Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1389: Không có sơ hở

."Điều lệ thương nhân" xác lập nguyên tắc thương nhân làm đầu, điều này rất được Ngột Khả Liệt bọn họ ủng hộ, nhưng bọn họ cũng không ngốc, rất nhanh chóng bọn họ đã nhận thấy trong đó có rất nhiều điều lệ dường như không có lợi với bọn họ lắm.
.Đặc biệt là "luật giá hàng" và "dự luật lao động". Bọn họ đều là thương nhân, là bên ông chủ, mà những dự luật này hiển nhiên hạn chế sự phát triển của bọn họ, phá vỡ chuẩn tắc tự do mậu dịch.
.Ngột Khả Liệt liền hướng tới Hàn Nghệ hỏi: - Hàn Thị lang, "luật giá hàng" và "dự luật lao động" này có phải là vẫn phải trao đổi bàn bạc không? Thứ này bán bao nhiêu tiền, mọi người là ta tình ngươi nguyện. "Dự luật lao động" cũng như vậy, nếu như cho rằng tiền công quá thấp, thì có thể không đến. Bởi vậy ta cho rằng chỉ cần hạn chế đừng cưỡng bức người khác là được rồi.
.Những thương nhân còn lại cũng đều gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi nói không sai, thật ra lý là nên như thế, nếu như ngươi đồng ý, hai điều này có thể hủy bỏ, nhưng ta phải nói trước, các ngươi nhất định phải cho bách tính ở đây biết điều này.
.Y Cố hiếu kỳ nói: - Tại sao lại vậy?
.Hàn Nghệ thở dài, nói:
.- Thật ra sở dĩ ta cho thêm hai dự luật này vào, chính là sợ xuất hiện hiểu lầm không cần thiết, ảnh hướng đến sự qua lại của Trung Nguyên và Tây Bắc. Ta là thương nhân, nhưng ta cũng phải nói một câu, vô gian bất thương. Nếu như thương nhân không hiểu tính toán tỉ mỉ, thì làm sao có thể phát tài. Mà hiện giờ càng ngày càng có nhiều thương nhân Trung Nguyên đến Tây Bắc làm buôn bán, và triều đình còn tận lực để cho bọn họ thuê mướn bách tính địa phương. Nếu như không quy định rõ ràng, ta sợ là những thương nhân đó sẽ chơi vài quỷ kế, giảm bớt tiền công, cùng với cố ý hét giá lên cao. Như vậy thì bách tính Tây Bắc nhất định sẽ là người bị hại lớn nhất, đến lúc đó lại có thể dẫn đến mâu thuẫn không thể hóa giải. Hai dự luật này kỳ thật là bảo vệ quyền lợi của bách tính địa phương. Nhưng trước đó ta đã nói, tất cả các điều lệ là do các ngươi định ra, nếu các ngươi không đồng ý, thì ta cũng không có ý kiến, nhưng ta không mong muốn ảnh hưởng đến việc qua lại của hai bên, càng không muốn bách tính địa phương nảy sinh hiểu lầm với triều đình, bởi vậy ta cần các ngươi giải thích với bách tính rõ ràng một chút.
.Ngột Khả Liệt bọn họ nghe vậy không nói gì. Việc này cũng thật không dễ làm, hai điều lệ này rõ ràng chính là bảo đảm lợi ích của bách tính và tiểu thương nhân, căn cứ vào định luật cân bằng lợi ích, chính là tổn hại đến quyền lợi của những đại phú thương bọn họ, điều này là nhất định, xuất phát từ điểm này, bọn họ nhất định phải phản đối.
.Nhưng mà, trong này còn bao hàm một vấn đề khu vực.
.Hiện giờ có rất rất nhiều thương nhân Trung Nguyên đến đây làm buôn bán, hơn nữa còn nắm giữ vai trò chủ đạo, công trình lớn đều là thương nhân Trung Nguyên đang làm, người thuê mướn chủ yếu cũng là thương nhân Trung Nguyên, lao công lại đều là bách tính địa phương.
.Nếu như bọn họ phản đối, thương nhân Trung Nguyên là người chiếm lợi nhất, người chịu thiệt nhất là bách tính của bộ tộc bọn họ. Nhưng nếu như tán thành, lợi ích của bọn họ sẽ bị tổn hại.
.Điều này khiến bọn họ hết sức rối bời.
.Những sau sự rối bời này, bọn họ vẫn công nhận hai điều lệ này.
.Cái này ngươi không có cách nào ăn nói với bách tính, không thể nào nói với bách tính, vì phần lợi ích nhỏ đó của ta, làm tổn hại đến lợi ích của bách tính cả vùng Tây Bắc được. Nếu như vậy, bọn họ không thể làm tù trưởng được nữa rồi.
.Hàn Nghệ vội vã đưa ra hai điều lệ này, chính là nhìn chuẩn thời cơ này thực sự là quá tuyệt vời. Nếu như đợi muộn một chút, đợi sau khi thương nhân Tây Bắc bắt đầu dựa vào ưu thế sân nhà, chiếm vị trí chủ đạo, hoặc là thương nhân hai bên liên hợp với nhau, hình thành một thể lợi ích cộng đồng, bọn họ sẽ có thể sẽ không đồng ý.
.- Luật luật thuế?
.Không ít người ngạc nhiên kêu lên, chữ "thuế" này đúng là chói mắt quá rồi. Phải biết rằng hiện nay triều Đường không thu thuế ở Đột Quyết cũ, nhiều nhất là thượng cống một ít đặc sản mà thôi, bởi vì vương triều Trung Nguyên hiện giờ vẫn lấy việc xoa dịu các nơi làm chính. Vừa mới đến đã thu thuế, vậy phỏng chừng sẽ lại phải tạo phản, Đông Đột Quyết cũng như vậy. Khi các tù trưởng này nhìn thấy luật thuế, trái tim đã vỡ vụn rồi, làm cả nửa ngày trời, vẫn là muốn tiền à!
.Hàn Nghệ cười nói: - Mọi người hãy nhìn xuống dưới đã, thật ra cái này cũng là do các ngươi quyết định.
.Luật thuế cũng có thể do chúng ta quyết định?
.Vậy thì đương nhiên không nộp a!
.Chuyện này còn không đơn giản sao.
.Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm hết sức bình tĩnh, ở điểm này, bọn họ bội phục Hàn Nghệ sát đất.
.Những tù trưởng này liền nhìn xuống dưới, càng xem càng kinh ngạc, đời này chưa từng nhìn thấy luật thuế nào chi tiết như thế. Thật ra bất kể là luật thuế Trung Nguyên, hay là luật thuế Đột Quyết, thông thường chỉ một câu, các ngươi nộp lên trên bao nhiêu tiền, chỉ là khác nhau giữa nhiều và ít, có những triều đại sưu cao thuế nặng, có những triều đại bớt lao dịch, giảm thuế phú.
.Nhưng Hàn Nghệ luật thuế này của Hàn Nghệ thì khác, không phải nói bắt các ngươi giao nộp bao nhiêu tiền, mà là trước tiên đưa ra mức chi của chính phủ, ví dụ như đội ngũ tuần tra, bao nhiêu bao nhiêu người, quan phủ phải lấy bao nhiêu tiền để thuê bọn họ, nhân viên quản lý chợ, nhân viên quét dọn đường phố, quan phủ tốn tiền vật phẩm, viết hết sức chi tiết. Sau đó tính ra một số tiền đại khái, cuối cùng mới nói các ngươi phải nộp bao nhiêu thuế.
.Đây hoàn toàn là chiêu của thương nhân, phí tổn bao nhiêu, thì các ngươi sẽ phải nộp bấy nhiêu, thiên hạ này không có bữa ăn trưa nào miễn phí cả.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Chức trách của quan phủ là cai trị địa phương, khiến cho bách tính địa phương sống tốt hơn, và tránh xung đột không cần thiết. Ví dụ như bảo vệ đường xá thông thoáng và an toàn, những người đó đều được thuê đến để quản lý, hơn nữa là cần đến tiền. Tương đương với việc thu thuế này cũng là để phục vụ cho bản thân các ngươi, nếu các ngươi cho rằng các ngươi không cần, vậy thì có thể xóa bỏ, hoặc là các ngươi cho rằng như vậy là quá nhiều người, có thể giảm bớt nộp thuế, vậy thì quan phủ sẽ giảm bớt nhân viên tương ứng. Nhưng mà, đến lúc đó nếu xảy ra vấn đề gì, các ngươi không thể trách quan phủ làm việc bất lợi. Hiện giờ các ngươi cũng đều đã làm buôn bán, đây là một đạo lý, ngươi có thể hưởng thụ bao nhiêu, ở chỗ ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu tiền, quan phủ có được bấy nhiêu tiền, vậy thì họ sẽ có thể làm bấy nhiêu việc, chính như ta nói trước đó, tất cả luật thuế này đều là lấy thương nhân làm đầu.
.Mọi người nghe mà không thể phản bác, thế này đặc biệt cũng quá công bằng một chút rồi.
.Không thể không nói một câu, chiêu này của Hàn Nghệ cũng hơi quá âm hiểm rồi.
.Nếu đường xá không an toàn, không có nhân viên chấp pháp bảo vệ, nói không chừng sẽ xuất hiện lượng lớn trộm cướp, tổn thất của một lần bị cướp, còn nhiều hơn tiền thuế phải nộp nhiều, hơn nữa nếu không có ai bảo vệ, vậy thì sẽ không có ai đến đây làm buôn bán nữa, vậy tổn thất sẽ càng lớn hơn.
.Hàn Nghệ lại nói: - Hơn nữa quan phủ sẽ tận lực thuê mướn bách tính địa phương, tương đương với tiền này vẫn là dùng cho bách tính, chứ không phải quan phủ.
.Một gã tai to mặt lớn nói: - Hàn tiểu ca, trên này viết lấy số lượng gia tài của một người để xác định việc thu thuế của mỗi người, có phải là người giàu thì nộp thuế nhiều hơn không?
.- Đúng vậy!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Trong buôn bán, chính là theo đuổi sự công bằng. Người nghèo họ không có tiền, họ không cần bảo vệ quá nhiều, cường đạo cũng sẽ không cướp tiền của họ, chắc chắn là cường đạo cướp tiền của phú thương, chi viện của quan phủ, cùng với đối tượng được quan phủ bảo vệ nhiều cũng nhất định là phú thương, vậy thì theo lý mà nói phú thương phải nộp nhiều thuế hơn người nghèo.
.Câu này không có sơ hở.
.Tạp Tư Mễ đột nhiên nói: - Vậy căn cứ vào vị trí địa lý để xác định thu thuế lại là thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Ý tứ rất đơn giản, thuế mà người của Đại đô hộ phủ phải nộp, nhất định phải nhiều hơn bách tính Cát La Lộc.
.- Tại sao? Một tù trưởng của Đại đô hộ phủ nói.
.- Công bằng a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Người qua lại ở Đại đô hộ phủ nhiều hơn người qua lại ở địa khu Cát La Lộc nhiều, vậy thì nhân viên phân phối chắc chắn cũng phải nhiều hơn nhiều, nếu như nộp thuế giống nhau, há chẳng phải nói phải phân phối lượng lớn nhân viên đến Cát La Lộc sao, nhưng bọn họ lại không cần, đây chính là một kiểu lãng phí, bởi vậy căn cứ theo vị trí địa lý, cùng với lượng người nhiều ít để xác định thuế, như vậy hết sức công bằng.
.Những tù trưởng bộ lạc thân ở nơi hẻo lánh đều gật đầu.
.Ngột Khả Liệt liền nói: - Hàn tiểu ca, ta nghĩ không công bằng.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi nói!
.Ngột Khả Liệt nói: - Người lui tới Đại đô hộ phủ cũng không hoàn toàn là người của Đại đô hộ phủ, cũng có thể là người ở bên Cát La Lộc, vậy không phải là thương nhân của Đại đô hộ phủ nộp thuế để bảo vệ thương nhân của Cát La Lộc sao, ta cũng không nói là không nên, chỉ là thế này không công bằng.
.- Thế này rất công bằng!
.Hàn Nghệ nói: - Trong thương nghiệp, nhanh hơn người một bước, đó chính là cách biệt một trời. Phải, người lui tới Đại đô hộ phủ phần lớn đều là thương nhân bên ngoài, nhưng chính bởi vì việc lui tới của bọn họ có thể mang lại phồn vinh cho Đại đô hộ phủ, nhiều thì ta không nói, thương nhân đến đây, ăn uống tè ị cũng là điều khó tránh được, số tiền này sẽ ở lại Đại đô hộ phủ, hơn nữa bọn họ chắc chắn mua hàng hóa ở Đại đô hộ phủ, rất ít người sẽ chạy đến Cát La Lộc mua đồ, bởi vậy những người ở Đại đô hộ phủ nhất định sẽ giàu có hơn người ở Cát La Lộc, bởi vì bọn họ chiếm được tiên cơ.
.Ngột Khả Liệt cũng không thể phản bác được.
.Hàn Nghệ lại nói: - Kỳ thật triều đình làm như vậy, có một nguyên nhân hết sức quan trọng, đó là đô hộ phủ cách Trường An quá xa, bệ hạ một lòng vì dân, nhưng đồng thời cũng ngoài tầm tay với, chỉ sợ quan phủ sẽ xuất hiện hủ bại, và xuất hiện tình huống bóc lột bách tính, như vậy có thể sẽ lại bộc phát mâu thuẫn, nhưng đây không phải điều bệ hạ muốn, cho dù Tô tướng quân và Bùi tướng quân ngồi ở đây, ta cũng nói như vậy, việc nộp thuế là để phục vụ cho mọi người, nộp bao nhiêu, cái này phải xem nhu cầu của bản thân các ngươi. Nộp thuế nhiều, mức phục vụ mà các ngươi có được tất nhiên cũng càng tốt hơn. Tóm lại, để tránh xuất hiện tình hình tham ô hủ bại, đảm bảo mỗi một văn tiền thuế mà các ngươi nộp đều dùng một cách xứng đáng, nếu như các ngươi không cần, các ngươi có thể trực tiếp gạch bỏ.
.Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm đương nhiên không có ý kiến, trước đây một văn tiền bọn họ cũng không nộp, tất cả đều là triều đình trợ cấp, nếu như các ngươi chịu giao nộp thuế, bất kể bao nhiêu cũng còn tốt hơn là không có.
.Đám người Ngột Khả Liệt ngẫm nghĩ cũng phải, quan phủ niêm yết giá rõ ràng, giao nộp thêm tiền, người vệ sinh cũng nhiều thêm mấy người, quét dọn cũng sạch sẽ hơn một chút, giao nộp ít tiền, chỉ một người vệ sinh, mỗi ngày chỉ có thể có một đường phố là sạch sẽ.
.Hơn nữa, đây là do bọn họ tự định, trước tiên đồng ý, nếu như mọi người đều cảm thấy không cần, vậy thì trực tiếp bỏ đi là được.
.Tiếp đó, Hàn Nghệ giải thích nguyện ước ban đầu của từng điều lệ một là gì, và cụ thể biểu hiện ở phương diện gì, sau đó thì để cho bọn họ tự thương lượng mà làm, cũng giống như thương lượng hiệp nghị bãi cỏ trước đây, các ngươi tự đi tranh cãi, có kết quả thì lại đến nói cho ta biết, ta tuyệt không can dự.
.Ngột Khả Liệt bọn họ cũng đã quen với cách làm hoàn toàn không chịu trách nhiệm này của Hàn Nghệ, nhưng bọn họ cũng rất thích, tự mình quyết định, vẫn tốt hơn là bị người khác thay mặt. Tiếp theo đây thì tự thương lượng với nhau, dù sao thì rượu nước đều là bọn họ tự chuẩn bị, quan phủ không có tiền để chiêu đãi bọn họ, chỉ cung cấp một địa điểm cho bọn họ thôi, các ngươi thích cãi thế nào thì cãi như thế, vui vẻ là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận