Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 486: Dưỡng dục thành công.

.Dương Mông Hạo bu lại nói: Hàn Nghệ, ngươi còn không mau đi theo đi.
.Cái gì? Hàn Nghệ sửng sốt, sau đó hạ giọng nói: Ngươi điên rồi sao, tỷ tỷ ngươi đi thay y phục ta theo làm gì? Dương Mông Hạo chậc một tiếng nói: Ngươi thật ngốc mà. Không có việc gì thì tỷ tỷ ta đi thay y phục làm gì, đây rõ ràng là ra ám hiệu ngầm mà, uổng công lúc trước ta dẫn ngươi đi Phụng Phi Lâu một chuyến mà.
.Hàn Nghệ nghe được thì bực bội nói: Ta nói Thiếu công tử, nàng ấy chính là tỷ tỷ ngươi, cho dù ngươi không tin ta thì cũng nên tin tỷ tỷ ngươi chứ, những lời này không cần thiết phải nói nữa, mặc kệ ngươi tin hay không, vừa rồi ta thật sự là chỉ kéo nàng ấy lại thôi.
.Thật sao?
.Dương Mông Hạo gãi gãi đầu nói: Nhưng ta nhìn thế nào cũng giống đang ôm nhau mà! Nói xong, hắn quay qua Hùng Đệ vẻ mặt tò mò hỏi: Tiểu Mập, ở Dương Châu như vậy là kéo lên sao?
.Hùng Đệ cũng nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ liền cười nói: Tiểu Mập, đệ đừng nói lung tung đó!
.Hùng Đệ liền lắc đầu nói: Đệ không thấy gì cả, đệ không thấy gì cả.
.Ngươi đây là càng tô càng đen á! Hàn Nghệ triệt để câm nín, vung tay lên nói: Ta chẳng thèm giải thích với các ngươi nữa.
.Nói xong liền làm ra vẻ bận phải đi, Dương Mông Hạo chợt kéo hắn lại: Đợi đã.
.Nói xong hắn lại cười ha hả nói: Hàn Nghệ, thật không uổng công ta xem ngươi như huynh đệ, không ngờ rằng ngươi còn hiểu ta hơn cha mẹ ta.
.Hàn Nghệ nghiêng mắt nhìn hắn: Ồ, thì ra nãy giờ ngươi nghe lén?
.Tiểu Dã gật gật đầu.
.Ồ, nói tốt cho ngươi thì là hiểu ngươi, nói xấu ngươi thì chính là không hiểu ngươi. Tiêu chuẩn kép này của ngươi chơi thật hay nha. Hàn Nghệ nói: Ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy thôi, tiếp theo phải xem ngươi thể hiện thế nào.
.Dương Mông Hạo cợt nhả nói: Có ngươi ở đây ta sợ gì nữa chứ, chẳng lẽ ngươi nỡ đuổi nội đệ ngươi đi sao.
.Nội đệ?
.Hàn Nghệ trợn mắt, ý của ngươi là em vợ ta á! Nói:
.Thiếu công tử, ta xin ngươi đấy, cho dù ngươi không để ý lời ta nói thì cũng nên quan tâm đến thanh danh của tỷ tỷ ngươi chứ.
.Dương Mông Hạo nghĩa khí ngất trời: Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ giữ bí mật giúp ngươi. Nói xong lại còn dặn dò Hùng Đệ và Tiểu Dã.
.Trời ạ! Hàn Nghệ lấy tay che mặt, bước nhanh về phía phòng khách. Ơ kìa, tỷ phu, à không, Hàn Nghệ ngươi đi đâu vậy?
.Đi tìm cha mẹ ngươi.
.Ngươi muốn thăng quan cho ta sao, vậy thì quá tốt rồi.
.Để chứng minh ta và tỷ tỷ ngươi trong sạch, rất xin lỗi, ta chỉ có thể thay đổi ý định của mình, ngươi cứ tiếp tục ở nhà tuyệt thực đi.
.Hữu Phó Xạ, hiện giờ Khổng đại phu vừa mới được an táng xong, ngài lại dâng tấu chương tiến cử Trương Minh ngồi lên ghế Ngự Sử Đại Phu, chuyện này có phải là quá gấp gáp không?
.Ánh mắt của Lý Trị nhìn qua mặt của các Tể Tướng hai bên, vẻ mặt nửa cười nửa không.
.Chử Toại Lương lập tức đứng lên nói: Bệ hạ, vi thần dâng tấu chương này lên chính là vì Khổng đại phu. Khổng đại phu lúc sinh thời luôn một lòng vì nước, mười năm như một, thậm chí lo đến nỗi thân mang trọng bệnh, vì thế mà vi thần tin tưởng khi Khổng đại phu rời đi, điều mà ông ấy không an tâm nhất chính là Ngự Sử Đài, mà kinh nghiệm của Trương Minh thì lại vô cùng phong phú, những ngày tháng Khổng đại phu nằm trên giường bệnh, đều là do Trương Minh một tay lo liệu, rất có công lao, năng lực của ông ta ai có mắt cũng có thể nhìn thấy, những vị đại thần trong triều không có người nào thích hợp ngồi lên vị trí Ngự Sử Đại Phu như Trương Minh, nếu như để cho Trương Minh đảm nhận, tin chắc rằng không có ai phản đối. Lý Trị liếc nhìn ông ta một cái, rồi nói: Trẫm hoàn toàn không phủ định năng lực của Trương Minh, trẫm cũng biết ông ta là lựa chọn thích hợp nhất, trẫm chỉ là cảm thấy việc này có phải là gấp gáp quá hay không. Chức vị Ngự Sử Đại Phu vốn dĩ có thể có cũng có thể không, triều đình ta cũng đã từng có Ngự Sử Trung Thừa quản lý Ngự Sử Đài một thời gian dài, hay là đợi thêm một vài ngày nữa. Chử Toại Lương làm sao không biết rằng Lý Trị đang có chủ ý gì, bởi vì đề cử Trương Minh lên làm Ngự Sử Đại Phu, cũng không phải là lần đầu, lúc Khổng đại phu sinh bệnh, thì ông ta cũng đã đề cử rồi, chỉ là lúc đó Lý Trị lấy Khổng đại phu làm cái cớ để từ chối, thực ra vị trí đó để trống cũng được, nhưng vấn đề là lỡ như có một ngày ngươi sắp xếp người khác ngồi lên chỗ đó, thì đúng là không gì có thể bù lại được, liền nói:
.Bệ hạ, bây giờ Khổng đại phu vừa mới qua đời, các đại thần trong triều còn chưa rõ thánh ý, rất nhiều người đều nhắm vào chức Ngự Sử Đại Phu này, nếu bỏ đó mà không lập, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tranh giành chức vị này, thậm chí sẽ khơi dậy tranh chấp trong triều, chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến phong khí của triều đình, sẽ khiến cho rất nhiều quan viên trong triều không quan tâm xử lý chính vụ, đồng thời cũng khiến Ngự Sử Đài luôn nằm trong tranh chấp. Để cắt đứt suy nghĩ của những người này, vi thần kiến nghị mau chóng thăng Trương Minh đảm nhận chức vị Ngự Sử Đại Phu. Lý Trị thấy dáng vẻ kích động của Chử Toại Lương, trong lòng nghĩ, sớm biết thế này, cũng nên gọi Hàn Nghệ đến.
.Chử Toại Lương thiết xỉ đồng nha, nổi tiếng là ăn nói khéo léo, chỉ có Hàn Nghệ nhiều lần làm cho ông ta á khẩu không nói được gì, có thể nói là thiên địch. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây là cuộc họp cấp bậc các Tể Tướng, Hàn Nghệ vốn không liên quan, Hàn Nghệ lấy tư cách gì mà tham dự.
.Lý Trị nói không lại Chử Toại Lương, quét mắt nhìn xung quanh, nói: Chư vị ái khanh thấy thế nào?
.Hàn Viện, Lai Tể dĩ nhiên đứng về phía Chử Toại Lương, tất cả đều phụ họa theo.
.Lý Trị lại nhìn sang phía Vu Chí Ninh, nói: Tả Phó Xạ thấy thế nào?
.Vu Chí Ninh vốn không muốn lên tiếng, bởi vì ông ta cảm thấy việc này Chử Toại Lương đã thắng chắc rồi, trốn được thì trốn, nhưng Hoàng đế lại hỏi, ông ta không thể không trả lời, thế là nói: Bệ hạ, Trương Minh luôn biểu hiện vô cùng tốt ở Ngự Sử đài, coi như là thần tử tốt nhất trong năm Vĩnh Huy, rất đáng được đề bạt.
.Lý Trị gật đầu, đột nhiên liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm mặc, trong mắt hiện lên vẻ kỳ vọng, nói: Thái Úy lại nghĩ thế nào?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩn ra, giống như vừa mới ngủ dậy vậy, còn đang ngẩn ngơ, vẻ mặt khó chịu, nói: Bệ hạ, Trương Minh và thần vốn là họ hàng với nhau, việc này thần không nên lên tiếng thì tốt hơn.
.Trương Minh chính là em ruột của em rể Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Ông ta không lộ vẻ gì, Lý Trị lại càng thêm buồn bực. Y vốn định mượn việc này làm điều kiện đàm phán, nhưng mà tình hình hiện giờ gần như những Tể Tướng này đều không định cho y cơ hội mượn cớ phát huy, người ông ta cầu cạnh là Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại bày tỏ không có ý kiến gì, nhưng ngoài Trưởng Tôn Vô Kỵ ra, thì những người khác đều tán thành, rõ ràng là bọn họ thông đồng với nhau, nhưng lại không có cách gì với bọn họ cả..
.Việc này thật ra chính là hình ảnh thu nhỏ cuộc sống đế vương hiện nay của Lý Trị.
.Lý Trị chỉ cảm thấy ngực hơi ngột ngạt, nhưng y đột nhiên nghĩ đến câu nói "Thuận theo tự nhiên" của Hàn Nghệ, thế là cố nén giận xuống, nói: Các vị ái khanh đã cho rằng như vậy, được thôi, hôm nay trẫm sắc phong Trương Minh làm Ngự sử Đại Phu.
.Một canh giờ sau Lý nào lại vậy, lý nào lại vậy, Chử Toại Lương ông ta cũng thật quá ghê gớm, chỉ biết yêu cầu trẫm làm cái này làm cái kia, nhưng một yêu cầu nhỏ nhoi của trẫm, ông ta cũng không đáp ứng, thật là hiếp người quá đáng.
.Lý Trị vô cùng giận dữ trong điện, cơn giận không hề nhỏ nha! Bất cứ việc gì cũng nên có sự thương lượng mới đúng, không có lý do gì luôn muốn người khác đáp ứng yêu cầu của mình, mà các ngươi lại không đáp ứng yêu cầu của ta, thật không công bằng. Thật ra chuyện này không liên quan gì đến chuyện Trương Minh có lên làm Ngự Sử Đại phu hay không, mà là y hoàn toàn không cảm thấy bản thân là một Hoàng đế, việc triều chính đều toàn là do Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương làm chủ, y giống như một văn lại viết Thánh chỉ mà thôi, dù sao thì bọn ngươi nói cái gì, ta sẽ viết cái đó.
.Nghẹn chết!
.Rất nghẹn!
.Hàn Nghệ vừa mới được triệu vào cung, đứng bên dưới, nhìn dáng vẻ đang nổi trận lôi đình của Lý Trị, trong lòng thở dài một tiếng, nói: Bệ hạ xin bớt giận, kỳ thực trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu thôi, hươu sẽ chết về tay ai còn chưa biết được. Lý Trị ngạc nhiên, nói: Hàn Nghệ, ngươi nói thật chứ, việc này cuối cùng ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần.
.Giọng điệu có chút oán trách, Võ Mị Nương có làm Hoàng Hậu hay không, y cũng không chú ý tới, chỉ cần không để cho Trương Minh có thể thuận lợi lên làm Ngự Sử Đại Phu, thì y vui rồi.
.Rõ ràng là đang hờn dỗi đây mà!
.Hàn Nghệ cười nói: - Bệ hạ, vi thần luôn nói "hãy thuận theo tự nhiên", đã gọi là thuận theo tự nhiên vậy thì cái gì đến cũng sẽ đến. Hôm nay bọn Hữu Phó Xạ ép người, chỉ có thể khiến họ gieo gió thì gặt bão, đến lúc đó bệ hạ có thể trút hết được cơn giận này rồi.
.Lý Trị nghe thấy sắc mặt cũng dịu đi phần nào, vui vẻ nói: Thật sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận