một câu, bản hiệp nghị này chỉ là đã hạn chế một bước tiến khuếch đại của chiến tranh này, nhưng chưa có chấm dứt chiến tranh, ông không thể lơ là sơ suất, nên gấp rút hơn trước nữa mới phải, chỉ có như vậy, bên ông mới có thể thực sự hóa giải mối nguy cơ này.
.Nặc Hạt Bát gật gật đầu, cảm kích nói: - Lời khuyên của Hàn Thị lang, tại hạ nhất định ghi nhớ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận