Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 391: Quân hối lộ thần.

.Tùy việc mà xét. Hàn Nghệ và Tào Tú không có bất cứ ân oán gì. Mà con người Hàn Nghệ cũng không thích chỗ nào cũng đối đầu với người khác. Dù sao thì ngươi không xúc phạm đến ta, ta sẽ không chủ động đi làm phiền ngươi. Mà phương án hợp tác kia của Táo Tú thực sự làm cho người khác động lòng. Hơn nữa hắn cũng muốn mở rộng kịch nói với tốc độ nhanh nhất. Ảnh hưởng đến thế nhân, từ đó phá vỡ bức tường ngăn cách sĩ thứ. Với lợi ích của bản thân mà nói, dù sao thì hắn cũng xuất thân hèn mọn, hơn nữa còn lấy Tiêu Vô Y làm vợ. Nếu như tình hình được cải thiện, dĩ nhiên là hắn nhận được rất nhiều lợi ích.
.Nhưng hắn cũng không thể không quan tâm đến tâm tình của Lưu Nga. Chuyện này hắn thực sự là thành tâm giao cho Lưu Nga quyết định. Kỳ thực Lưu Nga có thể nghiêm túc suy nghĩ, hắn đã hết sức hài lòng rồi. Còn kết quả thế nào đối với hắn mà nói. Cũng không phải là quá quan trọng. Bởi vì trong mắt hắn, tình vẫn to hơn lợi. Bất kể là thân tình, hữu tình hay là ái tình. Dù sao những thứ lợi ích này có quá nhiều con đường có thể đạt được nó. Còn tình thì phải cần có duyên phận. Không phải là muốn có là có được.
.Sau khi nói chuyện với Lưu Nga. Hàn Nghệ lại dự định đi thăm Cố Khuynh Thành. Nhưng vừa bước tới trước phòng Cố Khuynh Thành đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng truyền ra.
.- Khuynh Thành tỷ tỷ. Tỷ muốn tặng chiếc trâm ngọc này cho ta thật sao?
.- Đương nhiên là thật, không phải chỉ là một cây trâm ngọc sao. Như vậy đáng gì, hơn nữa ta thấy cây trâm ngọc này cài lên đầu Mộng Đình muội muội đẹp hơn nhiều so với cài trên đầu ta.
.- Hì hì, ta đâu có thể so với Khuynh Thành tỷ tỷ.
.- Các vị muội muội, các người thích cái gì thì cứ lấy. Ta không dùng nhiều như vậy.
.- Như vậy làm sao được.
.- Không được, không được, những thứ trang sức này quá đắt.
.- Không sao đâu, coi như chúng ta đổi cho nhau. Ngày sau nếu như ta muốn đeo thì lại gọi các người mang tới.
.- Khuynh Thành tỷ tỷ nói cũng có lý.
.- Vậyvậy ta muốn cái này.
.- Ta muốn cái này.
.- Ta lấy cái này đi.
.- Hi hi, Mộng Tư tỷ tỷ. Tỷ đúng là càng ngày càng có mắt quan sát rồi. Nhiều trang sức như thế này mà tỷ chọn được cái trâm vàng đắt tiền nhất.
.- Vậyvậy ta không cần nữa.
.- Mộng Tư, muội làm gì vậy, cầm lấy là được rồi. Giữa tỷ muội chúng ta không quan tâm đến đắt rẻ, như vậy thì khách sáo quá.
.- Mộng Đình, muội đừng cười Mộng Tư tỷ tỷ nữa.
.Nghe thấy đám nữ nhân nói chuyện vui vẻ như vậy. Hàn Nghệ cũng yên tâm rồi. Kỳ thực hắn tới đây chỉ là vì lúc nãy còn nhìn thấy Mộng Nhi bọn họ còn có chút mâu thuẫn với Cố Khuynh Thành nên trong lòng cũng có chút lo lắng.
.Nhưng hắn cũng không nghĩ lại, Cố Khuynh Thành là ai cơ chứ. Chiếc mũ đội trên đầu nàng ta cũng đã được mấy năm rồi. Nhưng cũng không để cho người khác lấy xuống. Có thể thấy bản lĩnh đối nhân xử thế của nàng ta là rất tốt. Mộng nhi bọn họ thì kém xa rồi, chỉ cần Cố Khuynh Thành muốn thì rất nhanh bọn họ sẽ trở thành bạn thân của Cố Khuynh Thành.
.Sau khi lặng lẽ rời đi, Hàn Nghệ lại gọi Trà Ngũ tới.
.- Tiểu nghệ ca, huynh tìm ta?
.Hàn Nghệ gật gật đầu. Nói: - Cho người tối nay làm thức ăn, giúp Cố Khuynh Thành gột rửa bụi trần.
.Trà Ngũ gật gật đầu nói: - Vâng, bây giờ ta sẽ cho người đi sắp xếp.
.- Đợi chút.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ngoài ra, tối nay phát cho mỗi người một quả trứng gà và hai quả mật quýt. Nhưng đừng nói là do ta tặng. Hãy nói là do Cố Khuynh Thành mời bọn họ.
.Trà Ngũ sửng sốt, sau đó mới hiểu liền vâng một câu.
.Hàn Nghệ làm như vậy, dĩ nhiên là muốn giúp cho Cố Khuynh Thành lấy lòng mọi người. Dù sao văn hóa của Phượng Phi Lâu cũng là công bằng, bình đẳng, một đại gia đình. Ngoại trừ Lưu Nga ra, những người khác lúc gặp mặt đều phải chào hỏi lẫn nhau. Mộng Nhi bọn họ còn giúp đỡ tôi tớ quét sân nhà. Đây là chuyện rất bình thường. Dần dần đám tôi tới trở thành có tính khí rồi. Cố Khuynh Thành có thể lấy lòng Mộng Nhi bọn họ, nhưng chưa chắc là đã lấy lòng đám tôi tớ đó. Nếu như đám tôi tớ đó không đối tốt với Cố Khuynh Thành. Vậy thì nếu như Cố Khuynh Thành muốn bảo bọn họ làm thêm những chuyện ngoài chức trách của bọn họ. Khả năng bị sập cửa vào mặt.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Còn có, liên quan đến chuyện thu đất. Ngươi không cần quan tâm đến ai giở trờ quỷ bên trong nữa. Chăm lo tốt cho đám bách tính đã bán nhà cửa cho chúng ta là được.
.Trà Ngũ gật đầu, sau đó lập tức hỏi: - Tiểu nghệ ca, huynh đã biết là ai đang giở trò quỷ sau lưng rồi?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Chuyện này ta và Lưu tỷ sẽ sắp xếp.
.- Vâng.
.Trà Ngũ cũng không dám hỏi nhiều. Chuyện này Hàn Nghệ cũng không trách y, y đã a di đà phật rồi. Lập tức đi xuống sắp xếp.
.Vì sao lại Hàn Nghệ lại sắp xếp yến tiệc vào buổi tối. Bởi vì buổi trưa là lúc bận rộn nhất của Phượng Phi Lâu. Dù sao thì kịch nói cũng sau buổi trưa mới diễn.
.Hàn Nghệ ngồi trong phòng nghỉ ngơi một lúc. Lại cùng Hùng Đệ đắp một chiếc bếp nhỏ. Sau khi ăn cơm trưa xong. Hắn liền đi quanh Phượng Phi Lâu một vòng, nhìn thấy Cố Khuynh Thành và Mộng nhi bọn họ đang ở đó giúp đỡ mọi người. Hơn nữa cũng không có ra vẻ hoa khôi, cười thầm trong lòng. Nhưng cũng không đi làm phiền bọn họ, đứng bên cạnh nhìn. Nhìn thấy không vấn đề gì, liền lặng lẽ rời đi.
.Trở lại phòng, hắn lại đem đống tài liệu đem từ Ngự Sử đài về và Trịnh Thiện Hành đưa cho ra xem. Vừa xem vừa cầm bút ghi chú thích.
.Dưới con mắt của Trịnh Thiện Hành bọn họ, dường như Hàn Nghệ là một thiên tài, cái gì cũng biết. Nhưng lại không biết, kỳ thực Hàn Nghệ chỉ giống người bình thường, trước khi làm mọi việc hắn đều chuẩn bị rất kỹ. Vì vậy khi sự việc xảy ra hắn đều có thể thong dong mà đối mặt, chẳng qua những cố gắng này, bọn họ không biết đến mà thôi.
.Làm một lúc, Hàn Nghệ bỗng buông bút xuống, nhìn bút của mình trầm tư suy nghĩ. Bỗng nhiên hắn cầm một phần tài liệu lên xem. Nhìn một lúc hắn bỗng cười lên ha hả, nói: - Đúng rồi, tại sao ta lại không nghĩ tới điểm này.
.- Cốc cốc cốc.
.Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, lập tức thu dọn đồ đạc, nói:
.- Ai?
.- Tiểu nghệ ca, có một người họ Trương tìm huynh.
.- Họ Trương?
.Hàn Nghệ sửng sốt, không lẽ là ông ta? Nói: - Ta sẽ đi ra ngay.
.Nói xong, hắn sửa sang y phục một chút, sau đó đi ra ngoài. Chỉ thấy một người đàn ông thấp béo đang đứng trong sân.
.Chính là Trương thiếu giám.
.Trương thiếu giám này vừa nhìn thấy Hàn Nghệ, lập tức bước lên nói: - Hàn ngự sử, hoàng thượng tuyên ngươi lập tức vào cung.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Xảy ra chuyện gì rồi?
.- Chuyện này ta không biết.
.Hàn Nghệ biết Trương thiếu giám này rất giữ mồm giữ miệng. Muốn moi được chút tin tức trong miệng y là không thể nào. Gật gật đầu nói: - Vậy ta đi thay bộ y phục trướ
Bạn cần đăng nhập để bình luận