Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 944: Đánh đòn cảnh cáo

..
.- Tiểu Dã!
.- Ừ?
.- Thực ra sở dĩ ta bị bọn họ đối đãi như vậy, không chỉ là bởi vì ta đến đánh cắp công lao của bọn họ, kỳ thực còn có một chút nguyên nhân, sở dĩ ta chưa nói với đệ, cũng là bởi vì ta cảm thấy không có cần thiết, hơn nữa phức tạp quá mức, nhưng ta dường như nghĩ lầm rồi, ta nên để cho đệ biết một chút ít.
.Tiểu Dã nghe xong không khỏi hoang mang nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đem chuyện tập đoàn Quan Lũng nói đơn giản cho Tiểu Dã, trước kia hắn cho rằng vì chuyện này không cần thiết phải nói cho Tiểu Dã biết, hơn nữa Tiểu Dã cũng không thích nghe mấy chuyện đấu đá nhau, nhưng hắn thật không ngờ Tiểu Dã quật cường đến vậy, hiện giờ cảm thấy hay là cứ nói cho cậu biết đi.
.Tiểu Dã nghe thấy lại nói: - Người ta thường nói, thắng làm vua thua làm giặc, nếu đại ca thắng, vậy bọn họ lựa chọn tái chiến, hoặc là liền chịu thua, một chút thủ đoạn chơi đùa này, thể hiện rõ chính là thua không nổi, đây há phải là hành vi của anh hùng.
.- Đệ nói rất có đạo lý.
.Hàn Nghệ nói: - Kỳ thật lần này ta cũng cảm thấy không vui, nhưng ta cũng không trách bọn họ.
.Tiểu Dã hiếu kỳ nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì bọn họ bây giờ là đang vì nước Đại Đường vì dân chúng mà chinh chiến, chúng ta có thể sống yên ổn ở Trường An đều là bọn họ dùng tính mạng đổi lấy, bọn họ chính là anh hùng của quốc gia này, bởi vậy cho dù ta chịu một chút ủy khuất, cũng có thể cười bỏ qua. Nói xong, hắn nhẹ nhàng sờ đầu Tiểu Dã, nói: - Đệ trước đó nói không chịu thua nổi, sao lại hành vi của anh hùng, nhưng đại anh hùng sao lại vì một chuyện cỏn con, mà tính toán chi li đây, như vậy chỉ biết phá hư khí phách chính mình, ta cho rằng không tất yếu phải như thế, dù sao chúng ta cũng chính là đợi một hai ngày rồi rời đi thôi, đệ bảo có đúng không?
.Tiểu Dã suy nghĩ một chút, gật đầu nói: - Đệ biết rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Rộng lượng một chút, người thành đại sự, lại có thể nào câu nệ tiểu tiết. Đệ có biết vì sao Tiểu Mập vì sao mỗi ngày đều có thể sống vui vẻ như vậy không, cũng là bởi vì đệ ấy trời sinh tính rộng rãi, chịu chút thiệt thòi nhỏ, chút ủy khuất, đều hồn nhiên không thèm để ý, cùng lắm là không cùng đối phương qua lại là được, đệ ấy sẽ mang chuyện không vui bỏ đi, chỉ ghi nhớ chuyện vui sướng ở trong lòng, bởi vậy mỗi ngày đệ ấy đều rất vui vẻ.
.Vừa nói đến Tiểu Mập, Tiểu Dã có chút hoài niệm nói: - Hàn Đại ca, huynh nói không sai, cùng Tiểu Mập chơi đùa với nhau thật là vui, cũng không biết Tiểu Mập ở Trường An sống tốt không?
.Hàn Nghệ nói: - Chúng ta lúc trở về đi nhanh một chút, như vậy có thể sớm một chút gặp được Tiểu Mập rồi.
.- Dạ!
.Tiểu Dã dùng sức gật đầu, lại nói: - Đại ca, huynh yên tâm, đệ sẽ không so đo với bọn họ nữa đâu.
.Hàn Nghệ cười gật đầu.
.Tiểu Dã lại nói: - Nhưng đệ cũng không thích những người đó, lòng khoan dung độ lượng của bọn họ quá nhỏ, giống như Thôi Tập Nhận.
.Cậu vô cùng oán hận Thôi Tập Nhận, bởi vì Thôi Tập Nhận đánh Tiểu Mập, thù này Tiểu Mập đã quên rồi, còn cậu thì vẫn nhớ kỹ đấy.
.Hàn Nghệ bất đắc dĩ cười khổ một phen, nhưng hắn cũng không bảo Tiểu Dã phải như thế nào như thế nào, hắn nói với Tiểu Dã như vậy, chỉ là sợ Tiểu Dã sẽ lại kích động, đao kiếm thì không có mắt, hắn cũng không muốn Tiểu Dã có chuyện gì ngoài ý muốn.
.Bỗng nhiên, một đội tiêu kỵ chạy tới, nói: - Đặc phái sứ, Đại tổng quản lệnh cho người lập tức hồi doanh.
.- Ta biết rồi!
.Hàn Nghệ và Tiểu Dã ngồi trên ngựa chiến, đi về hướng doanh địa.
.Đi vào quân doanh, chỉ thấy trong đám binh sĩ tất cả đều bận rộn cứu giúp người bị thương, mặc dù là đại thắng, nhưng quân Đường cũng bỏ ra cái giá thê thảm và nghiêm trọng, trong doanh địa đâu đâu cũng là tiếng kêu rên khắp nơi.
.Tiểu Dã nhìn thấy những người này, sắc mặt non nớt biến đổi, trong lòng dần dần hiểu được ý nghĩa lời nói kia của Hàn Nghệ.
.Đi vào đại trướng trung quân, chỉ thấy không ít các tướng quân đều bị thương, trên vai Bùi Hành Kiệm băng bó một lớp vải xám thật dày.
.- Hạ quan tham kiến Đại tổng quản.
.Hàn Nghệ tiến lên thi lễ.
.- Miễn lễ! Miễn lễ!
.Trình Giảo Kim cười ha hả lại hướng về Tiểu Dã nói: - Tiểu tử! Như vậy mới tốt chứ, còn nhỏ tuổi mà dám đánh nhau với đại quân Đột Quyết, lại còn đuổi theo mấy vạn người ngựa của quân địch, thật sự là quá giỏi!
.Những tướng quân xung quanh đều mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn Tiểu Dã, mới vừa rồi rất nhiều người đều nhìn thấy Tiểu Dã ở giữa mấy vạn quân, quơ lang nha bổng, giống như chỗ không người, cực kỳ khích lệ tinh thần của quân Đường, bởi vậy ngay lúc đó rất nhiều tướng sĩ quân Đường lấy Tiểu Dã làm đầu mũi tên, cậu hướng về phía kia xông lên, bọn họ cũng theo hướng đó xông lên, Tiểu Dã tinh thông binh pháp, cũng không phải là ngốc nghếch đấu đá lung tung, nhưng cậu chuyên nhằm vào cánh quân mà kẻ thù yếu nhất tiến công, có thể công thủ.
.Tiểu Dã nói: - Ta là vì Hàn đại ca ta mà chiến đấu, chẳng liên quan gì đến các ngươi cả, các ngươi cũng không cần phải khen ta, các ngươi không nợ chúng ta, chúng ta hiện cũng không có nợ các ngươi, mọi người hai bên đã rõ cả rồi.
.Ngoại trừ Hàn Nghệ, Tiểu Mập ra, cậu sẽ không cho bất cứ kẻ nào thể diện.
.Trình Giảo Kim hắc một tiếng, nói:
.- Dám ở trong đại bản doanh của lão phu nói chuyện như thế, tiểu tử ngươi vẫn là người duy nhất !
.Hai bên tướng quân cũng cười mà không nói, bọn họ chỉ biết cùng Hàn Nghệ so đo, Tiểu Dã tuổi nhỏ như vậy, lại lập công lớn như thế, bọn họ ngược lại cũng sẽ không cùng cậu so đo làm gì.
.Tiểu Dã hiếu kỳ nói: - Vậy ở nơi này của ngươi, phải nói chuyện như thế nào mới đúng?
.Hàn Nghệ nhanh chóng trộm đưa mắt liếc ra ý qua Tiểu Dã một cái, Tiểu Dã ca, ngươi kiềm chế một chút được không.
.Trình Giảo Kim ngẩn người, ha hả mỉm cười, giọng điệu của Tiểu Dã có phần đúng khẩu vị của ông ta, khi ông ta còn trẻ cũng là trời không sợ, đất không sợ, càng yêu thích, lại nghiêm mặt nói: - Lão phu hỏi ngươi, ngươi có muốn lãnh binh đánh giặc, vì nước chinh chiến, lão phu nơi này vừa đúng lúc thiếu một tướng tiên phong.
.Tiểu Dã hơi liếc mắt Hàn Nghệ, nghĩ thầm rằng, Hàn đại ca với cậu khó xử, không để cho Hàn đại ca thêm phiền toái, dù sao qua hai ngày chúng ta đã rời đi. Vì thế nói: - Đa tạ ý tốt của lão tướng quân, nhưng ta phải bảo vệ Hàn đại ca, vì vậy không rảnh làm tướng tiên phong cho người được.
.Như thế này ở trong cái nhìn của Tiểu Dã, đã rất là nể tình rồi.
.Nhưng Trình Giảo Kim lại xấu hổ muốn chết, bảo vệ Hàn Nghệ, không có rảnh, đây là cự tuyệt vô cùng tuyệt tình, lúc này thật tình cười không ra, còn rất làxấu hổ, tức giận nói: - Hàn đại ca ngươi giảo hoạt như vậy, trên đời này có thể ức hiếp hắn, ta thấy cũng không có mấy người, chưa cần ngươi bảo vệ!
.Hàn Nghệ thấy Tiểu Dã có chút không kiên nhẫn được nữa, vội vàng đứng ra nói:
.- Hạ quan thay mặt Tiểu Dã đa tạ Lư quốc công khen ngợi, nhưng Tiểu Dã hiện giờ tuổi còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, chỉ sợ là không thích hợp.
.- Đặc phái sứ quá khiêm nhường, ta xem tiểu tử này trời sinh ra là để chinh chiến trên chiến trường.
.Nghe được một trận cười sang sảng, chỉ thấy Tô Định Phương đi đến.
.Trình Giảo Kim nhìn thấy Tô Định Phương, lập tức đứng dậy đón chào, ha hả cười nói:
.- Định Phương, trận chiến này ít nhiều nhờ ngươi, quân ta mới có thể toàn thắng, ngươi là có công đầu!
.Tiểu Dã dũng mãnh cũng chỉ là một người mà thôi, mấu chốt vẫn là Tô Định Phương cùng năm trăm chiến sĩ, luận công ban thưởng, đương nhiên là Tô Định Phương phải có công đầu.
.Bùi Hành Kiệm chắp tay nói: - Tô tướng quân thật sự là vô cùng dũng mãnh cái thế, chỉ dựa vào năm trăm tinh binh liền đánh dập mấy vạn quân địch vỡ tan ngàn dặm, Hành Kiệm khâm phục vô cùng.
.Hai bên trái phải không ít tướng quân chắp tay chúc mừng.
.Tiểu Dã không nể tình bọn họ như vậy, dĩ nhiên là bọn họ muốn đem công lao này cho Tô Định Phương, tuy rằng Tô Định Phương xuất thân là hàn môn, nhưng ít ra là ở trong quân tướng lĩnh của bọn họ, Tiểu Dã vẫn là người của Hàn Nghệ.
.Tô Định Phương liền chắp tay đáp lễ, khiêm tốn nói: - Nhắc tới cũng là hổ thẹn, kỳ thật trận chiến này nhờ có vị anh hùng Tiểu Dã này, là cậu ta quyết đoán kịp thời, lựa chọn tấn công cánh quân yếu kém nhất của kẻ địch, cũng là cậu ta lĩnh quân giết địch, ta cũng chỉ là làm hết sức của người thất phu thôi.
.Hàn Nghệ nghe được có chút tự hào.
.Trình Giảo Kim liếc nhìn Tiểu Dã, ha hả nói: - Tiểu tử này lập nhiều công lao, lão phu trong lòng hiểu rõ, nhưng mà ngươi cũng đừng khiêm nhường, tài năng của Tô Định Phương ngươi, lão phu cũng là thấy rõ ràng, công đầu này ngươi hà tất phải nhường ai.
.Tô Định Phương chắp tay nói: - Đa tạ tướng quân khích lệ. Nhưng ty chức cho rằng, lúc này còn chưa luận công ban thưởng, hiện giờ chúng ta đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm thừa thắng xông lên, tranh thủ vừa mới tiêu diệt A Sử Na Hạ Lỗ, để tránh hậu họa vô cùng.
.Bùi Hành Kiệm cũng lập tức nói: - Tô tướng quân nói rất đúng, hiện giờ quân địch tan tác, quân ta khí thế vang dội, thừa thắng truy kích.
.Không ít tướng quân đều chờ lệnh, truy kích A Sử Na Hạ Lỗ.
.Trình Giảo Kim gật gật đầu, đang muốn mở miệng, chợt nghe được một tiếng, - Khoan đã.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy người nói là một người nam tử chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt tương đối ngọt ngào, giữ lại chòm râu dê nhỏ, người này đúng là phó Đại tổng quản Vương Văn Độ, là ngôi sao mới lộ ra vào cuối những năm Trinh Quán, y vào năm Trinh Quán mười chín trong chiến dịch vượt biển tập kích đêm Ti Sa Thành là người có công đầu.
.Trình Giảo Kim liếc nhìn người này, hào quang trong mắt hiện lên một chút khác thường, nói: - Văn Độ, ngươi thấy thế nào?
.Vương Văn Độ nhíu lông mày nặng nhìn về phía Trình Giảo Kim, nói: - Lần này chiến dịch tuy rằng giành được thắng lợi, nhưng quân ta cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng, đây cũng là bởi vì Đại tổng quản ngươi lúc trước nghị quyết khinh kị binh làm bừa, bộ binh không thể nào đuổi kịp, từ đó làm cho quân ta phòng bị không đủ, đối mặt với quân địch, suýt nữa bị quân địch phá tan, chiến thắng này toàn bộ do may mắn không đáng chúc mừng. Nếu lúc này liều lĩnh nữa, viện trợ gần nhất khó có thể đuổi kịp, thứ hai nếu chẳng may quân địch phản công, vận khí này sao có thể ở bên chúng ta.
.Các tướng sĩ kinh ngạc một trận, Vương Văn Độ sao thế này, cũng dám công nhiên phê bình Trình Giảo Kim, y chỉ là Phó tổng quản lại khá trẻ tuổi, hơn nữa còn là đang ở vào tình huống đại thắng.
.Nhưng càng làm cho bọn họ kinh ngạc thêm là, từ trước đến nay Trình Giảo Kim tính khí táo bạo, thế mà lại không nói lời nào.
.Vương Văn Độ lại nói: - Ta nghĩ đến bây giờ cần làm là kết thành đội hình sát cánh nhau, mang đồ quân dụng lương thực bố trí ổn thỏa trong quân doanh, bốn phía xếp thành hàng, người ngựa mặc giáp, địch đến thì nghênh chiến, đây mới là kế sách vẹn toàn, không làm cho binh sĩ khinh suất rời trận, để tránh cho quân địch có cơ hội.
.Lời này vừa nói ra, không chỉ Bùi Hành Kiệm, Tô Định Phương đều kinh ngạc nhìn Vương Văn Độ.
.Tô Định Phương kích động nói: - Phó đại tổng quản, sách lược này chính là sách lược của tiền triều đối phó Đột Quyết, nhưng trước khác nay khác, phương pháp này sớm đã chứng minh không thể thực hiện được rồi, hiện giờ kẻ thù vỡ tan ngàn dặm, không lòng dạ nào nghĩ đến chiến đấu, như vậy tình thế rất tốt, há có đạo lý không truy kích.
.Vương Văn Độ lại khẽ cười nói: - Tô tướng quân vội vã như thế, ta cũng có thể lý giải, dù sao Tô tướng quân cũng sốt ruột lập công, nhưng thân làm thống soái, lúc này lấy đại cục làm trọng, nếu một mình xâm nhập, tiếp viện tiếp tế không kịp, đại quân ta có thể sẽ bị quân địch bao vây tiêu diệt đến lúc đó bệ hạ trách tội xuống dưới, trách phạt chính là ta và Đại tổng quản, mà không phải là Tô tướng quân.
.Trình Xử Bật cau mày nói: - Phó tổng quản, Tô tướng quân là một tấm lòng son, ngươi nói như vậy thật là không thích đáng.
.Vương Văn Độ nói: - Ta chỉ là tùy việc mà xét, thực sự không phải là nhằm vào ai.
.Tô Định Phương sẽ không để ý tới y, hướng tới Trình Giảo Kim nói: - Đại tổng quản, tận dụng thời cơ này, nếu lúc này không truy đuổi, không thể nghi ngờ gì nữa chính là thả cọp về rừng, hậu hoạn nhất định vô cùng khôn lường.
.Bùi Hành Kiệm cùng một ít tướng lĩnh đều thỉnh cầu Trình Giảo Kim phát binh truy kích.
.Tiểu Dã kéo ống tay áo của Hàn Nghệ, nhỏ giọng nói: - Hàn đại ca, người kia thật sự là không biết đánh trận một chút nào.
.Hàn Nghệ nhíu mày lắc đầu, ra hiệu cậu không cần nhiều lời.
.Trình Giảo Kim nhìn qua một lượt các tướng, bỗng nhiên nhướn mày: - Truyền!
.- Khoan đã!
.Vương Văn Độ lại lần nữa cắt đứt lời Trình Giảo Kim, nói: - Ta phụng mệnh bệ hạ, tới đây giám quân, ta hiện giờ lệnh cho các ngươi không thể truy kích.
.Lời vừa nói ra, mọi người đều cực kỳ kinh hãi.
.Hàn Nghệ cũng là cau mày, sắc mặt càng phát ra nghiêm trọng.
.Trình Giảo Kim hướng về Vương Văn Độ nói: - Bệ hạ khi nào phát chiếu lệnh cho ngươi, tại sao lão phu không có nghe thấy?
.Vương Văn Độ nói: - Bệ hạ sợ Đại tổng quản ỷ vào dũng khí khinh địch, vì thế âm thầm mệnh lệnh cho ta giám sát quân, ở thời điểm quan trọng, sửa chữa lỗi của Đại tổng quản.
.Bùi Hành Kiệm vội la lên: - Cái này chẳng qua là do miệng ngươi nói xằng bậy, ngươi có bản lĩnh hãy xuất chiếu lệnh ra đây.
.Vương Văn Độ từ trong lòng lấy ra một mật hàm đến nói: - Chiếu lệnh ở đây! Nói xong lại lần lượt nói với Trình Giảo Kim: - Đại tổng quản, mời xem qua.
.Trình Giảo Kim nhăn trán chau mày, nhưng không nói được lời nào, tiếp nhận chiếu lệnh, mở ra nhìn, một hồi lâu, ông ta đột nhiên mở miệng nói:
.- Truyền lệnh của ta đi, đại quân tập kết.
.Nói xong, ông ta liền bước ra bên ngoài.
.- Đại tổng quản!
.Đám người Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm lo lắng hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận