Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 415.2: Dân sợ quan hay quan vì dân

.Hàn Nghệ trở về tắm rửa sạch sẽ, thay đổi một thân quan phục sạch sẽ, sau đó liền mang theo tấu chương đến hoàng cung. Việc này phải tận dụng mọi thời cơ, đạo lý chậm thì sinh biến Hàn Nghệ cũng rất rõ ràng.
.Bởi vì Hàn Nghệ có lệnh bài vào cung nên thủ tục cũng đơn giản hơn nhiều. Tuy nhiên lần này vị Trương Đức Thắng kia cũng không dẫn Hàn Nghệ đến Lưỡng Nghi điện, mà là dẫn hắn đến một chỗ hoa viên. Chỉ thấy xa xa liền nghe được tiếng nước chảy, đình đài thuỷ tạ, hoa thơm chim hót. Lúc này đã vào đầu mùa đông, thế nhưng vẫn lộ ra sức sống bừng bừng, vô cùng đẹp đẽ. Mà giữa bờ hồ nhân tạo này là một toà đình đài, bên trong đang ngồi một nam một nữ, chính là Lý Trị cùng Võ Mị Nương.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ, Chiêu Nghi.
.Hàn Nghệ bước vào đình đài, cúi mình thi lễ.
.- Miễn lễ.
.Lý Trị cười hỏi: - Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo sao?
.Không thể nào, hôm qua vừa mới nói xong, hôm nay ngươi liền quên rồi sao? Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Hồi bẩm bệ hạ, tấu chương về việc thành lập Dân An cục, vi thần đã viết xong, kính xin bệ hạ xem qua.
.Lý Trị cả kinh, hỏi: - Đã viết xong rồi sao?
.Hàn Nghệ nói: - Vì bệ hạ làm việc, vi thần sao dám chậm trễ.
.Thành lập một cái tân quan nha, đây không phải là chuyện đơn giản, sao có thể nhanh như vậy đã viết xong được. Lý Trị khẽ cau mày nói: - Việc này ngươi cần phải cẩn thận châm chước một chút, trẫm tuy đã nói để ngươi mau chóng trình lên, nhưng cung không có bắt ngươi hôm nay đã phải trình lên.
.Hàn Nghệ cung kính nói: - Vi bệ hạ làm việc, vi thần tự nhiên là đem hết toàn lực, không dám thất lễ.
.Võ Mị Nương tâm tư cẩn thận, nang thấy Hàn Nghệ lộ ra vẻ mỏi mệt, trong lòng cũng hiểu hắn nhất định là thức suốt đêm. Hơn nữa nang cũng vô cùng tin tưởng Hàn Nghệ, một khi Hàn Nghệ đã dám trình lên, như vậy khẳng định là đã chắc chắn rồi. Vì vậy liền nói: - Bệ hạ, ngài nhìn Hàn Nghệ mệt mỏi như vậy, nhất định là đã mất ăn mất ngủ cố viết xong đạo tấu chương này. Nếu tấu chương cũng đã đưa tới, vậy sao bệ hạ không thử xem qua một chút, nếu có chỗ nào không thích hợp, bệ hạ lại để Hàn Nghệ sửa đổi là được.
.Lúc này Lý Trị mới chú ý tới vẻ mặt mỏi mệt của Hàn Nghệ, trong lòng tràn đầy cảm động, đây chính là loại thần tử mà hoàng đế thích nhất nha. Trên mặt lập tức lộ vẻ tươi cười, nói: - Thực sự là làm khó ngươi. Tiếp theo liền gật đầu một cái, ra lệnh cho Trương Đức Thắng lập tức đem tấu chương đưa lên.
.Trương Đức Thắng lập tức đem tấu chương đưa lên cho Lý Trị. Lý Trị vừa mở tấu chương ra liền nói: - Đây cũng không phải ngươi viết đúng không?
.Xem ra chữ của ta đã xấu đến mức thế nhân đều biết rồi. Hàn Nghệ ngượng ngùng gật đầu một cái.
.Lý Trị lại liếc nhìn, nói: - Đây là do Trịnh Thiện Hành viết đúng không?
.Hàn Nghệ nhất thời liền kích động muốn phun máu, rõ ràng hắn tự nhận là cao thủ mô phỏng mà, sao vừa nhìn đã lộ rồi là sao?
.- Hàn Nghệ, coi như ngươi muốn tìm người viết thay, như vậy cung nên cẩn thận một chút, tìm một người mà bệ hạ không quen thuộc mới tốt. Sau đó tấu chương này còn phải đưa cho những đại thần kia xem, tuy rằng cũng không quan trọng, nhưng khó tránh sẽ lải nhải với ngươi vài câu đấy. Võ Mị Nương thấy Hàn Nghệ một mặt lúng túng, liền che miệng cười khanh khách hai tiếng, quả nhiên là bách mị nảy sinh, phong nhũ run rẩy, khiến người thần hồn điên đảo.
.Đây chính là Võ Mị Nương, nhìn từ xa phong hoa tuyệt đại, bước lại gần tâm thần đại loạn.
.Cũng may Hàn Nghệ cung là một đồng dâm đã tưng va cham xa hôi, liền vội vàng tập trung ý chí.
.Bất quá lời này vừa nói ra, ngược lại liền hóa giải sự lúng túng của Hàn Nghệ.
.- Mị nương, đây cũng không phải là chữ viết của Trịnh Thiện Hành. Lý Trị cười ha hả nói.
.Võ Mị Nương khẽ mở ra đôi mắt xinh đẹp, kinh ngạc hỏi: - Như vậy làm sao bệ hạ vừa nhìn là biết được do Trịnh Thiện Hành viết?
.Lý Trị hơi chút khoe khoang nói: - Nàng có chỗ không biết, Trịnh Thiện Hành thư pháp tuy tốt, thế nhưng so với những danh gia thư pháp như mấy người Hữu Phó Xạ mà nói, vẫn là kém không ít hỏa hầu. Mà thư pháp của y sở dĩ khiến người đàm luận say sưa như vậy, là do y có thể lấy hơn mười loại bút tích để viết, hơn nữa y còn rất giỏi mô phỏng. Thế nhưng dù sao chữ cũng chỉ do một người viết, như vậy khẳng định sẽ có điểm tương tự. Kiểu chữ của y vốn vô cùng ngay ngắn, chữ càng nhỏ càng đẹp. Hơn nữa chữ của y còn có một cái đặc điểm hết sức rõ ràng, chính là to nho rất đồng đều, gần như bằng nhau, có lẽ cũng là do tính cách của y. Vì vậy mặc kệ bút tích của y biến hoá ra sao, nhưng chỗ to nho này là không có chút nào thay đổi, do đó trẫm mới đoán ra là Trịnh Thiện Hành viết.
.Thì ra là như vậy, xem ra cần phải nhắc nhở Trịnh Thiện Hành một chút, có đôi khi có thể viết lối chư Thảo chẳng hạn, không cần viết ngay ngắn như thế. Hàn Nghệ nghĩ xong liền nói: - Bệ hạ thực sự là anh minh thần võ, vi thần bội phục vạn phần.
.- Chuyện này thì có quan hệ gì với anh minh thần võ chứ.
.Lý Trị cười ha hả, sau đó liền bắt đầu chăm chú đọc tấu chương.
.Võ Mị Nương cung dùng khoé mắt liếc nhìn. Theo lý mà nói, tấu chương này cũng không thích hợp cho nàng xem. Thế nhưng bởi tình huống đặc thù hiện nay của Lý Trị, mặc dù Võ Mị Nương không chủ động xem, đợi lát nữa nhất định y cũng sẽ cho Võ Mị Nương xem. Chỉ bởi vì Hàn Nghệ đang ở đây, Võ Mị Nương cung không tiện biểu hiện quá rõ ràng, vì vậy chỉ đành dùng khoé mắt liếc nhìn.
.Đoạn mở đấu của tấu chương, khẳng định là giải thích lý do thành lập Dân An cục, chuyện này Hàn Nghệ cũng đã nói rất nhiều, Lý Trị cung chỉ nhìn qua loa một chút. Cái lý do này có nhìn hay không cũng không đáng kể, chỉ cần phù hợp lợi ích trong lòng y là được. Nhìn đến một đoạn cuối cùng, y đột nhiên thì thầm: - Dân an cảnh huấn, bảo vệ và phục vụ bách tính? Nói xong, y đột nhiên ngẩng đầu lên nói: - Hàn Nghệ, câu nói này là có ý gì?
.Câu nói này ngươi cũng không hiểu sao? Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng chức trách của Dân An cục liên quan đến sinh hoạt của thiên hạ bách tính. Như vậy với tư cách là một thành viên của Dân An cục, tất phải có một nhân cách và tư tưởng cao thượng. Vì vậy vi thần muốn dùng câu nói này làm tôn chỉ cho Dân An cục. Nếu như không cách nào làm được điểm này, liền không có tư cách trở thành cảnh sát hoàng gia.
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Thế nhưng hai chữ "phục vụ" này có phải có chút không thích hợp không?
.Phục vụ là chuyện do hạ nhân làm, người làm quan sao có thể dùng hai chữ "phục vụ" để mô tả được?
.Hàn Nghệ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: - Thánh nhân từng nói, dân là quý, xã tắc còn thua, quân là nhẹ, quân so với dân còn kém hơn, huống hồ là quan lại? Bệ hạ ban cho bọn họ làm quan, khẳng định là hi vọng bọn họ có thể thống trị tốt quốc gia, dành cho bách tính sinh hoạt hạnh phúc. Cảnh sát hoàng gia có thể nói là người hầu của bệ hạ, mà bách tính chính là con dân của bệ hạ, người hầu của bệ hạ phục vụ cho con dân của bệ hạ, đây là chuyện đương nhiên. Nếu không có tinh thần phục vụ vì bách tính, sao có thể để bách tính sâu sắc cảm nhận được mưa móc mà bệ hạ ban cho bọn họ được, đây chính là tinh thần và chức trách của Dân An cục. Dân An cục không phải dùng để quản lý bách tính, mà là dùng đến giúp đỡ bách tính, hai chuyện này nếu như không phân chia rõ ra, vi thần sợ là Dân An cục sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại của nó rồi.
.- Nói thật hay! Lời nói này của ngươi, có thể truy theo thánh nhân rồi.
.Lý Trị còn chưa mở miệng, Võ Mị Nương đã lập tức khen ngợi một câu. Lại nói: - Từ cổ chí kim, bao nhiêu tai họa đều là xuất từ sai lầm của đám quan lại. Quân chủ dù sao cũng chỉ có là một người, làm sao có thể cáng đáng hết mọi việc được, cuối cùng cũng phải dựa vào quan lại. Thế nhưng có chút quan lại lại dám lợi dụng quyền lực mà quân chủ dành cho bọn họ, liền làm xằng làm bậy, ức hiếp bách tính, làm rối kỉ cương, do đó tạo thành hiện tượng quan bức dân phản, không biết có bao nhiêu quân chủ đã phải liên lụy vì việc này rồi.
.Năm ngoái Trần Thạc Chân mưu phản, không phải cũng là vì quan viên bản địa không để ý bách tính chết sống hay sao? Vào thời khắc bách tính bị đại nạn, còn dám đẩy mạnh sưu cao thuế nặng, dẫn đến bách tính Thanh Khê huyện vì bảo đảm tính mạng, chỉ có thể liều chết phản kích, suýt nữa gây thành đại họa. Chuyện này tuyệt đối không phải là tâm ý của bệ hạ, thế nhưng sai lầm này lại do bệ hạ tới gánh, những bách tính kia đêu đem đầu mâu chỉ về bệ hạ, quả thật là quá bất công. Mặc dù vậy chuyện này cũng không có cách nào, dù sao bệ hạ là thiên tử cao quý, phàm là xuất hiện nổi loạn, ngươi ngươi đều nhìn chằm chằm vào bệ hạ. Nếu như muốn ngăn chặn hiện tượng cơ nay lại phát sinh lần nữa, nô tì cảm thấy, tất nhiên phải như Hàn Nghệ nói, người làm quan, nên có loại tinh thần này.
.Không hổ là Võ Mị Nương nha, lời này nói ra, ta thật cmn hận không thể lấy thân báo đáp, chỉ là không biết nàng có đáp ứng hay không. Hàn Nghệ nghe thấy thế không nhịn được muốn giơ ngón tay cái lên nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận