Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 866: Đây không phải là trò đùa

.Chuyện nói khoác trong tình yêu, Nguyên Mẫu Đơn gặp qua không ít, trong đó Dương Mông Hạo là đại diện cho thể loại đó, nhưng mà có khả năng nói khoác một cách nhẹ nhàng bâng quơ giống như Hàn Nghệ vậy, thì Nguyên Mẫu Đơn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi ngơ ngác nhìn qua Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Như thế nào? Có phải càng nhìn càng cảm thấy ta đẹp trai không?
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra một hồi không nói gì, Nói:
.- Chàng thật là không chọn lựa lời nói gì cả, lại dám làm nhục thánh nhân.
.- Làm nhục?
.Hàn Nghệ vừa trợn mắt nói: - Ta thấy là nàng đang làm nhục ta đó, Khổng Tử vì sao trở thành thánh nhân, không phải là vì ông ta lừa dối sao, ông ta có khả năng lừa dối hết các nơi của Tề Lỗ để trở thành thánh nhân, vì sao ta lại không được?
.Nguyên Mẫu Đơn giật mình nói:
.- Chàng đang nói nghiêm túc sao?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đương nhiên là rất nghiêm túc, trăm năm sau trong nhà của dân chúng chỉ có treo hình của Hàn Nghệ ta.
.Đây thật sự là truyện nghìn lẻ một đêm
.Nguyên Mẫu Đơn cảm thấy cái đề tài này căn bản cũng không cần thiết phải nói tiếp nữa.
.Giữa lúc này chợt có một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
.Nguyên Mẫu Đơn giống như Phản xạ có điều kiện của giật bắn lên từ trong lòng Hàn Nghệ, vẻ mặt đỏ bừng.
.Hàn Nghệ thì thích nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Nguyên Mẫu Đơn, liền trêu ghẹo và cười một tiếng lại nghe được bên ngoài có người nói: - Cô phụ, người cũng đang ở đây sao?
.Là thanh âm của Nguyên Kiệt.
.Hàn Nghệ nói: - Có việc gì thế?
.- Cô phụ, cô cô ở đây sao?
.- Có ở.
.- Vậy ngươi có thể ra ngoài một lát hay không.
.- Ách.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói: - Ta về phòng trước.
.Nàng không phải là một nữ nhân rất thích đưa chuyện
.Nguyên Kiệt này thật đúng là, có thể nói khó hiểu thêm chút nữa hay không, làm như ta và y đang âm mưu gì đó không thể để cho người khác thấy vậy. Hàn Nghệ buồn bực một hồi liền đứng dậy đi tới trước cửa mở cửa, thấy Nguyên Kiệt lấm la lấm lét đứng ở cửa, hỏi: - Chuyện gì?
.Nguyên Kiệt đầu tiên là đá đá mắt về phía nội viện hai cái, hì hì cười nói: - Cô phụ, tối nay ta dự định tổ chức yến tiệc, ngươi tới nhé?
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, ngươi có nhất thiết phải làm vậy không?
.- Sao có thể là bữa cơm?
.Nguyên Kiệt vừa chớp đôi mắt một cái cười khà khà nói: - Gần đây phủ của ta có tới một đám tiểu cô nương xinh đẹp từ Giang Hoài đến. Mỗi người một vẻ đều là dịu dàng uyển chuyển lay động lòng người, ai ai cũng tài mạo song toàn, mới đây chúng ta đã sắp mệt muốn chết rồi, vui vẻ giải trí một chút cũng tốt.
.Hóa ra là tính làm chuyện bậy bạ à?
.Hàn Nghệ mắt sáng ngời lên nói: - Các ngươi thường xuyên làm loại yến tiệc này sao?
.Nguyên Kiệt nói: - Bình thường chúng ta một năm chỉ tổ chức một lần, sao có thể thường xuyên mở được a.
.Điều này cũng đúng! Trái tim lãng tử kia của Hàn Nghệ cũng bắt đầu nhảy lên, không thể nghi nghờ hắn thích cái bầu không khí của yến tiệc này.
.Nguyên Kiệt cười ha hả nói: - Cô phụ, người có hứng thú chưa?
.Hứng thú đương nhiên là có rồi, nhưng! Hàn Nghệ suy trước tính sau mới nói: - Thôi đi, ta không đi đâu.
.Nguyên Kiệt vội la lên: - Ngươi đừng làm mất hứng vậy chứ, con ta đặc biệt đến mời riêng ngươi đấy. Chẳng lẽ là ngươi sợ hãi cô cô của ta hay Vân Thành quận chúa? Nói đến đây y nhíu lông mày.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Nói đùa gì vậy, ta là chủ của gia đình sao lại sợ người phụ nữ của mình được. Ngươi chẳng nhẽ chưa gặp qua cô cô ngươi sao?
.Nguyên Kiệt kinh ngạc nói: - Đương nhiên gặp qua rồi ạ
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi gặp qua rồi mà ngươi còn hỏi, cô cô ngươi đẹp như vậy, nữ nhân bình thường sao có thể lọt vào mắt của ta?
.Nguyên Kiệt phẩy tay rất có phong thái quý phái nói:
.- Cũng không thể nói như vậy được, các cô gái này đều có những chỗ tuyệt diệu riêng sao có thể so sánh như vậy được.
.Ngươi tưởng ta không biết sao, vấn đề là ta đang bị quan sát cẩn thận. Vào thời điểm này ngươi bảo ta đi há không phải hại ta sao? Hàn nghệ nói: - Để lần sau đi, lúc này ta thật sự có chút việc phải xử lý, thật sự là không có thời gian.
.Nguyên Kiệt coi thường nói: - Cô phụ, ngươi thật sự là nhát gan, vui đùa một chút mà thôi.
.- Sẽ có cơ hội khác, hôm nay thì thôi đi.
.Trong lòng Hàn Nghệ cũng vạn phần tiếc nuối, nghĩ thầm, vì một cây mà vứt bỏ cả rừng cây, cho đến nay đều là ta giáo huấn người khác điều này, không ngờ tình huống này lại phát sinh trên người của ta
.Nguyên Kiệt vô cùng mất hứng nói: - Nếu cô phụ có việc, vậy thì hẹn dịp sau, ta xin về trước nghỉ ngơi dưỡng sức đây.
.- Nghỉ ngơi dưỡng sức?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Tuổi còn trẻ phải nghỉ ngơi dưỡng sức rồi thật là không có tiền đồ, bản nhân vẫn luôn là tùy tính dựng lên.
.Nguyên Kiệt nghi ngờ liếc nhìn Hàn Nghệ, rõ ràng không tin chuyện hoang đường của hắn, y nói hai ba câu rồi rời đi.
.Trở lại phòng Nguyên Mẫu Đơn, nàng đang cầm một chén trà nóng vừa thưởng thức vừa nhìn tư liệu, nhìn thấy hắn đến vừa cúi đầu chào vừa xem tư liệu.
.Hàn Nghệ ngồi xuống hiếu kỳ nói:
.- Vì sao nàng không hỏi Nguyên Kiệt đến tìm ta có việc gì?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nó tìm chàng làm gì?
.- Ách.
.Hàn Nghệ im lặng một hồi không nói gì, Nguyên Mẫu Đơn và Tiêu Vô Y thật sự là hai thái cực trái ngược. Nếu như là Tiêu Vô Y thì vừa rồi nhất định sẽ bị nàng trốn ở đâu đó nghe trộm rồi. Cũng có thể Nguyên Mẫu Đơn không muốn hỏi vấn đề vô vị nói: - Y nói đêm nay y tổ chức yên tiệc mời ta tham gia.
.Nguyên Mẫu Đơn hỏi: - Vậy chàng có đi không?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu chỉ có ăn cơm bình thường ngược lại ta cũng không có gì để nói, tuy nhiên ta cũng sẽ không đi, dù sao ta muốn cùng với nàng ăn bữa tối với ánh nến lung linh, càng hận hơn nữa chính là cái thằng Nguyên Kiệt kia tìm đến rất nhiều gái đẹp từ Giang Hoài, nàng cũng biết ta một lòng làm chồng nàng, làm sao có thể đi tham gia cái loại yến tiệc đó được, ta cự tuyệt vô cùng quyết đoán.
.- Ừm.
.- Ừm?
.Hàn Nghệ cau mày: - Đây là ý gì?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ta biết rồi
.Hàn Nghệ giật mình nói: - Chẳng nhẽ nàng không phê bình hành vi hạ lưu thấp kém của bọn họ sao?
.Nguyên Mẫu đơn nói: - Đây là chuyện của bọn họ, ta cũng không xen vào.
.Hàn Nghệ dò hỏi: - Nếu ta đi?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Chàng đi đi.
.- Thật hay giả vậy?
.Hàn Nghệ không dám tin nổi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vì sao chàng hỏi ta như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Có phải là nàng không nghe rõ không? Y nói là có rất nhiều nữ tử Giang Hoài, nghe nói mỗi người đều có một vẻ mê người, nàng yên tâm để cho ta đi sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nếu như chàng muốn đi, ta cản cũng không được, nếu chàng không muốn đi ta càng không cần nói làm gì, một khi đã như vậy ta cần gì phải hỏi nhiều.
.- Nàng thật thông minh.
.Hàn Nghệ đợi cả buổi mới nói được một câu như vậy, nghĩ thầm nếu đổi lại là Vô Y thì Nguyên Kiệt xuất hiện bây giờ có lẽ đã thành đầu heo rồi.
.Nhưng trong mắt hắn, Nguyên Mẫu Đơn không phải là dung túng mà là lạt mềm buộc chặt, bởi vì trong lòng hắn một chút cơ sở cũng không có.
.Nguyên Mẫu Đơn bỗng nhiên đứng dậy nói: - Ta phải ra hoa viên một lát.
.Hàn Nghệ cũng định đi cùng nhưng chợt nhớ ra còn có việc chưa làm nói: - Vậy được, nàng đi trước đi, nhân tiện kêu người mang giấy và bút mực đến nhé.
.- Giấy và bút mực?
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.- Nàng nhìn ta bằng ánh mắt gì vậy?
.Hàn Nghệ cảm thấy bị vũ nhục nói: - Ta cũng có thể chơi với chúng đấy.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, gật đầu không nói lời nào mà đi ra ngoài.
.- Bất luận thế nào ta cũng muốn trở thành nam nhân như Khổng Tử vậy.
.Hàn Nghệ lắc đầu, có vẻ rất không phục.
.Một canh giờ sau.
.Nguyên Mẫu Đơn trán đầm đìa mồ hôi đi vào trong phòng, liền lập tức cười khúc khích.
.Hàn Nghệ ngẩng đầu lên, nói: - Nàng đã về rồi sao?
.Mẫu Đơn che miệng cười khanh khách
.Làm sao mà đi ra ngoài một chuyến về liền giống như bà vợ ngốc thế, Hàn Nghệ lúc đầu là sững sờ sau đó vừa sững sờ vừa ngỡ ngàng. Đầu tiên sững sờ vì tiếng cười của Nguyên Mẫu Đơn sau đó ngỡ ngàng bởi vì đôi bồng đảo của nàng phập phồng nhô lên nhô xuống làm cho hắn không kiềm chế được liền nuốt nước bọt, bắt đầu vắt hết óc nhớ lại đêm đó triền miên chỉ đáng tiếc là không có gì, chỉ có sáng sớm ngày thứ hai kia có một chút ướt át in sâu ở trong đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng chú ý tới Hàn Nghệ, ánh mắt nóng bỏng kia không khỏi làm đỏ bừng mặt, lông mày kẻ đen hơi nhíu lại vẻ mặt oán trách nói: - Chàng nhìn cái gì?
.Hàn Nghệ ngẩn người ra cười ha hả nói:
.- Nàng cười cái gì?
.Nguyên Mẫu Đơn mấp máy môi nói: - Sao chàng không tự đi soi gương xem?
.- Soi gương?
.Hàn Nghệ theo bản năng sờ soạng mặt của mình.
.Nguyên Mẫu Đơn lại cười khúc khích.
.Hàn Nghệ dường như ý thức được điều gì đó, mắt nhìn xuống tay thì chỉ thấy trên tay đầy mực, hắn rất ít dùng bút lông, bình thường khi viết hắn đều biến mình thành một người đầy mực, chính hắn cũng không biết vì sao mình lại như vậy, chỉ có thể nói hắn viết quá nhập thần, ngoài miệng lại nói: - Xem sau này nàng còn dám khinh thường học vấn của ta không, đến ta cũng cảm thấy sợ ta ah.
.- Nói có lý
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười lại nói: - Chàng đi rửa mặt chút đi
.- Đợi chút nữa, vì ta còn viết chưa xong.
.- Chàng đang viết gì vậy?
.- Đại Đường Nhật báo kỳ 2.
.Hàn Nghệ ngoắc tay nói: - Nàng tới giúp ta nhìn xem có gì sai không?
.Nguyên Mẫu Đơn đi tới ngồi bên cạnh Hàn Nghệ, nàng mỉm môi cười nói: - Chàng phải nói có đúng hay không đây?
.Xin nhờ cậy! Ta đây chỉ biết những chữ đơn giản, không có văn hóa thật đáng sợ. Hàn Nghệ cũng không biết giải thích như thế nào nói: - Đợi nàng giúp ta sửa đổi.
.Nguyên Mẫu Đơn không để ý tới hắn, đột nhiên cầm tờ giấy kia với vẻ mặt nghiêm lúc, lông mày đen nhăn lại, một hồi lâu trôi qua nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn hàn nghệ nói: - Chàng muốn làm gì vậy?
.Hàn Nghệ nhún vai nói: - Chính như nàng nghĩ, ta dự định cùng Thôi Lư Trịnh Vương đấu pháp.
.Nguyên Mẫu Đơn trợn mắt nói: - Chàng không muốn sống nữa sao?
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Cái này liên quan gì đến mạng của ta, chỉ là Thôi Lư Trịnh Vương có gì đâu mà phải sợ vậy?
.Có gì đâu mà phải sợ, Nguyên Mẫu Đơn không thể tin, nói: - Thực lực của Thôi Lư Trịnh Vương mạnh vậy chẳng nhẽ chàng còn không rõ lắm sao? Chàng dựa vào cái gì mà đấu với bọn họ?
.Hàn Nghệ nói:
.- Các người luôn nói Thôi Lư Trịnh Vương lợi hại như vậy, vậy nàng nói cụ thể xem Thôi Lư Trịnh Vương lợi hại ở chỗ nào?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Thôi Lư Trịnh Vương chính là người đứng đầu của sĩ tộc cho dù là ở trong triều hay bên ngoài đều có được chức cao danh vọng, Ngụy Công gặp người trong gia tộc họ cũng phải khom lưng hành lễ, giới quyền lực, dân chúng bách tính đều ngưỡng mộ bọn họ, Chàng dựa vào cái gì mà đấu với họ.
.Hàn Nghệ haha cười nói: - Nói đến cùng bọn họ cũng chỉ là danh vọng hão nói toạc ra chỉ là một cái bóng. Nếu là hơn hai năm về trước ta còn e ngại bọn họ vài phần, chỉ là vì họ cát cứ một phương, có thực lực kinh tế, có hệ thống giáo dục hoàn thiện, nhưng từ sau khi quân điền chế hưng thịnh, quân quyền hoàn toàn thuộc về triều đình, vì thế gia đạo của Thôi Lư Trịnh Vương bị sa sút rất nhiều, chẳng qua là đang phồng má giả làm người mập thôi.
.Sĩ tộc hùng mạnh cát cứ một phương nhưng trải qua mấy phen biến động, thế lực của bọn họ cũng bị hao tổn, hơn nữa quân điền chế phát triển, nông dân có đất đai, hơn nữa nông dân chính là binh, cứ thế một bên tăng lên một bên giảm, vì vậy thực lực của bọn họ đã không bằng lúc trước rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Thôi Lư Trịnh Vương sở dĩ có thể tồn tại mấy trăm năm ắt hẳn có đạo lý riêng của họ, đám dân chúng học theo lễ pháp, nền nếp gia quy của bọn họ đã trải rộng muôn nơi, tuy rằng thế lực của bọn họ không bằng trước nhưng họ vẫn là đại gia tộc, trong nhà nông nô không kể xiết, chàng nghĩ đơn giản quá rồi
.Hàn Nghệ nói: - Ta chỉ biết rằng bất luận bọn họ thế lực lớn hơn nữa nhưng có thể so với Thái úy sao? Có thể to hơn thế lực của bệ hạ sao? Bọn họ sớm chỉ là miệng cọp gan thỏ, bởi vậy ta chỉ cần đánh bại bọn họ trên phương diện danh vọng, kinh tế là có thể phá hủy hoàn toàn bọn họ, không phải sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận