Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 865.1: Ám nhiên tiêu hồn chưởng

.Phòng nghị sự
.Các Trưởng lão của Nguyên gia đến gần như đông đủ cả. Sắc mặt của ai nấy đều vô cùng nghiêm nghị. Rõ ràng là họ vô cùng coi trọng sự việc lần này.
.- Đại bá, Nhị bá!
.Hàn Nghệ hành lễ và vấn an đại bá, nhị bá. Trong lòng nghĩ thầm, không cần phải làm lớn như vậy chứ?
.Nguyên Hi với vẻ mặt điềm tĩnh, thản nhiên nói - Ngồi đi!
.- Vâng!
.Hàn Nghệ liền ngồi xuống.
.- Hôm nay ngươi tới đây chắc hẳn cũng là vì chuyện giữa ngươi và Tiêu gia. Mặc dù trước đó ngươi che dấu chúng ta, nhưng chúng ta cũng đã biết được nỗi khổ tâm của ngươi. Vì vậy chúng ta không muốn trách tội ngươi, suy cho cùng chuyện này chúng ta cũng có trách nhiệm không hề nhỏ. Nhưng ta muốn hỏi ngươi
.Lan Lăng Tiêu thị có biết mối quan hệ giữa ngươi và Nguyên gia chúng ta không? Vân Thành Quận chúa có biết hay không?
.Nguyên Hi cực kì ít nói lời vô ích mà đi thẳng vào vấn đề, dẫu sao tuổi tác không còn nhỏ nữa vì vậy những lời nói vô ích đối với ông ta là xa xỉ lắm.
.Hàn Nghệ giống Nguyên Hi nói chuyện cũng cực ít khi vòng vo, cứ theo thực tế mà nói: Vân Thành đã biết chuyện đó rồi, Tiêu gia trước mắt còn không biết.
.Nguyên Hạc đột nhiên hỏi: - Ngươi vì sao không nói cho Tiêu gia?
.Hàn Nghệ lựa chọn im lặng.
.Nguyên Hi nói: - Xem ra ngươi cũng ý thức được vấn đề đang tồn tại. Lan Lăng Tiêu thị chính là hậu duệ của vua Nam Triều, nhà họ vô cùng nghiêm khắc trong gia quy phép tắc, rõ ràng bọn họ tuyệt đối không thừa nhận tờ hôn khế của ngươi và Mẫu Đơn, tuy rằng Nguyên gia chúng ta mặc dù không coi trọng những thứ này. Nhưng chúng ta sẽ không để cho Mẫu Đơn làm thiếp được. Lúc đầu chúng ta cũng đã nói trước hơn nữa việc này sẽ gây ảnh hưởng trực tiếp đến quan hệ của Nguyên gia và Tiêu gia.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát rồi nói: - Đại bá xin người hãy yên tâm, việc này ta sẽ xử lý thích đáng, tuyệt đối sẽ không để Mẫu Đơn chịu ủy khuất. Xin các vị trưởng bối có thể tin tưởng ta.
.Nguyên Nhạc thở dài: - Ta thật không biết nên nói tiểu tử ngươi là có diễm phúc hay là tự mình chuốc lấy phiền toái nữa. Chúng ta đương nhiên tin tưởng ngươi thế nhưng trong việc này ngươi phải hết sức cẩn trọng, bởi vì chuyện này không phải là chuyện nhỏ, ngươi cũng biết lôi chuyện Hứa Kính Tông mang con gái mình ra trao đổi ra để mà đả kích gã ta. Nếu như tờ hôn khế này của ngươi và Mẫu Đơn để cho người khác biết được, thì đây chính là vi phạm luật pháp, kẻ thù của ngươi chắc chắn sẽ mượn cớ này để công kích ngươi, chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ gặp phải rắc rối lớn rồi.
.Ông ta vẫn đứng về phía Hàn Nghệ, ông ta là người Nguyên gia kiên quyết ủng hộ Hàn phái.
.Trước kia bọn họ cho rằng thê tử của Hàn Nghệ chỉ là nông phụ, như vậy cũng dễ cân bằng, hơn nữa nắm chắc trong tay, thế nhưng hiện giờ thê tử của Hàn nghệ là Tiêu Vô Y, điều này nằm ngoài khả năng khống chế của bọn họ. Suy cho cùng Lan Lăng Tiêu thị không hề yếu hơn so với Nguyên gia bọn họ, đối với việc này, bọn họ cũng vô cùng sầu lo.
.Nguyên Hi khẽ lắc đầu nói: - Việc này thực ra cũng không gấp làm gì, giả sử như việc này bại lộ chúng ta sẽ lập tức hủy tờ hôn khế này đi. Nếu không có tờ hôn khế này thì không có cách gì tố cáo ngươi. Bây giờ ta muốn biết ngươi định xử lý như thế nào?
.Hàn Nghệ ngơ ngác nhìn qua Nguyên Hi.
.Nguyên Hi nhìn những người xung quanh, ai cũng lắc đầu thở dài, chuyện như vậy bọn họ muốn giúp cũng giúp không được.
.Nguyên Hi trầm ngân một lát rồi nói: - Hàn Nghệ, vấn đề giữa ngươi và Mẫu Đơn, Vân Thành quận chúa thì ngươi tự giải quyết, nếu như dính đến Lan Lăng Tiêu thị thì ta hy vọng ngươi có thể nói trước với ta một tiếng.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Vãn bối đã biết.
.Thật ra toàn bộ Nguyên gia vô cùng coi trọng Hàn Nghệ và giúp đỡ rất nhiều cho hắn, tình huống thông thường bọn họ không muốn mất đi Hàn Nghệ. Vấn đề mấu chốt là ở thái độ của Lang lăng Tiêu thị, làm bọn họ cực kỳ lo lắng, việc khiến bọn họ suy nghĩ là làm sao giữ được cân bằng trong chuyện này, chuyện này bắt đầu ồn ào lên rồi. Người của Nguyên gia chắc chắn không chiếm lý, hơn nữa Nguyên gia và Tiêu thị quan hệ rất tốt, Nguyên Hi cũng vô cùng coi trọng mối quan hệ của hai nhà.
.Chuyện này chính là mầm họa vì vậy bọn họ không thể không thận trọng.
.Tuy nhiên, Hàn Nghệ cũng không phải là không rõ ràng, hắn cũng không giỏi xử lý mâu thuẫn nội bộ trong gia đình, đây là một nhược điểm rất lớn của hắn, cũng may hắn tự biết mình, bởi vậy hắn cũng không tính toán bắt tay vào thực hiện từ phương diện này, ý tưởng của hắn vẫn là rèn sắt thì bản thân mình cần cứng rắn, bắt cóc lợi ích của hai nhà mang lên chiếc thuyền lớn của hắn, dù sao chính là ngươi không rời khỏi ta, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi, vậy là vấn đề gì cũng đều được giải quyết rồi.
.Đương nhiên, sách lược này chỉ có thể thực hiện được trong vô thức, mà không thể cố ý làm, càng thêm không thể nói cho người khác biết được.
.Lần hội đàm này cũng không thảo luận quá lâu, vì Hàn Nghệ không đưa ra một cách cụ thể nào, Nguyên Hi bọn họ cũng biết Hàn Nghệ khó xử, hơn nữa sự tình còn chưa phát sinh đến nông nỗi tổn hại đến bọn họ, bọn họ cảm thấy còn có thể quan sát thêm một chút nữa, nên chỉ dặn dò Hàn Nghệ vài câu.
.Hàn Nghệ đi đến tiểu viện thuộc về hắn và Nguyên Mẫu Đơn, vừa mới đẩy cửa tiểu viện ra liền bắt gặp được một vị đại mỹ nhân vóc dáng cao cao, nở nang đang tao nhã ngồi ở trong viện, đoan trang xinh đẹp lại hào phóng nhưng tuyệt nhiên không thiếu vẻ gợi cảm mê hồn, khiến cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui. Nguyên Mẫu Đơn bình thường rất bình tĩnh giỏi giang nhưng tại thời khắc này nàng lại có một chút dịu dàng hiền thục, ăn mặc giản dị nhưng vẫn tràn đầy cái phong tình của một người thành thục, đôi vai tròn trịa, xinh đẹp ngọt ngào nhất là một đôi căng đầy chắc nịch kia, hai chân thon dài, thật sự đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ nhiều một phân thì mập, ít một phân thì gầy kia. Cái tiểu viện sơ sài này vì có sự tồn tại của nàng mà trở nên vô cùng hấp dẫn người khác.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe được tiếng mở cửa liền xoay đầu lại, nhìn thấy Hàn Nghệ, lại dùng giọng điệu hết sức bình thản cùng lý trí nói: - Chàng đã gặp đại bá bọn họ rồi?
.Hiển nhiên nàng đã biết Hàn Nghệ đến Nguyên Gia Bảo rồi
.- Vừa mới gặp rồi. Hàn Nghệ gật đầu nói
.Nguyên Mẫu Đơn lại hỏi: - Đại bá bọn họ nói gì đó?
.Hàn Nghệ thở dài.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy như vậy, thần sắc có chút ảm đạm, trong nội tâm nàng vô cùng rõ ràng rằng khó khăn tồn tại giữa nàng và Hàn Nghệ không chỉ là ngọn núi lớn Tiêu Vô Y này.
.Đang lúc nàng thất thần thì chợt thấy đôi má bị cái gì chạm đến, chút đỏ bừng trên khuôn mặt kia thậm chí còn nhanh hơn cả phản ứng của nàng, đang chuẩn bị hung hăng trừng Hàn Nghệ một cái, nào ngờ tay nàng bị nắm lấy.
.Hàn Nghệ kéo bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi của nàng cười nói: - Đại bá muốn ta trân trọng nàng và không để cho nàng chịu ủy khuất.
.Trong mắt Nguyên Mẫu Đơn hiện lên một chút ngượng ngùng, nhanh chóng rút tay về nói: - Chàng đừng giấu diếm ta, ta biết đại bá tìm chàng nhất định vì chuyện của Tiêu gia.
.- Đúng là như vậy, ta đã cam đoan với đại bá, nhất định sẽ thương yêu nàng, sẽ bảo vệ nàng sẽ không để cho nàng chịu chút ủy khuất nào. Hàn Nghệ cười nói: - Mẫu Đơn, nàng đừng có nghĩ lung tung nữa, mặc kệ tình huống này xảy ra, ta cũng không cho phép nàng rời khỏi ta, trừ khi ta chết.
.Nguyên Mẫu Đơn trong lòng chấn động, cũng nửa vui nửa buồn nói: - Chàng cũng đừng nói lời dễ nghe như vậy, việc này không đơn giản như vậy đâu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có thể phức tạp hơn bao nhiêu, nàng là thê tử của ta, Vô Y cũng là thê tử của ta, sự việc chính là đơn giản như vậy. Đây là sự thật tồn tại khách quan, không ai có thể thay đổi được, ta không muốn làm phức tạp hóa mọi chuyện. Trong khi nói chuyện thì bất giác cái bàn tay lừa đảo kia đã thần không biết quỷ không hay, nắm lấy tay ngọc của Nguyên Mẫu Đơn, trong khoảnh khắc Nguyên Mẫu Đơn phản ứng hắn liền dùng lực kéo nàng vào ngực hắn.
.- A!
Bạn cần đăng nhập để bình luận