Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1406: Vụ mua bán này không lỗ.

.Đến phòng khách quý, chỉ thấy một hán tử mặc áo vải thô đang ngồi bên trong, chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, vẻ mặt thật thà chất phác, ngồi co mình, mông giống như ngồi mấp mé ở cạnh ghế, giống như sợ làm bẩn tấm lót ghế vậy.
.- Trần Tam, vị này chính là!
.Không đợi Tang Mộc giới thiệu nốt, hán tử kia liền đứng dậy hành đại lễ, nói: - Tiểu nhân tham kiến Hàn Thị lang.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Ngươi biết ta?
.Trần Tam gật đầu, nói: - Tiểu nhân từng gặp Hàn Thị lang một lần.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, ngồi xuống, chỉ tay nói: - Ngươi cũng ngồi đi!
.- Tiểu nhân tiểu nhân!
.Hàn Nghệ đến rồi, Trần Tam lại có vẻ càng thêm gò bó hơn.
.- Ngươi bàn chuyện mua bán phải không, nếu phải thì ngồi đi.
.- Đa tạ Hàn Thị lang, đa tạ Hàn Thị lang. Trần Tam lúc này mới nơm nớp lo sợ ngồi xuống.
.Tang Mộc không biết từ đâu lôi ra một tờ báo, đưa cho Hàn Nghệ: - Ân công, đây chính là thứ gã muốn bán cho chúng ta.
.Hàn Nghệ sửng sốt, có chút muốn chửi thề, đây không phải là Đại Đường nhật báo của chúng ta sao, lấy đồ của ta bán cho ta, ngươi là đang chơi ta sao, nhưng nhìn thấy bên trên còn vẽ vài thứ, không khỏi cau mày, lập tức lấy lại xem, trong mắt lóe ra ánh sáng, hóa ra đây chính là một bảng ghép vần, nhưng bảng ghép vần này chẳng những có chữ cái, mà mỗi chữ cái còn có hình vẽ tương ứng, hình vẽ này có tác dụng giảng cho người khác biết cách phát âm ra sao.
.Thứ này ở hiện đại rất thường thấy, kỳ thực Hàn Nghệ cũng chuẩn bị làm, chỉ là bởi vì lúc trước ghép âm mới ra đời, chưa nhận được sự tán đồng của mọi người, cho nên Hàn Nghệ định đợi tới kỳ thi cuối kỳ kết thúc mới làm, nhưng nào biết rằng, khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, hắn liền đi công tác, nếu như ra đời từ chính tay hắn thì có tính là gì, bởi vì hắn cũng là sao chép thôi, nhưng nếu là người đương đại nghĩ ra được, vậy thì người này nhất định là một nhân tài, không khỏi đánh giá lại Trần Tam một chút, nói: - Mạo muội hỏi một câu, cái này là do ngươi nghĩ ra sao?
.Trần Tam ấp a ấp úng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi đừng căng thẳng, ta rất thích thứ này của ngươi, nhưng ta muốn biết là ai đã nghĩ ra cái này.
.Trần Tam nghe vậy mừng rỡ nói: - Bẩm Hàn Thị lang, bảng ghép vần này tiểu nhân không hiểu gì dù chỉ một là chút, đây đều do tiểu nữ nghĩ ra ạ.
.- Tiểu nữ?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Con gái ông làm sao biết ghép vần?
.Trần Tam nói: - Bẩm Hàn Thị lang, tiểu nữ chính là học sinh của Học viện Chiêu Nghi ở phía nam ngoại ô ạ.
.- Học sinh? Hàn Nghệ trợn tròn hai mắt, việc này quả thật ngoài dự đoán của hắn, nói: - Con gái ngươi tên gì?
.- Tiện danh của tiểu nữ là Trần Tuệ.
.- Trần Tuệ? Hàn Nghệ lẩm nhẩm một câu, nói: - Tên này nghe rất quen, ồ, ta nhớ ra là ai rồi, lúc trước hình như con gái ngươi còn tặng cho hoàng hậu một bức tranh làm lễ vật, còn nữa, kỳ thi cuối kỳ năm trước, có phải con gái người đứng đầu không.
.Trần Tam gật đầu ngay, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra vài phần tự hào.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu nói như vậy, là con gái ngươi bảo ngươi đến đây?
.Trần Tam gật gật đầu, nói: - Nội tử trước đây không lâu bị bệnh, tiền trong nhà cũng đã dùng hết, tiểu nữ mới nghĩ ra một biện pháp như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy ngươi dự định bán thứ này thế nào?
.Trần Tam nói: - Bán chủ ý.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Kỳ thực ngươi có thể tự thực hiện vụ làm ăn này, nếu không có tiền, có thể đến Kim Hành mượn, không phải là Kim Hành chúng ta có cho vay tiền ở phương diện này sao, chỉ cần chủ ý của ngươi hay, Kim Hành có thể cho ngươi vay tiền, với chủ ý này của ngươi, tuyệt đối có thể thông qua.
.Trần Tam nói: - Chỉ bán, chúng ta không buôn bán.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Thế lại là thế nào?
.Trần Tam nói: - Chúng ta không phải người buôn bán, hơn nữa thứ này rất dễ mô phỏng, chúng ta lại không có tiền vốn, đợi người ta mô phỏng ra được, chúng ta sẽ không bán lại người ta, chi bằng trực tiếp bán cho Hàn Thị lang, cũng có thể giảm bớt khó khăn trong nhà.
.Cô bé này thật đúng là một thiên tài a! Sau này phải đoạt về mới được. Hàn Nghệ nói thầm một câu, nói: - Ba trăm quan, có bán hay không?
.Bụp!
.Trần Tam trực tiếp ngồi bệt mông xuống đất.
.Tang Mộc nào có chú ý đến gã ta, vội cúi người xuống, nói bên tai Hàn Nghệ: - Ân công!
.Hàn Nghệ nhấc tay lên, nói: - Ta biết ngươi muốn nói gì, đợi lát nói sau. Lại hướng tới Trần Tam đang ngồi dưới đất nói: - Chê ít ư?
.- Không không không!
.Trần Tam vội đứng lên, lắng tai nói: - Hàn Hàn Thị lang, ngài ngài nói bao nhiêu tiền?
.Hai đầu gối run rẩy dữ dội.
.- Ba trăm quan a! Nếu bán thì hoàn thành giao kết.
.- Bán bán bán bán!
.Trần Tam vừa gật đầu, vừa khóc lớn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng ba trăm quan đối với ngươi mà nói, cũng không phải là con số nhỏ, ta đề nghị trước tiên gửi ở Kim Hành, cần bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
.- Dạ dạ dạ!
.Trần Tam vừa lau nước mắt, nói: - Không giấu gì Hàn Thị lang, tiểu nhân vẫn luôn muốn đến Kim Hành gửi tiền, nhưng không có tiền hu hu hu!
.Hiện giờ gã ta cũng là nam nhân có tiền gửi ở ngân hàng rồi.
.Hàn Nghệ cười cười, hướng tới Tang Mộc phất tay, nói: - Dẫn gã ra ngoài làm thủ tục, tính vào tiền của Phượng Phi Lâu chúng ta.
.Tang Mộc nào còn có tâm tư để làm việc này, gọi một người vào, dặn dò vài câu, rồi để cho người này đưa Trần Tam ra ngoài làm thủ tục.
.Trần Tam đã khóc không thành tiếng rồi, nhất nhất nói lời cảm tạ với Hàn Nghệ, hận không thể quỳ mà đi ra ngoài.
.Hàn Nghệ phất tay cười: - Nhanh đi đi!
.Trần Tam vừa đi, Tang Mộc vội hỏi: - Ân công, ngay từ đầu gã ta chỉ chào giá có mười quan tiền!
.Ngụ ý, người ta chỉ cần có mười quan, còn phải bàn bạc, ngươi thì hay rồi, trực tiếp tăng giá gấp ba mươi lần, mua bán không phải là làm như ngươi đâu.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Thương Ưởng người ta tốn năm mươi lượng vàng, chính là để ngươi ôm cái đầu gỗ, ta đây mua bán tốt xấu gì cũng là múa bút chơi chữ, ta khôn khéo hơn Thương Ưởng nhiều, vụ làm ăn này quá đáng giá rồi.
.Tang Mộc nghe vậy vẻ mặt ấm ức.
.Hàn Nghệ cũng mặc kệ ông ta hiểu hay không, vấn đề ba trăm quan, thật đúng là không đáng để hắn tốn nhiều nước miếng, lại hỏi: - Ta mới vừa nghe Trà Ngũ nói, Tiểu Mập phát tài lớn rồi, là thật hay giả vậy?
.- Phải, là thật đấy!
.Tang Mộc nói: - Vào cuối năm trước, ngay khi ân công mới đi không lâu, Tiểu Mập tự mình nghiên cứu chế tạo ra một loại bánh và một loại rau đựng trong vò nhỏ, bánh đó gọi là bánh Tiểu Mập, rau kia thì gọi là rau Tiểu Mập, kỳ thực cũng chính là lương khô thôi, nhưng so với lương khô trước kia thì ăn ngon hơn nhiều. Vừa hay cuối năm ngoái, không ít thương nhân đến Trường An, lúc bọn họ trở về, mua rất nhiều bánh Tiểu Mập và rau Tiểu Mập từ chỗ Tiểu Mập, việc này đâu phải chuyện thường, hiện giờ tất cả mọi người đều tranh nhau mua loại lương khô này từ chỗ Tiểu Mập, còn có tập đoàn Quan Trung và tập đoàn Sơn Đông đều đặt sẵn với Tiểu Mập hai loại lương khô này, hiện giờ Tiểu Mập ngày càng giàu có rồi, cũng chỉ kém một chút so với ân công thôi. Còn nữa, một tháng trước, Tiểu Mập mua một mảnh đất ở bên tây nam, chuẩn bị xây dựng xưởng, quy mô của xưởng này rất lớn đấy, ta nghe Hoa Tử nói, chỉ riêng việc nhào bột đã mời hơn một trăm người làm.
.Hàn Nghệ nghe thấy vậy trợn mắt há miệng, qua nửa ngày, hắn mới lắc đầu nói: - Tên mập này, ha ha!
.Ánh mắt vui mừng cũng ươn ướt rồi.
.Tang Mộc thấy thế bối rối, lúc ngươi kiếm tiền cũng chưa từng kích động như vậy.
.Hàn Nghệ không có khái niệm gì về tiền, nhiều tiền hơn nữa, có thể so với Tiểu Mập sao, Tiểu Mập đạt được thành công lớn như vậy, hắn đương nhiên vô cùng vui mừng, hơn nữa hắn cũng chưa dự đoán được Tiểu Mập sẽ có thành tựu ngày hôm nay, lúc trước hắn chỉ là muốn để Tiểu Mập biết độc lập, phải có gia đình và sự nghiệp riêng, nào biết rằng Tiểu Mập trâu bò thế.
.Ngồi trong Kim Hành một lát, Hàn Nghệ cũng không có tâm tư hỏi han tình hình dạo gần đây của Kim Hành, liền chạy đến Phượng Phi Lâu.
.- Hàn Nghệ!
.Vừa mới vào đến đại viện, đúng lúc nhìn thấy Lưu Nga từ trong phòng đi ra.
.- Lưu tỷ!
.Hàn Nghệ kích động hô vui một tiếng, dang tay ra chạy đến: - Lưu tỷ, ta nhớ tỷ muốn chết, mau ôm cái nào!
.Lưu Nga nhíu mày lườm, giận nói: - Giờ ngươi đã làm cha rồi, sao vẫn còn cái tính này thế.
.Đúng rồi! Ta đã làm cha rồi! Trong đầu Hàn Nghệ thoáng hiện lên hình ảnh của Hàn Huyền Tẫn, thật đúng là bị Lưu tỷ hù sợ, khẩn trương thu tay lại, gãi đầu nói: - Chính vì ta làm cha rồi, mới vui mừng không kìm lòng nổi, thuần túy muốn chia sẻ vui mừng này với Lưu tỷ thôi.
.- Hi hi!
.Chợt nghe từ chỗ góc cua đối diện truyền tới một tiếng cười như chuông bạc.
.Hàn Nghệ nhìn lại, chỉ thấy Tứ Mộng và Thảo Nhi trốn ở chỗ góc cua che miệng cười trộm, hắn hèm một tiếng: - Các cô cười cái gì, còn không mau ra đây chào đón đông chủ của các cô, mỗi người ôm một cái, ai cũng không được thiếu.
.- Phì!
.Mộng Đình hướng về phía Hàn Nghệ làm mặt quỷ, nói: - Tiểu Nghệ ca, lát nữa Khuynh Thành tỷ về, ta sẽ đi méc Khuynh Thành tỷ, nói huynh ức hiếp ta.
.Hàn Nghệ hắc một tiếng, nói:
.- Tiểu Mộng Đình, muội kiêu ngạo như vậy, không sợ ta mang Tiểu Mập về Dương Châu sao.
.Mộng Đình nghển cổ vội la lên: - Tiểu Mập còn lâu mới nghe huynh nhé.
.Hàn Nghệ mỉm cười nói: - Điều này cũng chưa chắc, Tiểu Mập nhất định nghe lời ta, nếu ta về Dương Châu, đệ ấy nhất định cùng phe ta!
.Mộng Đình quýnh lên đến độ mắt đỏ cả lên.
.- Được rồi, được rồi!
.Lưu Nga khẩn trương đứng ra nói: - Ngươi cũng thật là, vừa về đã trêu chọc Mộng Đình rồi.
.Mộng Nhi nói: - Mộng Đình muội muội, muội đừng tin huynh ấy, cho dù Tiểu Mập muốn, huynh ấy cũng sẽ không muốn, hơn nữa méc Khuynh Thành tỷ cũng vô ích, chúng ta phải méc với quận chúa, cứ nói Tiểu Nghệ ca thường hay ức hiếp chúng ta.
.Đệt! Hàn Nghệ hét lên: - Mộng Nhi, ta tăng lương cho cô.
.Ánh mắt Mộng Đình sáng lên, nói: - Lần tới quận chúa đến, ta sẽ nói với nàng ấy.
.- Ha ha!
.Hàn Nghệ bật cười ha hả: - Tiểu Mộng Đình, muội thật sự là càng ngày càng đáng yêu, Tiểu Mập thật không biết đã tu phúc mấy đời, lại có thể có được lòng yêu mến của Mộng Đình muội, thật là khiến người ta ngưỡng mộ a!
.Khuôn miệng nhỏ nhắn của Mộng Đình nhếch lên, mặc dù không nói gì, nhưng nàng cũng không tiếp tục nói sẽ méc nữa.
.Hàn Nghệ khẩn trương nói sang chuyện khác, đề tài này quá nguy hiểm rồi, nói: - Đúng rồi, Khuynh Thành không ở nhà ư?
.Lưu Nga nói:
.- Không ở nhà, hôm qua tam công tử Lý gia có gửi thiệp mời, muốn Cố Khuynh Thành đến Khúc Giang Trì du ngoạn.
.Hàn Nghệ sửng sốt nói: - Ý gì vậy?
.Mộng Đình nói: - Tiểu Nghệ ca, huynh không ở đây, từ sau khi Khuynh thành chi luyến diễn xuất, Bùi công tử và Lý tam công tử thường xuyên đến tìm Khuynh Thành tỷ.
.Hàn Nghệ nói: - Khuynh Thành không cự tuyệt sao?
.Lưu Nga thở dài:
.- Hai người bọn họ nào có dễ chọc vào, ngươi lại không ở đây, nào dễ cự tuyệt.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng hỏi: - Chắc là đều ra ngoài vào ban ngày chứ.
.Lưu Nga gật gật đầu nói: - Đều là ban ngày, hơn nữa ta còn phái người chuyên môn đi bảo vệ Khuynh Thành.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, gật gật đầu, nói: - Khuynh thành chi luyến đã diễn xong chưa?
.Mộng Nhi nói:
.- Một tháng trước vừa diễn xong. Nhưng rất nhiều người đều yêu cầu diễn lại một lần nữa, bởi vì rất nhiều người đều xem đứt quãng, nhưng Đại Kịch Viện bên kia đã xây dựng được kha khá rồi, bởi vậy chúng ta thương lượng đợi khi Đại Kịch Viện xây dựng xong thì mới diễn.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Chẳng những phải thay đổi một chút, còn thêm vài điểm mới vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận