Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 760.2: Càng lừa càng khỏe mạnh

.Hàn Nghệ thì thầm bên tai nàng một hồi lâu.
.- Đây là lừa người đó !
.Tiêu Vô Y sau khi nghe xong, lập tức khinh bỉ nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ sửng sốt nói:
.- Lần đầu tiên nàng biết ta à, ta trước sau không phải một chiêu này sao.
.- Hình như đúng là như vậy.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, đột nhiên cười khúc khích, trái lại bản thân thấy vui vẻ hơn, nói:
.- Tuy nhiên nhắc tới cũng thật sự là kỳ quái, ta với chàng cùng thích đi lừa gạt.
.- Hả?
.Hàn Nghệ sửng sốt, thế này như trong truyền thuyết chẳng chính là phu xướng phụ tùy, con mẹ nó, ai dám nói ta cùng Vô Y không phải tuyệt phối.
.Nhưng trái lại Tiêu Vô Y tỏ ra vô cùng nghiêm túc, nói:
.- Trước kia ta vẫn là thích đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng, có thể giải quyết bằng vũ lực, chẳng cần dùng cách này dù gặp nhiều khó khăn cũng là Thôi tiểu quỷ bọn họ ở bên giúp ta bày mưu tính kế. Nhưng từ sau khi biết chàng, ta đột nhiên cảm thấy gạt người càng thêm có một chút thú vị, cũng càng thêm an toàn hơn một chút.
.- Á!
.Hàn Nghệ thực không biết nên nói như thế nào cho phải. Nếu hắn nói phải, vậy sau này Tiêu Vô Y gạt người thì nhất định sẽ nói là hắn dạy. Kỳ thực thế cũng không quan hệ gì, mấu chốt là với cảm xúc không ổn định kia của Tiêu Vô Y, tỉ lệ thất bại quá cao, hắn gánh không nổi nàng ấy.
.Tiêu Vô Y đột nhiên lại nói:
.- Việc này chàng có thể đi nói với Thôi tiểu quỷ và Lư Sư Quái mà!
.Hàn Nghệ nói:
.- Việc này các nàng là người trong cuộc, ta chỉ là người ngoài, nếu ta ra mặt thì không tốt lắm.
.Tiêu Vô Y nghiêng mắt nhìn hắn, không nói một lời.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nàng nhìn ta như vậy làm gì?
.Tiêu Vô Y cười, nói:
.- Ta thấy không phải đơn giản như vậy đâu, chàng không muốn gặp mặt Thôi tiểu quỷ đúng không.
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Đây cũng là một nguyên nhân.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Nhưng ta cảm thấy như thế này chàng và Thôi tiểu quỷ có cơ hội rất tốt để biến thù thành bạn. Kỳ thực chuyện của Tiểu Mập và Oánh Oánh lúc trước cũng không phải là thâm cừu đại hận gì, chỉ là một việc nhỏ thôi, nếu có ta ở đây, căn bản là sẽ không ầm ĩ lên được, các ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng, kỳ thật hai người các ngươi nếu có thể hợp tác thì nhất định sẽ bách chiến bách thắng.
.Hàn Nghệ mỉm cười một tiếng, nói:
.- Vậy ta hỏi nàng, nếu ta cùng Thôi Tập Nhận kết minh, vậy thì ai sẽ làm lão Đại, ai làm lão Nhị?
.- Nhất định phải phân định rõ ràng như vậy sao?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Chẳng phải Trịnh Thiện Hành bọn họ đều thừa nhận chàng làm lão Đại?
.Hàn Nghệ nói:
.- Trịnh Thiện Hành bọn họ khác. Ưu điểm và khuyết điểm của bọn họ đều vô cùng rõ ràng, hơn nữa tính cách bọn họ hết sức nổi bật. Bởi vậy bọn họ không thể thống lĩnh toàn cục, ta cùng bọn họ bù trừ cho nhau cực kỳ tốt. Nhưng ta cùng với Thôi Tập Nhận lại có vẻ tương đồng, y là người vô cùng cao ngạo, mà ta có mục tiêu của mình, trừ phi hai người chúng ta có một người nguyện ý hy sinh, bằng không mà nói, ta cùng với Thôi Tập Nhận là rất khó liên minh đấy.
.- Chàng nói cũng có chút đạo lý.
.Tiêu Vô Y suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, nói:
.- Nhưng thật ra ta có một biện pháp.
.Hàn Nghệ nói:
.- Biện pháp gì?
.Tiêu Vô Y hưng phấn nói:
.- Để ta làm người lãnh đạo các chàng. Không phải là không còn vấn đề gì hết sao. Nếu các chàng có ý kiến bất đồng, ta sẽ chọn ra ý kiến ưu tú nhất, ta thấy phương án này vô cùng khả thi.
.Nói xong nàng ta cười đắc ý.
.- Được cái đầu của nàng.
.Hàn Nghệ liền gõ trán Tiêu Vô Y rồi nói:
.- Nàng rõ ràng chính là muốn làm nữ hoàng nha.
.- Ta nào dám nghĩ như vậy.
.Tiêu Vô Y đỏ mặt, ngượng ngập nói.
.Hàn Nghệ nói:
.- Như vậy còn không phải sao? Hoàng đế mỗi ngày làm chuyện gì chẳng phải cũng xem các đại thần tấu chương, sau đó chọn ra cái ưu nhất đó sao? Dã tâm của nàng thật sự là càng lúc càng lớn, từ chủ tớ bay lên đến quân thần rồi.
.Tiêu Vô Y bĩu môi nói:
.- Nói hươu nói vượn, ta chẳng qua là muốn giúp chàng và Thôi tiểu quỷ hóa thù thành bạn, chàng đừng có không biết phân biệt.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vì sao ta cùng y nhất định phải là tốt, ta cùng Thôi gia hiện tại quan hệ thực không tệ đấy, chẳng qua là Bác Lăng Thôi thị, nhưng thế lực Bác Lăng Thôi thị cũng không hề kém so với Thanh Hà Thôi thị,
.Tiêu Vô Y hừ nói:
.- Kỳ thật chàng và Thôi tiểu quỷ căn bản chính là cá mè một lứa, đều là cao ngạo muốn chết.
.- Có lẽ vậy!
.Thực ra Hàn Nghệ đối với điều này không có phủ nhận, sự thật cũng là như thế, bởi vì hắn ở kiếp trước cũng là lão Đại trong đội, bày ra toàn bộ âm mưu, bởi vậy hắn không thích bị người khác chỉ huy. Điều này thì không cần phải giải thích, sự thật chính là như thế. Đột nhiên giống như nhớ tới cái gì liền nói:
.- Đúng rồi, không quá vài ngày, ta sẽ cùng Nguyên Mẫu Đơn cử hành hôn lễ, nhưng nàng yên tâm, đây chỉ là giả, do Nguyên gia bên kia muốn yêu cầu.
.Tiêu Vô Y cứng miệng, nói:
.- Hôn lễ long trọng sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Chỉ là một lễ thành thân theo nghi thức, hơn nữa cũng chỉ có người Nguyên gia tham gia.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu nói:
.- Ngược lại ta cảm thấy không sao cả, nếu như là lễ thành thân thật đình đám thì có lẽ ta sẽ không thể chịu được bởi vì nó sẽ chỉ thuộc về một mình ta thôi nhé.
.- Đây là đương nhiên.
.Hàn Nghệ ngay lập tức cam đoan nói.
.Tiêu Vô Y nhỏ giọng nói:
.- À! Trong lòng chàng xúc động không?
.Hàn Nghệ nói:
.- Lòng ta chỉ cảm thấy rất phiền toái, Chỉ nghĩ tới thôi là đã thấy nhức đầu.
.Tiêu Vô Y buồn bực nói:
.- Nguyên Mẫu Đơn thực khó chịu như vậy sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Vấn đề ở đây không phải là khó chịu hay không khó chịu, hơn nữa cùng nàng ta cũng không có vấn đề gì, việc này vốn là vừa phát sinh, vì thế ta đương nhiên ngại phiền toái. Ta vốn là muốn là cưới nàng vào cửa, việc đó lại thật rườm rà, ta cũng sẽ bị kích động đến ngủ không yên, ít nhất phấn khởi cả tháng.
.Tiêu Vô Y nghe được mím môi cười, trong lòng đầy vui thích, ánh mắt như muốn nói: tiểu tử, coi như chàng còn biết nói chuyện. Lại nháy đôi mắt đẹp lấp lánh, nói:
.- Chàng thật là không thích Nguyên Mẫu Đơn sao?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói:
.- Ta nói rồi, ta đối với nàng ta không hơn là tán thưởng. Về phương diện khác, ta thực chưa từng nghĩ qua
.Tiêu Vô Y nói:
.- Nhưng Nguyên Mẫu Đơn rất thích chàng.
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Trên đời này có hai loại nữ nhân, loại nữ nhân thứ nhất: tình yêu chính là tất cả của nàng ta. Loại nữ nhân thứ hai: tình yêu chỉ là một phần của nàng ta. Nguyên Mẫu Đơn rất rõ ràng là thuộc loại thứ hai. Cho dù nàng ta yêu thích ta thì cũng chỉ là thích mà thôi, nàng ta còn có Nguyên gia, còn có mục tiêu mà nàng theo đuổi. Nàng ta sẽ không mù quáng đối với bất kỳ một việc gì, đây cũng chính là điểm mà ta vô cùng tán thưởng ở nàng ta. Hơn nữa, nếu ta là đàn ông đã có vợ, Nàng nghĩ rằng nàng ta sẽ cam tâm tình nguyện gả cho ta sao? Trong sự hiểu biết của ta về nàng ta thì điều này chắc chắn là không thể.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Vậy là chàng thuộc loại nào?
.- Thôi nào! Ta là nam nhân, ta tất nhiên phải đặt gia tộc lên trên hết, nếu ta chỉ suốt ngày nói chuyện yêu đương với nàng thì không đến một tháng nữa chúng ta sẽ phải đói chết.
.- Vậy còn ta?
.- Nàng?
.Hàn Nghệ hơi hơi trầm ngâm, nói:
.- Nàng loại nào cũng không phải, nàng chính là Tiêu Vô Y, dù sao nàng còn phải hành hiệp trượng nghĩa, cứu vớt trăm họ.
.Tiêu Vô Y nhổ một tiếng, nói:
.- Chàng rõ ràng là châm chọc ta thích gây chuyện, không phải tiểu thư khuê các. Chàng nghĩ là ta nghe không hiểu sao.
.Hàn Nghệ cười hề hề, nói:
.- Nhưng là ta nói thật, nàng không thuộc loại người thứ nhất, cũng không thuộc loại người thứ hai.
.Theo Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y là một người vô cùng tự cao tự đại, nàng không thể nào toàn tâm toàn ý với Hàn Nghệ hay bất kỳ kẻ nào. Đây không phải là tính cách của nàng. Trong lòng nàng, có lẽ Hàn Nghệ được xếp thứ nhất, cũng có thể là phụ thân nàng xếp thứ nhất, nhưng Tiêu Vô Y trong lòng hắn vĩnh viễn đều có một vị trí vô cùng đặc biệt, theo một góc độ nào đó mà nói, Tiêu Vô Y vẫn mang tính tư tưởng rất lớn.
.Dương Phi Tuyết chính là loại nữ nhân thứ nhất, tình yêu chính là tất cả của nàng, nàng có thể vì tình yêu mà bỏ qua tất cả.
.Hiển nhiên Tiêu Vô Y và Nguyên Mẫu Đơn đều không thể làm được điều đó. Tuy rằng Tiêu Vô Y ở Dương Châu đã từng như vậy nhưng khi trở lại Trường An, nàng liền thay đổi rồi, thật sự nàng không làm được điều đó.
.Tiêu Vô Y còn đang ngẫm nghĩ một chút, hình như cũng đúng như vậy, hơi có vẻ không yên mà hỏi:
.- Chàng cảm thấy như vậy là tốt hay không tốt?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đương nhiên tốt rồi! Kỳ thực loại nữ nhân nào cùng đều giống nhau, không có tốt hay xấu, mỗi người nhân sinh đều là rất ngắn ngủi, đương nhiên phải sống cho chính mình. Mối quan hệ phu thê chính là chứng minh tốt nhất, nàng gả cho ta, đương nhiên là vì chính nàng, thỏa mãn lòng mình, tuyệt đối không thể nào là vì ta. Ta lấy nàng cũng giống như vậy, nếu ta không khát vọng muốn có nàng, ta đây cũng chắc chắn sẽ không lấy nàng. Nếu không, vậy khẳng định chính là bị ép buộc, đây lại là một vấn đề khác.
.Tiêu Vô Y suy nghĩ nửa ngày, bỗng tự nhiên cười, rồi gật đầu nói:
.- Chàng nói rất có lý, ta nghĩ đây cũng là lí do vì sao ta thích chàng, bởi vì ở bên cạnh chàng, cảm giác vô cùng thoải mái tự tại, tuyệt đối không cảm thấy gò bó.
.- Đây chính là sức hấp dẫn.
.Hàn Nghệ nhún vai, lại nói:
.- Không thể nào chỉ có điểm này chứ, tỷ như ngoại hình của ta, tài trí, học thức, nàng có thể nói một câu thỏa đáng vì ta hiện tại khá rảnh rỗi.
.Tiêu Vô Y cười khúc khích, vốn muốn nói là hắn thật không biết xấu hổ, nhưng đôi mắt đột nhiên thay đổi, nói:
.- Nhưng thật ra còn một điều.
.- Cái gì?
.- Chàng đánh không lại ta.
.- Hả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận