Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 233.1: Vậy thì không có rồi..

.- Gia giáo của Mẫu Đơn cô nương cũng thật là nghiêm đấy!
.Hàn Nghệ vui tươi hớn hở, tựa hồ đang cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng khi Nguyên Mẫu Đơn xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn thì, hắn nhất thời cảm thấy chính mình tựa hồ có hơi cao hứng quá mức.
.Quá được chốc lát, Nguyên Mẫu Đơn mới mở miệng nói: - Ngươi thật đúng là ăn nói khéo léo, chỉ dăm ba câu liền lừa cho tiểu Hổ đầu óc choáng váng.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Quá khen, quá khen, Mẫu Đơn cô nương nói quá lời, ta sao dám lừa gạt Nguyên công tử, ta chỉ nói sự thực mà thôi, lẽ nào Mẫu Đơn cô nương không cho là như vậy sao?
.Nguyên Mẫu Đơn sững sờ, thầm nghĩ, tiểu tử này cũng thật là giảo hoạt, nói: - Tiểu Hổ mặc dù có chút nói quá sự thật, thế nhưng ngươi thật sự đã trộm khăn lụa, chủy thủ, còn có ngọc bội của ta, thậm chí còn dùng khăn lụa của ta đi lau bàn tay dơ bẩn của ngươi, món nợ này ta vẫn còn nhớ kỹ.
.Ai cũng nói nữ nhân thu dai, lời này quả thực không sai. Hàn Nghệ vội nói: - Đây chỉ là một hiểu lầm, lúc đó ta chỉ là...
.Nguyên Mẫu Đơn liền cắt ngang: - Ngươi vốn cho rằng ta là muốn ra mặt giúp Thôi Tập Nhận đúng không?
.Hàn Nghệ không có lên tiếng, xem như chấp nhận.
.Nguyên Mẫu Đơn hừ lạnh, nói: - Nếu không có Thôi Tập Nhận, sao ta có thể dễ dàng buông tha ngươi như vậy được.
.Ai u! !! lời này có chút ám muội nha. Hàn Nghệ hóng hớt hỏi: - Lẽ nào Mẫu Đơn cô nương lại là thê tử của Thôi Tập Nhận?
.- Ngươi thử nói câu đó lại lần nữa. Nguyên Mẫu Đơn hai mắt trợn tròn, trước ngực một trận sóng dữ chập chùng.
.Thật chói mắt nha! Hàn Nghệ nhìn thấy thế liền sững sờ, lập tức vội vàng nói: - Xin lỗi, xin lỗi, cứ xem như ta đang nói bậy đi.
.Nguyên Mẫu Đơn hừ lạnh một tiếng, nói: - Chỉ là ngươi có ân oán với Thôi Tập Nhận trước, trước khi ân oán của các ngươi vẫn còn chưa chấm dứt, ta liền bất tiện nhúng tay mà thôi.
.Sao ngươi không nói sớm? Hừ, doạ cho trái tim nhỏ của người ta nhảy rầm rầm nha, đây là một cái ưu điểm, phải tiếp tục tiếp tục giữ vững. Hàn Nghệ giơ ngón tay cái lên nói: - Mẫu Đơn cô nương thật là giang hồ nhi nữ, trọng đạo nghĩa, đủ ngay thẳng, Hàn Nghệ bội phục, bội phục.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi không cần phải khen tặng ta, hơn nữa ngươi cung chớ quá đắc ý vênh váo vội, ngươi nên vui mừng vì người ngươi đắc tội là Thôi Tập Nhận, mà không phải ta. Ngươi thật cho là Quốc Cữu Công sẽ đứng ra làm chỗ dựa cho ngươi sao? Trên thực tế, coi như là hiện tại ta đánh gãy hai chân của ngươi, Quốc Cữu Công cung sẽ không vì ngươi, mà bỏ qua mặt mũi của Nguyên gia chúng ta, chỉ là tiểu tử Thôi Tập Nhận kia vốn kiêu ngạo từ trong xương cốt rồi, nến y mới xem thường chuyện như thế mà thôi. Y muốn đánh bại ngươi, liền nhất định sẽ đường đường chính chính đánh bại ngươi, hơn nữa ngươi căn bản không có chút phần thắng nào.
.Ngoại trừ câu nói sau cùng kia, Hàn Nghệ vô cùng tán đồng với lời nói của Nguyên Mẫu Đơn. Bởi vì hắn trước sau vẫn là bình dân thấp hèn, mà đây lại là một cái niên đại chỉ luận thân phận mà thôi, hắn vẫn là quá yếu, thế nhưng hắn vô cùng hưởng thụ quá trình này, cười hỏi:
.- Lời ấy có ý gì?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Bởi vì Thôi Tập Nhận dù đã thua ngươi, thế nhưng có Thôi gia ở phía sau làm chỗ dựa cho y, coi như y lại bại bởi ngươi lần nữa, vậy thì cũng không sao cả. Nhưng ngươi không thua nổi, một khi ngươi có bất kỳ khuyết điểm nào lộ ra, y liền có thể đưa ngươi vào chỗ chết.
.Hàn Nghệ cười dài nói: - Vậy thì ta đây liền mỏi mắt mong chờ rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi dường như khá tự tin thì phải?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Chuyên này không liên quan đến tự tin, chỉ liên quan đến tôn nghiêm.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi sững sờ, nói: - Quay lại chuyện chính, nếu như ngươi có thế để cho nữ nhân quang minh chính đại tới đây xem cuộc vui. Chuyện ngày ấy, ta liền không tính toán với ngươi nữa. Lời này nói ra cung là phi thường sảng khoái.
.- Thật sao? Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Vậy thì thực sự là quá có lợi cho ta rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nhưng lời xấu phải nói trước. Nếu ngươi không làm được như thế, vậy ta cung không tha cho ngươi.
.Hàn Nghệ phi thường thoải mái nói: - Cái này không có vấn đề.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Một khi đã như vậy, ta xin phép đi trước.
.Hàn Nghệ đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì, vội vàng nói: - Chậm đã!
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Còn có việc gì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện ngày đó, đúng là ta có làm sai, thế nhưng Mẫu Đơn cô nương cung không phải không có một điểm sai lầm nào. Nếu như nói ta có thể khiến nữ nhân đến xem trò vui được, có thể bù đắp lỗi lầm của ta, như vậy có phải là Mẫu Đơn cô nương cũng phải làm một chuyện gì đó, để đền bù lỗi lầm của mình.
.Nguyên Mẫu Đơn trợn tròn hai mắt.
.Đừng trợn, trợn cũng không dọa được ta đâu. Hàn Nghệ cười nói: - Đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, ta chỉ là hi vọng đến ngày ấy, Mẫu Đơn cô nương có thể dẫn một người đi cùng.
.- Người nào?
.- Chất nữ của Quan Quốc Công, Dương Phi Tuyết.
.- Chất nữ của Quan Quốc Công?
.Nguyên Mẫu Đơn hiếu kỳ hỏi: - Quan hệ giữa ngươi và nàng là như thế nào?
.- Chỉ là bằng hữu mà thôi.
.Hàn Nghệ giải thích: - Chúng ta đều là đến từ Dương Châu, thế nhưng sau khi Dương cô nương tới Trường An, vẫn không có bằng hữu chơi cùng, chỉ biết cô đơn ở nhà, mà nếu ta đến gặp nang thì cung không tốt lắm. Tuy nhiên Dương cô nương là một người vô cùng hiền lành, nếu như cô có thể trở thành bằng hữu cùng với nàng, đó là may mắn của cô, ta dám dung nhân cách của mình bảo đảm.
.- Ngươi cũng có nhân cách à?
.Nguyên Mẫu Đơn tỏ vẻ nghi ngờ.
.- Nếu ta không có nhân cách, ta có thể nghĩa khí như vậy sao? Hàn Nghệ tức giận nói.
.Nguyên Mẫu Đơn hãy còn hồ nghi nói: - Ngươi và Dương gia nương tử kia quả thật chỉ là bằng hữu?
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Ta là người đã kết hôn, ta có thê tử, hơn nữa người ta là thiên kim của Dương gia, ta có thể trèo cao sao?
.- Điều này cũng đúng.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, lại nói: - Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ta có một điều kiện.
.Hàn Nghệ cẩn thận nói: - Điều kiện gì?
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi híp mắt nói: - Ngươi thử trộm khăn lụa của ta một lần nữa xem sao, nếu như ngươi thành công, ta đây liền đáp ứng ngươi.
.- À?
.Điều kiện này thật là làm cho Hàn Nghệ bất ngờ, không thể tin được hỏi: - Cô nói cái gì?
.Nguyên Mẫu Đơn nghiến răng nghiến lợi nói: - Ta bảo ngươi thử trộm khăn của ta một lần nữa xem thế nào.
.Thăm do, tuyệt đối là thăm do, cũng không thể bị lừa. Hàn Nghệ nói: - Đùa gì thế, Hàn Nghệ ta chưa bao giờ biết trộm đồ vật, ta chỉ là một thương gia thành thật mà thôi.
.Ngươi chưa bao giờ trộm đồ vật? Ta mới gặp ngươi được một lần, liền bị ngươi trộm mất ba loại đồ vật thiếp thân. Nguyên Mẫu Đơn tức giận đến suýt chút phun máu, hừ lạnh, nói: - Một khi đã như vậy, vậy thì quên đi thôi.
.Hàn Nghệ bĩu môi nói: - Thôi đi, coi như xong, để tự ta lai nghi cach là được rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, vung tay, xoay người liền đi.
.- Để ta tiễn Mẫu Đơn cô nương.
.Hàn Nghệ vội vàng đứng dậy, đột nhiên dưới chân bị vướng vào góc bàn, kêu to một tiếng, liền nhào tới trên người Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn không chút nào kinh sợ, chỉ hơi hơi nghiêng người.
.Vậy mà không thèm đỡ ta, có còn nhân tính hay không a! tư thế ngã sấp xuống của Hàn Nghệ mạnh mẽ chuyển thành lảo đảo, hướng về bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn đánh tới.
.Nguyên Mẫu Đơn dưới chân vừa chuyển, lần thứ hai né qua, nhưng la chờ Hàn Nghệ sát qua bên người nàng thì, nang đột nhiên nhanh như tia chớp duỗi tay ra, nắm lấy tay Hàn Nghệ, cười lạnh nói: - Ngươi muốn làm gì?
.Hàn Nghệ vẫn là một mặt kinh hãi chưa lùi, vỗ ngực nói: - Đa tạ Mẫu Đơn cô nương trượng nghĩa giúp đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích.
.Nguyên Mẫu Đơn sững sờ, nhìn xuống tư thế của Hàn Nghệ, vẫn đúng là giống như nàng đang đỡ lấy hắn, bằng vào cái tư thế này, tuyệt đối không thể nói Hàn Nghệ muốn trộm nang đồ vật, không khỏi thầm mắng, kẻ này thực sự là giảo hoạt cực độ. Liền vung tay hắn ra, hừ nhẹ xem thường nói: - Trò mèo.
.Hàn Nghệ đứng thẳng người, kinh ngạc nói: - Mẫu Đơn cô nương là có ý gì? Thế nhưng ánh mắt thất vọng, là không che lấp được.
.Nguyên Mẫu Đơn cung không vạch trần, bởi vì nếu vạch trần, Hàn Nghệ cung sẽ không thừa nhận, khóe miệng giương lên một nụ cười đắc ý, cất bước đi ra khỏi phòng, nhàn nhạt nói: - Không cần tiễn.
.Hàn Nghệ nói: - Ồ, vậy Mẫu Đơn cô nương đi thong thả.
.Nguyên Mẫu Đơn trở ra sân, có chút vui vẻ nói: - Chút thủ đoạn nho nhỏ, Nguyên Mẫu Đơn ta sao có thể để ngươi thực hiện được.
.Nói xong, tay phải của nang liền duỗi vào tay áo phía bên trái, đột nhiên liền ngẩn ra, khuôn mặt tươi cười nhất thời trơ nên vô cùng xấu hổ, nói: - Sao có thể có chuyện đó?
.- Ha ha! Hàn Nghệ ta đã sống hai đời, còn chưa bao giờ từng gặp phải loại yêu cầu này. Hàn Nghệ cười xấu xa, ngón trỏ tay phải phất phất một tấm khăn lụa màu vàng nhạt, mùi thơm đượm lòng người - Nữ nhân kia chẳng lẽ chưa từng nghe thấy kẻ cắp sao, ha ha. Thực sự là quá ngây thơ lãng mạn, không biết lần sau nang có thể thách ta trộm thử cái yếm của nang hay không đây, nếu như nói như vậy... chờ chút đã, làm sao mới cởi được yếm đây? Ta vẫn chưa có cởi thử nha! Tiêu Vân, Chuyện này đều do cô a!
.Đúng lúc này, hắn nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
.Oa! Nghe tiếng bước chân này, có bao nhiêu phẫn nộ a! Hàn Nghệ khẩn trương tiến lên, vừa mở cửa ra, một đạo thân ảnh khổng lồ liền hiện ra, ta liền nói tiếng bước chân này tại sao lại có thể khoa trương như vậy, hóa ra là hắn. Cổ tay rung lên, tấm khăn lụa kia liền lập tức biến mất, ý cười không giảm nói: - Ta biết ngay Nguyên công tử sẽ đến mà.
.Nguyên Liệt Hổ vội vàng nói: - Ngươi làm gì cô cô ta rồi hả, sao nàng lại có vẻ nổi giận như vậy?
.Chuyện này cũng không nên trách ta, ta chỉ là thỏa mãn yêu cầu của nàng mà thôi, ai bảo nang không cần tấm khăn lụa này của mình. Hàn Nghệ vội hỏi: - Ngươi cũng chớ có nói lung tung, nếu như ta dám làm gì cô cô ngươi, như vậy nang sao có thể chỉ là giận đùng đùng rời đi, mà ta còn có thể đứng đây sao?
.Nguyên Liệt Hổ sửng sốt, lập tức hỏi:
.- Vậy chuyện này rốt cục là thế nào?
.Hàn Nghệ lộ ra biểu hiện sâu sắc xin lỗi với Nguyên Liệt Hổ.
.Nguyên Liệt Hổ đại kinh thất sắc nói: - Đừng nói với ta ngươi đã đem chuyện kia nói cho nang nha.
.Hàn Nghệ chỉ thở dài.
.- Hàn Nghệ, sao ngươi có thể nói ra cơ chứ? Nguyên Liệt Hổ vội la lên.
.Hàn Nghệ một mặt ủy khuất nói: - Ta đây cung không có cách nào, vừa nãy cô cô ngươi đã nghe được một ít, chỉ là vướng bởi mặt mũi của ngươi, mới không có vạch trần thôi. Nhưng với loại bình dân bách tính như ta, dám lừa gạt cô cô ngươi sao, hơn nữa cái tính khí của cô cô ngươi, ngươi cũng không phải là không biết.
.- Kể cả như vậy, ngươi... giời ạ, ta xem như là bị ngươi hại chết rồi.
.Nguyên Liệt Hổ dậm chân nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tuy nhiên Nguyên công tử à, ngươi cũng chớ sợ.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Chỉ giáo cho?
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi ngẫm lại xem, đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, mà chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, nói ra chỉ có thể càng bôi càng đen, cách làm thông minh nhất chính là không nhắc lại nữa, ta thấy cô cô ngươi không hẳn là muốn nhắc lại việc này, vì lẽ đó Nguyên công tử chỉ cần tương kế tựu kế, coi như nàng không biết liền được.
.Nguyên Liệt Hổ thoáng có chút suy nghĩ nói: - Ngươi nói cũng có đạo lý.
.- Yên tâm đi, qua hai ngày chỉ cần cô cô ngươi đến nơi đây xem kịch nói, việc nhỏ cỡ này liền ném lên chín tầng mây rồi.
.Hàn Nghệ phất tay nói.
.Nguyên Liệt Hổ tiến tới, hiếu kỳ nói: - Ngươi quả thật chắc chắn có thể để nữ nhân đến Bình Khang Lý này?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Chuyện này thì có gì khó?
.Nguyên Liệt Hổ nhìn Hàn Nghệ, hai hàng lông mày nhướn lên, khà khà nói: - Ta nghĩ chắc ta có hỏi ngươi, ngươi cung sẽ không nói đúng không?
.Hàn Nghệ sợ hãi nói: - Nguyên công tử thật là thần nhân, chuyện này mà ngươi cũng đoán được.
.Khuôn mặt của Nguyên Liệt Hổ nhất thời trầm xuống, nói: - Không nói thì thôi, có gì đắc ý chứ, ta ngược lại cũng muốn xem ngươi làm sao mới có thể để những nữ nhân kia tới ngõ Bình Khang Lý này. Hừ, ta đi trước xem kịch đây.
.Nói xong Nguyên Liệt Hổ liền rời đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận