Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 588.2: Kịch bản không phải như vậy nha!

.Hàn Nghệ cũng hiểu được dã tâm của Dương Tư Nột, ông ta cũng không phải không quan tâm đến quan chức của mình, bèn nói: - Chức Ngự Sử Đại Phu này...
.Dương Tư Nột không đợi hắn nói tiếp, liền nói: - Ngươi cũng đừng nghĩ dễ dàng như thế, ta làm gì có đủ tư cách để đảm nhận chức Ngự Sử Đại Phu. Kể cả bệ hạ có thể điều chuyển ta đến Ngự Sử Đài, cao nhất cũng là Ngự Sử Trung Thừa mà thôi.
.Phải biết lúc trước Trương Minh có thể nhậm chức Ngự Sử Đại Phu, hoàn toàn là nhờ Trưởng Tôn Vô Kỵ đã dự kiến trước, từ sớm đã chuyển ông ta vào Ngự Sử Đài. Nói cách khác, lấy kinh nghiệm và lý lịch của Trương Minh, cũng không đủ tư cách. Chẳng qua ông ta có tư lịch làm việc tại Ngự Sử Đài mười mấy năm, hơn nữa Khổng Đại Phu lại bị bệnh liệt giường nhiều năm, ông ta mới có thể bò lên chức Ngự Sử Đại Phu này. Mà về phương diện này mà nói, Dương Tư Nột vẫn có chút khiếm khuyết.
.Hàn Nghệ nghe thấy Dương Tư Nột cũng không đủ tư cách làm Ngự Sử Đại Phu, tối đa cũng chỉ là Ngự Sử Trung Thừa, liền hiểu được trước đó mình đúng là có chút tự sướng rồi, liền nói: - Dương công, hiện tại trong triều ai cũng biết bệ hạ nhất quyết phải nắm được Ngự Sử Đài, mà bên phía Quốc Cữu Công chắc hẳn cũng sẽ không chịu giao ra, đây cũng là nguyên nhân không ai dám ngồi lên vị trí này. Bởi vì một khi ngồi lên vị trí này, nhất định sẽ trở thành cái đinh trong mắt Quốc Cữu Công.
.Dương Tư Nột thở dài nói: - Hiện giờ Quốc Cữu Công quyền khuynh triều dã, ai dám cùng ông ấy là địch chứ?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Tại hạ lại cho rằng khả năng này rất khó xảy ra.
.Dương Tư Nột ngẩn ra, vội hỏi:
.- Có ý gì?
.Hàn Nghệ đáp: - Suy cho cùng, vẫn là vì tín nhiệm mà thôi. Dương công tuy rằng hàng năm đều ở bên ngoài, thế nhưng Dương gia và Trưởng Tôn gia dù sao cũng là thế giao, quan hệ chắc hẳn cũng không tệ. Mà đối với bệ hạ mà nói, Ngự Sử Đài là cực kỳ trọng yếu, không thể có gì sơ suất, phàm là người ngồi trong Ngự Sử Đài, nhất định phải trung thành tuyệt đối với bệ hạ. Dương công ngài không phù hợp với điều kiện này, bệ hạ chắc hẳn sẽ không điều chuyển ngài về Ngự Sử Đài. Tuy nhiên nếu như Dương công muốn điều chuyển về đấy, tại hạ ngược lại có thể hỗ trợ một phen.
.Dương Tư Nột khoát tay nói: - Ta căn bản không muốn điều chuyển về nơi ấy.
.Kỳ thật Hàn Nghệ là muốn Dương Tư Nột điều chuyển về Ngự Sử Đài, như vậy ông ta liền có thể trợ giúp cho hắn rất nhiều. Tuy nhiên vừa trông thấy bộ dạng khiếp đảm của Dương Tư Nột, hắn cũng không có tâm tư khuyên nhủ làm gì. Dù sao nếu chẳng may có gì sai lầm, vậy chẳng khác nào làm hại cả nhà Dương Tư Nột cả. Hàn Nghệ hơi chút suy nghĩ liền nói: - Nếu Dương công đã không nguyện ý, như vậy có thể thử trực tiếp thượng tấu, thỉnh cầu được ở lại Trường An. Hiện tại tốt nhất không nên để bệ hạ tự mình hạ chỉ phong thưởng, nếu không sẽ dẫn đến địch ý của Quốc Cữu Công. Dù sao vị Võ phu nhân kia vừa tới nhà, mà ngài ngay sau đó liền thượng tấu, bệ hạ tự nhiên sẽ cho rằng ngài đã đáp ứng, mà bên Quốc Cữu Công chắc hẳn cũng có thể lý giải cho ngài.
.Dương Tư Nột lại hỏi tiếp: - Như vậy ta phải thượng tấu thế nào đây?
.Hàn Nghệ hơi hơi trầm ngâm, nói: - Ngài chỉ cần lấy cớ Dương lão phu nhân tuổi tác đã cao, không tiện theo ngài quay về Dương Châu, mà ngài thì không thể bỏ mặc lão phu nhân tại Trường An, muốn lưu lại hiếu kính mẫu thân là được.
.Dương Tư Nột gật gật đầu nói: - Quả là một lý do tốt.
.Cổ nhân luôn cực kỳ xem trọng đạo hiếu, mà bản thân Dương Tư Nột lại là một hiếu tử nổi danh.
.Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lại nói: - Thế nhưng Dương công, kể cả ngài đã điều chuyển về kinh làm quan, cũng không thể buông tha cho Dương Châu được.
.Dương Tư Nột sửng sốt, hỏi: - Có ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Kỳ thật ở kinh thành có rất ít cơ hội lập công, hơn nữa trong lòng Dương công lại đang có nhiều băn khoăn, xem chừng rất khó có được công trạng. Mà tại hạ xem chừng trong tương lai vài năm, Dương Châu có khả năng sẽ xuất hiện rất nhiều chuyển biến, có thể xem là một thành thị rất có tiềm lực. Chỉ cần đến lúc đó Dương công vẫn đang kiêm nhiệm Thứ Sử Dương Châu, như vậy không tốn chút sức lực liền đạt được một công lao to lớn, từ đó trợ giúp cho Dương công một bước lên mây tại Trường An.
.Dương Tư Nột nghe thấy thế có chút nửa tin nửa ngờ, mấu chốt là ông ta không rõ Dương Châu rốt cục sẽ có chuyễn biến như thế nào, liền nói: - Nhưng nếu ta quyết định lưu lại trong kinh, vậy ai sẽ là người chưởng quản Dương Châu đây?
.Hàn Nghệ cười nói: - Dương nhị công tử.
.Dương Tư Nột hơi sửng sốt, khoát tay nói: - Không được, không được, Triển Phi vẫn còn quá trẻ tuổi, hơn nữa Dương gia lại đang có chút ngăn cách với đám sĩ tộc Giang Nam. Nếu ta không có ở đấy, Triển Phi căn bản không thể chống lại đám sĩ tộc đó đâu.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Kỳ thật theo cái nhìn của tại hạ, hiện tại Dương nhị công tử còn thích hợp chấn giữ Dương Châu hơn cả Dương công ngài nữa kìa. Bởi vì nhị công tử có được sự quyết đoán và bốc đồng của tuổi trẻ, càng phù hợp với hiện trạng của Dương Châu hơn. Hiện tại Dương Châu đang đứng trước một cơ hội cực kỳ tốt đẹp, nhất định phải có một người quyết đoán đứng ra chủ trì. Nếu như là Dương công ngài mà nói, sợ rằng sẽ có chút ít lo được lo mất, thế nhưng nhị công tử sẽ không có loại e dè này.
.Dương Tư Nột hiếu kỳ hỏi: - Ngươi luôn miệng nói đến nào là chuyển biến, nào là cơ hội, thế rốt cục là cơ hội gì thế?
.Hàn Nghệ nói: - Là buôn bán! Hiện tại Dương Châu có được cảng tàu lớn nhất, giao thông phát đạt, là giao giới giữa Trường Giang và Kinh Hàng Đại Vận hà, lại cách Trường An tương đối gần. Với một ưu thế địa lý tuyệt vời như thế, chỉ cần triều đình mở rộng việc buôn bán, Dương Châu chắc chắn sẽ bước vào một thời đại mới.
.Dương Tư Nột nói: - Ngươi chắc chắn triều đình sẽ mở rộng việc buôn bán thế à?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Do chế độ buôn bán hiện nay đã bị hạn chế tới cực hạn rồi, không còn cách nào hạn chế hơn nữa, kể cả có thay đổi, cũng chỉ thay đổi chiều rộng, tuyệt không thay đổi chiều hẹp.
.Dương Tư Nột nói: - Thế nhưng nếu như ta thượng tấu thỉnh cầu điều nhiệm về kinh làm quan, như vậy phải làm sao mới bảo vệ được chức Thứ Sử Dương Châu.
.- Theo như tại hạ được biết, cũng có rất nhiều Thứ Sử vẫn đang làm việc tại Trường An.
.- Nhưng dù sao cũng phải được bệ hạ phê duyệt chứ, ta sao có thể không biết xấu hổ, vừa thượng tấu thỉnh cầu lưu lại kinh thành, lại vừa không muốn buông tha cho Dương Châu cho được?
.Hàn Nghệ cười nói: - Dương công đã quên mất chuyện Trần Thạc Chân phản loạn rồi sao? Lúc này mới qua hơn một năm mà thôi, tin rằng vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý. Mà Dương công ngài lúc này muốn lưu lại kinh thành, chỉ vỉ bất ngờ mà thôi, cũng không phải quyết định vốn có của ngài. Bởi vậy ngài chỉ cần thoáng ám chỉ điều này trên tấu chương, bệ hạ chắc hẳn sẽ biết phải làm thế nào. Hơn nữa trong việc phái nhị công tử về Dương Châu, tại hạ cũng có thể giúp đỡ một hai.
.Dương Tư Nột gật gật đầu, nghĩ ngợi hồi lâu liền nói: - Ta vẫn cần phải thương lượng với mẫu thân xem thế nào đã.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tất nhiên phải thế, tại hạ cũng chỉ giúp Dương công nghĩ kế mà thôi, cũng không phải du thuyết hộ bệ hạ mà.
.Trao đổi xong xuôi, Dương Tư Nột lại sai Dương Triển Phi tiễn Hàn Nghệ ra ngoài.
.- Hàn Nghệ.
.Dương Triển Phi đột nhiên kêu lên.
.Hàn Nghệ thấy thần sắc quái dị của y, liền hỏi: - Nhị công tử có việc gì thế?
.Dương Triển Phi ngập ngừng vài lần, mới nói: - Ngươi và Phi Tuyết...
.Hàn Nghệ mặt không đổi sắc nói: - Ta và Dương cô nương rất tốt mà?
.Dương Triển Phi hỏi;
.- Tốt kiểu gì?
.Xem ra tên này cũng nhận ra chút ít rồi, Hàn Nghệ nói: - Thì là bạn tốt chứ sao, sao tự nhiên nhị công tử lại hỏi thế?
.Dương Triển Phi thấy Hàn Nghệ hoàn toàn một bộ không hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ là ta đoán sai, hay là Hàn Nghệ cũng chưa đoán được tâm ý của Phi Tuyết đây? Lắc lắc đầu nói; - Không có gì, không có gì.
.Hàn Nghệ trong lòng thoáng có chút buông lỏng, đột nhiên nói: - Đúng rồi, nếu như Dương công đã quyết định ở lại Trường An, như vậy Dương cô nương có phải quay vể Dương Châu nữa không?
.Dương Triển Phi đáp: - Cha ta đã không quay về, như vậy Phi Tuyết tự nhiên cũng không cần quay về rồi.
.- Ách... !
Bạn cần đăng nhập để bình luận