Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 565.1: Nghi điểm

.Khi bọn Hàn Nghệ ra khỏi điện Lưỡng Nghi, đã qua canh năm rồi, nhưng do lúc này là đầu xuân, do vậy sắc trời khá tối, xung quanh vẫn còn tờ mờ, nhưng đã có thể cảm nhận được ánh quang sắp đến rồi. Hơn nữa, còn có thể nghe thấy cung Thái Cực thấp thoáng truyền đến thanh âm, xem ra đại thần đã vào cung chuẩn bị tảo triều rồi.
.- Ngươi thật sự cảm thấy lời của Trương Minh, không đáng tin sao.
.Vừa ra khỏi cửa, Vương Huyền Đạo liền hỏi.
.Hàn Nghệ hỏi ngược lại: - Ngươi nghĩ sao.
.Vương Huyền Đạo lắc đầu nói:
.- Ta không biết.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Hay chúng ta đến chỗ Lư huynh xem tình hình đi.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Ba người đi xuống bậc thang, bên cạnh đột nhiên có một thị vệ cao lớn uy mãnh đi đến.
.- Hình Ngũ.
.Hàn Nghệ có vẻ hơi kinh ngạc nói.
.Hình Ngũ ôm quyền nói: - Ty chức tham kiến Hoàng gia Đặc phái sứ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thật khéo nha, hôm nay do ngươi trực ban.
.Hình Ngũ nói: - Hồi bẩm Đặc phái sứ, ty chức phụng hoàng mệnh đến hỗ trợ Đặc phái sứ điều tra án này.
.Dù sao cũng phải có người chạy vặt gì đó. Hàn Nghệ đảo mắt, cười nói: - Vậy vừa hay, đúng lúc ta có việc phải dặn người đi làm. Bây giờ ngươi lập tức phái người khống chế tất cả những người có liên quan đến vụ án này, không có lệnh của ta, ai cũng không thể tiếp xúc với bọn họ.
.Hình Ngũ ôm quyền nói: - Ty chức tuân mệnh.
.Hàn Nghệ thích Hình Ngũ nhất điểm này, không hỏi nhiều, dù sao thì ngươi bảo gã làm gì, gã sẽ làm đó, nói: - Nhưng phải nhớ kỹ, đừng có ý giấu diếm gì cả, việc này không có gì để giấu diếm. Ngươi theo ta cũng một khoảng thời gian rồi, hẳn là biết phong cách làm việc của bản Đặc phái sứ, đó chính là công bằng, công chính, công khai, tuyệt đối đừng làm giống như kẻ trộm vậy. Chúng ta là quan, chúng ta đại diện cho chính nghĩa, chúng ta phải quang minh chính đại, tuyệt đối đừng sợ người khác biết, nên làm thế nào thì làm thế đó, hiểu chưa.
.Hình Ngũ sửng sốt, lập tức nói: - Ty chức đã hiểu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tốt lắm, vậy ngươi đi làm nhanh đi.
.- Dạ.
.- Đợi đã, ngươi có biết Lư công tử bây giờ ở đâu không.
.Hình Ngũ lập tức gọi một thị vệ đến, bảo thị vệ dẫn nhóm người Hàn Nghệ đi tìm Lư Sư Quái.
.Sau khi Hình Ngũ lui ra, Vương Huyền Đạo cười nói: - Hay cho công bằng, công chính, công khai, Đặc phái sứ phong thái cao quý, thật khiến người ta khâm phục.
.Hàn Nghệ cả giận nói: - Mùi châm chọc thật nồng đậm nha, nhưng ta lại không dám không thừa nhận, ta chính là muốn làm cho chuyện xấu của Trương Minh vang dội khắp thành, làm cho thanh danh ông ta bị bôi đen, ông ta dám làm còn sợ người khác biết sao. Có điều, các ngươi cũng cứ yên tâm đi, tuy trước đó ông ta luôn nhắm vào ta, nhưng ta sẽ không lấy việc công báo thù riêng, chỉ là không giúp ông ta giấu giấu diếm diếm, như vậy mới xứng với sự tín nhiệm của bệ hạ.
.Câu này nếu để Lý Trị nghe thấy, phỏng chừng lập tức thay Hàn Nghệ ngay.
.Vương Huyền Đạo sửng sốt, nói: - Ngươi cũng không cần phải nói trắng ra như vậy chứ.
.Trắng ra thì sao, ai có thể làm gì ta. Hàn Nghệ ha ha nói:
.- Quân tử thẳng thắn nha.
.Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành nghe được đều lắc đầu cười khổ.
.Nhưng chuyện này cũng không gây ảnh hưởng toàn cục, Hàn Nghệ nói đúng sự thật nha, lẽ nào sự thật cũng không để người ta biết sao. Hơn nữa, bọn họ cũng tán thành làm như thế, dư luận bên ngoài ngược lại sẽ giảm bớt không ít áp lực cho bọn họ, hơn nữa chuyện này ầm ĩ lớn như thế, giấu nhất định là không giấu được rồi, thay vì để dân chúng suy đoán, chi bằng cứ nói theo sự thật.
.Ba người theo thị vệ kia rời khỏi điện Lưỡng Nghi, nhưng đi nửa đường thì thấy Lư Sư Quái mang theo hòm thuốc đi về phía này.
.- Lư huynh.
.Trịnh Thiện Hành vội vàng hô lên.
.Vẻ mặt Lư Sư Quái mệt mỏi gật đầu, nói: - Các ngươi đều đến rồi.
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Tình hình phía ngươi thế nào rồi. Nói đoạn, hắn lại bổ sung một câu, nói: - Bệ hạ đã giao vụ án này cho chúng ta thẩm tra rồi.
.Lư Sư Quái nghe được thì sửng sốt, kinh ngạc nói: - Bọn Quốc Cữu Công đồng ý sao.
.Vương Huyền Đạo khẽ cười nói:
.- Cũng không muốn đồng ý, nhưng cũng không còn cách nào, Trương Minh là do bọn họ tiến cử, bản thân bọn họ khó trốn sai lầm.
.Lư Sư Quái lập tức hiểu ra, gật đầu, lại nói: - Tưởng Hiến tuy thân trúng bốn đao, thương thế tuy khá nghiêm trọng, may mà không bị thương đến chỗ quan trọng, chủ yếu là mất quá nhiều máu. Có điều thân thể ông ta cường tráng, không đến nỗi nguy hiểm tính mạng, ta đã băng bó cho ông ta xong rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy bây giờ ông ta có tiện hỏi cung không.
.Lư Sư Quái nói: - Bây giờ ông ta vô cùng yếu, ta đề nghị nên để ông ta nghỉ ngơi nhiều hơn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta cũng chỉ hỏi thăm mà thôi, chuyện này ta không gấp.
.Lư Sư Quái đột nhiên nói: - Đúng rồi, có bắt được Trương Minh kia không.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đã bị giam lại.
.Lư Sư Quái nói: - Vậy ông ta nói thế nào.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: - Có phải ngươi phát hiện ra cái gì không.
.Ánh mắt Lư Sư Quái nhìn xung quanh một lát, nói: - Ta muốn đến hiện trường hung án nhìn xem trước.
.Đôi mắt Hàn Nghệ vừa chuyển, nói: - Không cần gấp gáp như vậy chứ, bằng không chúng ta tìm chỗ uống chén trà, nghỉ ngơi một lát, dù sao thì đêm qua cũng không có ngủ nghê gì.
.Lư Sư Quái liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, mang theo chút ý cầu xin nói: - Hàn tiểu ca, mạng người quan trọng nha.
.- Nói đùa thôi, vậy đi thôi. Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói.
.Nói xong, hắn lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa.
.Xe ngựa nói đến là đến, hơn nữa còn là loại hai ngựa, xe ngựa vô cùng hào hoa, vừa nhìn thì biết là xe ngựa trong cung, lần đầu tiên Hàn Nghệ cảm thấy mình là một Hoàng gia Đặc phái sứ, nói chuyện trong địa bàn hoàng gia thật dễ dàng mà.
.Bốn người lên xe ngựa, xe ngựa trực tiếp ra khỏi cung, Cấm vệ phía trước mở đường đi về phía nam thành.
.Bốn người ngồi trên xe ngựa không nói lời nào, nhắm mắt ngủ, dù sao nơi này cũng tai vách mặt rừng.
.Không biết qua bao lâu, chợt nghe được bên ngoài có người nói: - Khởi bẩm Đặc phái sứ, đã đến.
.Hàn Nghệ mới cực kỳ không tình nguyện mở mắt ra, vừa vén rèm lên, ánh nắng chiếu thẳng vào, Hàn Nghệ không khỏi che lấy mắt, chỉ thấy lúc này trời đã sáng tỏ, mà bọn họ đang ở ngoại ô, liếc mắt nhìn qua, khắp nơi đều là núi xanh cỏ dại, thật thoải mái vui sướng nha, nghĩ bụng, nơi này thật sự là chỗ tốt để giết người diệt khẩu.
.Xuống khỏi xe ngựa, một thị vệ chỉ một tiểu viện trên ngọn đồi nhỏ cách đó không xa nói: - Nơi đó là hiện trường hung án.
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn qua, thấy xung quanh có không ít binh lính canh giữ, theo lời khai của Tưởng Hiến, tiểu viện này vốn là nhà của Hoắc Nguyên Đức, trước kia bọn họ cũng thường đến đây thưởng nguyệt vào ngày trăng tròn.
.Bốn người đi đến ngọn đồi nhỏ kia.
.Ánh mắt Vương Huyền Đạo nhìn quanh, thấy xung quanh không có ai, hai binh lính dẫn đường trước mặt lại cách bọn họ khá xa, thế là nhỏ giọng hỏi: - Lư huynh, có phải huynh phát hiện cái gì không.
.Lư Sư Quái gật đầu, nói: - Cũng phát hiện một số chỗ kỳ lạ.
.Hàn Nghệ nghe được thì nhướn mày.
.Trịnh Thiện Hành vội hỏi: - Chỗ nào kỳ lạ.
.Lư Sư Quái nói: - Khi ta giúp Tưởng Hiến băng bó vết thương, phát hiện vết thương của ông ta tuy vô cùng sâu, nhưng không giống như bị người ta chém.
.Vương Huyền Đạo cau mày nói: - Không giống bị người khác chém.
.Lư Sư Quái ừ một tiếng, nói: - Giống như tự ông ta dùng đao chém vậy.
.- Cái gì.
.Ba người đồng thời cả kinh.
.Lư Sư Quái nói: - Nếu theo lời Tưởng Hiến nói, Từ Sướng, Từ Lượng hẳn là muốn đẩy ông ta vào chỗ chế, vậy thì khi ra tay nhất định không để lại đường sống, nhưng ta thấy vết thương của Tưởng Hiến, tuy rất sâu, nhưng thoạt nhìn lại không giống như dùng hết sức. Đặc biệt là vết thương trên bắp đùi ông ta, hẳn là một đao vô cùng rắn chắc, nếu dùng toàn lực, chí ít gân mạch đã bị chém đứt. Còn một điểm nữa là hướng đi của vết thương có chút kỳ lạ, trước đó ta chiếu theo miệng vết thương mà vẽ ra một chút, phát hiện vô cùng uốn éo, nhưng nếu dùng tay của mình chém lại vô cùng thuận tay.
.Hàn Nghệ nghe được hơi nhíu mày.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng huynh có thể khẳng định không.
.Lư Sư Quái lắc đầu nói: - Không thể, đây chỉ là một số suy đoán của ta mà thôi, không thể làm bằng chứng.
.Hàn Nghệ nói: - Không phải chứ, không thể làm bằng chứng thì những ngỗ tác kia dùng để làm gì chứ. Ngỗ tác = pháp y.
.Vương Huyền Đạo nói: - Báo cáo nghiệm thi của ngỗ tác chỉ có thể làm căn cứ tra án, hoặc là bằng chứng, không thể làm bằng chứng tuyệt đối chính xác.
.Thời đại này pháp y học chỉ có thể tính là thời kỳ ban sơ, không có quy định hệ thống, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm của ngỗ tác, hơn nữa cũng chỉ có ngỗ tác mới hiểu những thứ này, vậy chỉ có thể nói là lời nói phiến diện, bởi vì ngay cả chứng minh y học còn không có, chỉ là kinh nghiệm được truyền lại. Nếu chứng cứ này có thể làm căn cứ tuyệt đối để phán án, vậy thì lời của ngỗ tác trở nên vô cùng quan trọng, chỉ cần nghiệm sai, hoặc có ý đồ khác, thì có thể sẽ có thêm một vụ án oan. Tuy triều Đường có ngỗ tác, nghiệm thi cũng là quy trình phải có, nhưng hoàn toàn không dựa vào báo cáo nghiệm thi của ngỗ tác, huống chi Lư Sư Quái còn chưa được coi là ngỗ tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận