Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 784.1: Ưng miệng rộng.

.Tiêu Vô Y ngẩn ra, kích động nói: - Sao thúc có thể làm như vậy, thúc thục thật sự là quá đê tiện vô sỉ.
.Nguyên Ưng kinh ngạc nói: - Cháu cháu thế nào lại giống như lão Thôi, ta nghĩ rằng cháu sẽ vô cùng tán thành cách làm của ta.
.Tiêu Vô Y trừng mắt hai mắt nói: - Vì sao ta phải cùng tán thành cách làm của thúc?
.Nguyên Ưng nói: - Chẳng lẽ cháu không cảm thấy được biện pháp này của ta cùng với biện pháp của cháu có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu sao?
.Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn, thật đúng là có chút giống nhau, nhưng trong lòng thì đủ loại cảm giác lẫn lộn, cả người phát run, đập chân một cái, nổi giận bừng bừng rời đi.
.Nguyên Ưng nhìn xem tò mò rồi, gãi đầu nói: - Tiểu Vô Y này sao lại thế nhỉ? Hình như hơi khác thường. Lão Thôi, ngươi biết không?
.Thôi Bình Trọng cũng hung hăng trừng mắt lườm thằng nhãi này một cái, thật xấu hổ thay cho người này, bèn đứng dậy đi ra phía ngoài.
.Nguyên Ưng ngồi ở trên ghế, buồn bực đến mức hai chân run rẩy, song chưởng ôm ngực, ủy khuất ngẩng mặt lên, đột nhiên cảm thấy hình như mình quá cô đơn rồi, như thế nào toàn bộ thế giới này lại không có ai hiểu ông ta, nhưng ông ta thế nào cũng không nghĩ tới, Tiêu Vô Y chính là phu nhân chính quy của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ở Tống Quốc Công phủ đợi chừng cả một buổi sáng, vẫn còn không thấy Tiêu Vô Y trở về, cơm trưa cũng đã ăn rồi, hắn cũng không đến mức không biết xấu hổ lại đợi đến cơm chiều, vì thế liền đứng dậy cáo từ, đang nghĩ về ngõ Bắc trước, lần tới lại đến, dù sao cũng không vội trong chốc lát.
.Trở lại hậu viện, Hàn Nghệ lập tức hô: - Tiểu Mập! Tiểu Dã! Ta đã trở về.
.Ngược lại khoan hãy nói, hắn thật sự khá nhớ hai tiểu tử này đấy.
.Nhưng trong viện vô cùng yên tĩnh!
.A? Người đã đi đâu hết cả vậy, nhất định là ở Phượng Phi Lâu tập luyện kịch rồi! Hàn Nghệ vừa mới chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, chợt thấy một người đi đến.
.- Tiểu Nghệ ca, ngươi đã trở lại rồi.
.Đúng là Trà Ngũ, y nhìn thấy Hàn Nghệ lập tức vẻ mặt trở nên mừng rỡ.
.Hàn Nghệ hỏi vội: - Ngươi tới thật đúng lúc, Tiểu Mập, Tiểu Dã, tứ Mộng bọn họ đâu?
.Trà Ngũ nói:
.- Tứ mộng các nàng ở Phượng Phi Lâu tập luyện kịch nói rồi, Tiểu Mập và Tiểu Dã thì sáng sớm liền tới chùa Đại Hưng Thiện thắp hương rồi.
.- Thắp hương?
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Hôm nay là ngày lễ sao? Hay là đại thọ sáu mươi của Lưu tỷ?
.Trà Ngũ lắc đầu.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vậy vì sao bọn họ lại đi thắp hương?
.Trà Ngũ nói: - Cái này thì ta cũng không biết. Tuy nhiên. Hắn nhỏ giọng nói: - Hôm qua tiểu nương tử Thôi gia đã từng tới tìm Tiểu Mập.
.- Tiểu nương tử Thôi gia? Thôi Oánh Oánh?
.- Ừ.
.Kỳ quái! Nàng tìm đến Tiểu Mập làm chi? Hàn Nghệ nhíu mày hơi hơi trầm ngâm, đột nhiên hai mắt trợn mắt, chẳng lẽ !
.Chợt nghe được bên ngoài có người nói nói: - Tiểu Dã, việc này đừng nói cho Hàn đại ca nhé, miễn cho huynh ấy lo lắng.
.- Ừ.
.Vừa dứt lời, chỉ thấy hai tiểu tử kia đang đứng ở trước cửa.
.- Hàn đại ca!
.Hùng Đệ sợ tới mức hai vai dựng đứng cả lên, một đôi đôi mắt ti hí cũng mở thật to.
.Tiểu Dã thì lại vui sướng chạy tới: - Hàn đại ca, huynh đã trở lại.
.- Ừ!
.Hàn Nghệ một tay khoác lên Tiểu Dã trên vai, vẹo mắt nhìn Hùng Đệ, nói: - Tiểu Mập! Không tồi nha, cũng đã biết hợp tung liên hoành để lừa gạt ta rồi.
.Hùng Đệ thấp thỏm nói: - Hàn đại ca, huynh đều đã nghe thấy rồi?
.- Đệ nói xem.
.Hàn Nghệ hướng tới Tiểu Dã nói: - Tiểu Dã! Đệ nói chúng ta nên trừng phạt nhóc mập này như thế nào.
.Tiểu Dã ha hả nói: - Hàn đại ca, Tiểu Mập cũng là sợ huynh lo lắng, nên đừng trừng phạt huynh ấy.
.Hùng Đệ gật đầu một cái thật mạnh.
.Hàn Nghệ giả vờ giận nhìn Hùng Đệ: - Còn không qua đây!
.Hùng Đệ sợ sệt đi tới bên cạnh Hàn Nghệ, cúi đầu nói: - Hàn đại ca, đệ biết sai rồi.
.Hàn Nghệ một tay khoác lên trên vai của y: - Đi theo ta.
.Hàn Nghệ mang theo hai tiểu tử kia đi vào sau ngõ, nói:
.- Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
.Hùng Đệ vụng trộm liếc mắt Tiểu Dã. Tiểu Dã nói: - Tiểu Mập, huynh hãy nói thật đi, Hàn đại ca sẽ không trách của huynh.
.Hùng Đệ gật gật đầu, đem trọn chi tiết sự kiện nói cho Hàn Nghệ.
.Hoá ra sau khi Thôi Hồng Lăng sinh bệnh, trong lòng Thôi Oánh Oánh vẫn còn nhỏ tuổi vô cùng thấp thỏm lo âu, hồi nàng còn bé, đã trải qua một lần đại tỷ qua đời, chỉ còn lại mỗi Nhị tỷ Thôi Hồng Lăng này thôi, giờ nếu Nhị tỷ lại bỏ nàng mà đi, vậy nàng thật sự không thể chịu đựng nổi, trong lòng vô cùng sợ hãi, muốn tìm người nói chuyện, nhưng nàng lại không muốn tìm Thôi Tập Nhận, bởi vì nàng nghĩ trong lòng Thôi Tập Nhận càng thêm không chịu nổi, mà cũng không có bằng hữu nào khác, chỉ có Hùng Đệ thôi, vì thế liền vụng trộm chạy đến tìm Hùng Đệ.
.Hùng Đệ thấy Thôi Oánh Oánh khóc lóc như mưa, trong lòng cũng rất khó chịu, y cảm thấy bản thân lại không giúp đỡ được cái gì, nhưng kỳ thật y đã cho Thôi Oánh Oánh một sự tin tưởng rất lớn, bởi vì y thiên tính lạc quan, mặc dù đó là khi nói chuyện buồn, nhưng ngươi nghe y nói một lúc, cũng sẽ bị cái lạc quan của y lây nhiễm, tuy nhiên Hùng Đệ lại không biết điều này, nên mới suy nghĩ làm sao có thể giúp đươc cho Thôi Oánh Oánh, lần trước thắp hương cầu nguyện cho Thẩm Tiếu thì đã linh nghiệm, bởi vậy y lại chạy tới trong chùa để thắp hương cầu phúc cho Thôi Hồng Lăng.
.Hàn Nghệ kỳ thật mới vừa rồi cũng đã đoán được, nói: - Việc này tại sao đệ phải gạt ta?
.Hùng Đệ chuyển chuyển đôi mắt nhỏ xíu, gãi đầu nói: - Cái đó đệ sợ huynh sẽ cho rằng đệ sẽ lại gây thêm phiền toái cho huynh, kỳ thật đệ chỉ đi thắp nén hương, sẽ không chạy tới Thôi gia nữa.
.Tiểu Dã gật đầu.
.- Đệ tên nhóc mập này cũng nghĩ quá cũng phức tạp rồi, ta trách đệ làm gì.
.Hàn Nghệ tức giận trừng mắt nhìn Hùng Đệ, đột nhiên một phen ôm lấy y, cười hì hì nói: - Tiểu Mập, đây chính là một cơ hội tốt, đệ có thể thừa dịp hư mà vào.
.Hùng Đệ kinh ngạc nói: - Cái gì thừa dịp hư mà vào?
.Tiểu Dã như thoáng chút suy nghĩ nói: - Ý tứ của Đại ca là, có thể khiến cho huynh nhân cơ hội này giành được thiện cảm của Oánh Oánh.
.- Hắc! Tiểu Dã, tiểu tử đệ tiến bộ không ít a!
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Tiểu Dã ha hả nói: - Bên trong binh pháp sư phụ đệ đã dạy, có một chiêu như vậy.
.Hùng Đệ lắc đầu một cái thật mạnh.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Đệ không thích Oánh Oánh sao?
.Hùng Đệ đưa tay nâng cái cằm mập lên nói: - Thích thì cũng có thích, Oánh Oánh xinh đẹp như vậy, lại thông minh, mỗi người đều sẽ thích nàng.
.Hàn Nghệ lại nói: - Vậy đệ không muốn quá theo đuổi Oánh Oánh sao?
.Hùng Đệ lắc đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Thật sự?
.- Ách trước kia thật ra cũng muốn một chút xíu, nhưng hiện tại không muốn nữa rồi, Hàn đại ca, huynh nhất định phải tin tưởng đệ. Hùng Đệ đỏ mặt nói.
.- Vì sao?
.Hùng Đệ nói: - Trước kia là đệ không hiểu chuyện, ngay cả Thôi gia là gì cũng không biết, nhưng hiện tại đệ đã biết rồi, đó là sự khách biệt giữa trời và đất a, nếu đệ cùng Oánh Oánh thực sự ở bên nhau..., vậy tất cả mọi người đều sẽ không vui vẻ, bao gồm đệ cùng Oánh Oánh, còn có thể mang đến cho mọi người rất nhiều rất nhiều phiền toái. Chẳng qua có đôi khi đệ cảm thấy Oánh Oánh thật đáng thương thôi, đệ không vui còn có Hàn đại ca, Tiểu Dã mọi người an ủi đệ, bồi ở bên cạnh đệ, ồ, còn có Mộng Nhi tỷ tỷ bọn họ, nhưng Oánh Oánh ngoại trừ đệ ra, ngay cả một người bạn cũng không có, đệ là bằng hữu duy nhất của nàng, như vậy khi nàng có khó khăn, nếu đệ cũng không giúp nàng, thì sẽ không còn có người nào giúp nàng nữa rồi.
.Tiểu Dã bĩu cái miệng nhỏ nhắn khinh thường nói: - Tiểu Mập, lời này của huynh ta không đồng ý đâu, Thôi gia thì tính là cái gì, cũng không có gì quá kinh khủng cả, nếu Thôi gia lợi hại như vậy, vậy Oánh Oánh lại luôn tới tìm huynh hỗ trợ làm chi, mà không phải là huynh đi tìm nàng hỗ trợ. Thôi Tập Nhận kia còn xa không bằng được Hàn đại ca.
.- Tiểu Dã! Lời này của đệ là dỗ ta vui vẻ có phải hay không?
.Hùng Đệ vô cùng thân thiết ôm lấy Tiểu Dã, lại rất cảm xúc nói: - Tuy nhiên lời này của đệ cũng không đúng, đệ xem tuổi Oánh Oánh còn nhỏ hơn cả ta, mà đã có thể đọc được nhiều sách như vậy rồi, lại biết đánh đàn, chữ viết cũng rất đẹp, nhưng đại tỷ tỷ dạy ta lâu như vậy, ta cũng vẫn chỉ có thể đọc được hai ba phần, lại chẳng viết được chữ nào ra hồn, vẫn kém khá xa đấy.
.Tiểu Dã nói: - Vậy huynh biết diễn kịch bản, nàng biết không?
.- Vậy cũng phải. Hùng Đệ vui tươi hớn hở nói: - Ta diễn kịch nói kia vẫn rất lợi hại đấy, có phải hay không?
.Tiểu Dã gật đầu.
.Không thể tưởng được nhóc mập này lại thành thục nhiều như vậy. Hàn Nghệ nhìn hai tiểu tử này, không khỏi hiểu ý cười cười, vỗ vỗ bờ vai của Hùng Đệ: - Đệ yên tâm, tỷ tỷ của Oánh Oánh không có việc gì cả.
.Hùng Đệ kinh ngạc nói: - Hàn đại ca, huynh làm sao mà biết?
.Hàn Nghệ nói: - Đệ cũng đã đi thắp hương rồi, vậy khẳng định sẽ không có chuyện gì đâu.
.Hùng Đệ ha hả nói:
.- Hàn đại ca, huynh lại đùa cho đệ vui vẻ rồi, đệ mà có được bản lĩnh đó, vậy thì tốt rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chúng ta đánh cuộc một keo.
.Hùng Đệ nghiêng cái đầu mập, tà tà hí mắt nhìn Hàn Nghệ, giống như đang nói, kiêu ngạo như vậy, trôi qua một lát, nói: - Đánh cuộc gì?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là quy củ cũ, người nào thua người đó nấu cơm rửa chén. Nhưng Tiểu Dã chỉ được ăn, không được hỗ trợ.
.Hùng Đệ nói: - Vậy đệ với huynh đánh cuộc.
.- Một lời đã định.
.- Một lời đã định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận