Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 940.2: Chơi lớn một chút.

.- Đừng đừng đừng, ta sợ nhất đánh giặc. Hàn Nghệ khoát tay nói: - Đây là phép dụng binh Tiêu tỷ tỷ của đệ cho ta, nói là chuẩn bị cho những tình huống bất thường, nhưng ta giả bộ đánh cho có khí thế thôi, nhìn thứ này thật là có chút giết gà dùng dao mổ trâu rồi.
.Tiểu Dã hiếu kỳ nói: - Cái gì gọi là đánh giả bộ cho có khí thế?
.- Chính là tiếp cận chút thôi. Hàn Nghệ nói.
.Tiểu Dã gật đầu nói: - Ngược lại thật là thế này, cũng đã đi xa như vậy rồi, dường như một chút việc đại ca cũng không có làm. Đệ thật sự không hiểu vì sao bệ hạ muốn cho huynh tới đánh giả bộ cho có khí thể, cho dù muốn đại ca huynh lập công, cũng có thể để huynh làm tướng quân, với tài năng trí tuệ của huynh lập công không phải là rất dễ dàng sao.
.Hàn Nghệ vui vẻ, nói: - Tiểu Dã, đệ coi trọng ta quá rồi, mỗi người có ưu khuyết điểm riêng, khuyết điểm của ta chính là sợ nhất là những đao thật thương thật này, nếu thật sự để cho ta làm tướng quân, cuộc chiến này nhất định đánh không thắng, kỳ thực cái chức quan đôn đốc vẩn chuyển lương thực này cũng đều là cất nhắc ta. Nói xong hắn hướng về Tiểu Dã hỏi: - Đệ thì sao? Sư phụ đệ dạy đệ dùng binh pháp lợi hại như vậy, đệ muốn dẫn binh đi đánh giặc sao?
.Tiểu Dã ngẫm nghĩ một chút nói: - Nếu đại ca huynh là soái lĩnh, đệ trái lại muốn thử xem.
.- Điều này thì có liên quan gì đến ta? Hàn Nghệ trợn mắt nói.
.Tiểu Dã nói:
.- Đệ phải bảo vệ đại ca huynh, nếu đệ lãnh binh đi đánh giặc, ai tới bảo vệ huynh.
.- Tiểu tử đệ!
.Hàn Nghệ vươn tay ra sờ lên đầu của Tiểu Dã nói: - Nói thật, hiện giờ Tiểu Mập đã có sự nghiệp của mình, vậy còn đệ?
.Tiểu Dã nói: - Đệ đi theo đại ca và Tiểu Mập là được rồi.
.- Chỉ thế thôi sao?
.- Ừ!
.- Đệ chẳng lẽ không muốn tự bản thân mình lập nghiệp một phen, làm buôn bán hoặc tham gia quân đội vân vân.
.Tiểu Dã lắc đầu thật mạnh.
.Thực ra tính ỷ lại của cậu ta so với Tiểu Mập còn nặng hơn một chút, bởi vì từ nhỏ cậu ta đã vô cùng cô đơn vất vả, gặp được Hàn Nghệ và Hùng Đệ, chính là Hàn Nghệ cho cậu ta làm hoàng đế, cậu ta cũng không muốn rời khỏi Hàn Nghệ và Hùng Đệ.
.Trong lòng Hàn Nghệ hiểu rõ, cười nói: - Vậy thì cực tốt rồi, kỳ thực ta cùng Tiểu Mập cũng đều không rời khỏi đệ được, suy cho cùng hội chúng ta thiếu một người cũng không được.
.Tiểu Dã nghe vậy, lập tức mỉm cười hài lòng.
.Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên hàng ngũ ngừng lại.
.- Xảy ra chuyện gì vậy?
.Hàn Nghệ vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy từ xa một đội kỵ binh chạy tới, đến trước mặt, một người trong đó hỏi: - Các ngươi chính là đội lương thực đi Đình Châu?
.- Đúng.
.- Đại tổng quản có lệnh, lệnh cho các ngươi đem quần áo giữ ấm khẩn cấp vận chuyển tới doanh địa Ưng Sa, không được sai sót.
.- Ty chức tuân mệnh.
.Những người kỵ binh này truyền đạt hoàn thành mệnh lệnh liền rời đi.
.Kỳ thực lần này là lương thảo, quần áo đồ dùng hàng ngày, nửa này nửa kia, bởi vì thời tiết đã rất lạnh rồi, quần áo ấm cho các tướng sĩ không đủ.
.Sau khi nhận mệnh lệnh, đội quân lương thực liền phân chia làm hai, tập trung ngựa, lạc đà trước đem quần áo và đồ dùng hàng ngày vận chuyển đến tiền tuyến trước.
.Hàn Nghệ nghĩ thầm ta đưa quần áo và đồ dùng hàng ngày đến trước, coi như là hoàn thành nhiệm vụ, không có gì cố kỵ, đợi đến lúc đội lương thảo tới rồi, giao nhận đầy đủ thủ tục, ta có thể trở về, vì vậy nên chủ động yêu cầu trước mặt đội ngũ. Đây là hắn- Đốc vận lương thảo này vất vả lắm mới mở miệng nói ra cái yêu cầu, quan áp tải lương thực cũng cũng cảm thấy xấu hổ, lâu như vậy mà chỉ nói một cái yêu cầu như vậy, chưa từng thấy qua người nào làm đôn vận lương thực lại dễ dàng ở chung như thế.
.Kết quả là, Hàn Nghệ, đi cùng đoàn quân đội phía trước hỏa tốc tới tiền tuyến.
.Đi được ba ngày, bọn họ đi vào vùng phụ cận Thiên Sơn.
.Buổi chiều ngày hôm đó, giữa lúc đội quân tiến về phía trước không ngừng, thì đối diện đột nhiên xuất hiện một đội binh mã có đến 200-300 người.
.- Xuỵt!
.Một người cầm đầu là người có áo giáp che ngực, râu quai nón rậm dài, gã giơ tay lên, có vẻ uy vũ bá đạo nói: - Ta chính là Hữu đồn vệ quân Ưng Dương lang tướng Triệu Húc, các ngươi là người phương nào?
.Cái giọng điệu này, nếu bọn họ không mặc quân phục Đường Triều, Hàn Nghệ còn cho rằng mình gặp phải quân địch rồi.
.Tiểu Dã nói: - Đại ca, làm sao giờ?
.Hàn Nghệ lắc đầu, vén rèm thoáng qua đi về phía trước nhìn lại.
.Chỉ thấy quan lại áp tải hàng hóa kia vội vàng tiến lên nói: - Hạ quan chính là Đình Châu Trần phó quan của Thương Tào Chu Bích, phụng mệnh tướng quân đem quần áo và đồ dùng hàng ngày tới tiền tuyến.
.Triệu Húc nói: - Nếu là đội quân lương thực sao không đi đường lớn, lại chọn đường nhỏ?
.Chu Bích nói: - Bẩm tướng quân, Thương Tào chúng tôi nghe nói Đại tổng quản muốn ta đem quần áo và đồ dùng hàng ngày khẩn cấp đưa đến tiền tuyến, cho nên chúng ta lựa chọn đi đường mòn này, tranh thủ sớm ngày đưa đồ đến tiền tuyến.
.Triệu Húc hừ một tiếng nói: - Đội lương thực trừ trước tới nay luôn đi đường chính, phép tắc này các ngươi chẳng nhẽ không hiểu sao? Ta xem các ngươi rõ ràng là nội gián của địch.
.Cứ thế chụp cái mũ xuống mà giữ lại, Chu Bích liền luống cuống, nói: - Tướng quân, việc này thật sự là bị oan quá! Tiểu nhân vận chuyển đều là quần áo và đồ dùng hàng ngày, vô cùng nhẹ nhàng vì vậy có thể đi được đường thương đạo này, hơn nữa con đường này cũng có thể cung cấp cho đội lương thực qua lại. Nói tới đây, y đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: - Tướng quân, nếu như ngài không tin ngài có thể hỏi vị Lương thảo Đốc vận sử từ thành Trường An tới.
.- Lương thảo Đốc vận sử?
.Triệu Húc nói: - Ta chưa từng nghe thấy thành Trường An còn phái đến một vị Lương thảo Đốc vận sử, lời nói dối thế này làm sao có thể giấu giếm được ta, các ngươi rõ ràng là chuẩn bị đi thông đồng với địch. Nói tới đây ánh mắt của gã liếc về phía xe ngựa của Hàn Nghệ, nói: - Trong xe ngựa là người phương nào?
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, Mẹ kiếp, kẻ đến thì không thiện! Xem ra Võ Mị Nương nói không sai một chút nào.
.Chu Bích nói: - Trong xe ngựa chính là Lương thảo Đốc vận sử.
.- Lão tử đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lương thảo Đốc vận sử ngồi xe ngựa để chở lương thực đấy. Có ai không!
.- Vâng!
.Phía sau gã liền lập tức có hai tên lính đứng ra.
.- Lập tức kiểm tra.
.- Vâng!
.Ta còn chưa tới, các ngươi đã vội vã chỉnh ta, vậy được chúng ta chơi lớn một chút, ta ngược lại muốn nhìn Trình Giảo Kim có dũng khí chơi bao nhiêu. Hàn Nghệ cũng nhìn ở trong mắt, đôi mắt vừa chuyển một cái đột nhiên Tiểu Dã bên tai nói vài câu.
.Tiểu Dã kinh ngạc nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Tiểu Dã ồ lên một tiếng: - Đệ biết rồi.
.Trong khi nói chuyện, hai tên lính kia đã đi tới bên cạnh xe ngựa, một người trong đó nói:
.- Người trong xe ngựa lập tức đi ra.
.Bên trong xe ngựa truyền tới một âm thanh uy nghiêm: - Các ngươi thật to gan, ta là do Hoàng gia Đặc phái sứ, phụng hoàng mệnh tới đây, mau lui xuống cho ta.
.Hoàng gia Đặc phái sứ?
.Danh hiệu này có chút khoa trương nha!
.Chu Bích bọn họ không biết cấp bậc của Hàn Nghệ ra sao chỉ biết là Hàn Nghệ là Trường An phái tới, nghe vậy không khỏi sợ hãi, chẳng nhẽ Đốc vận sử này có lai lịch lớn.
.Hai tên lính kia nhìn nhau liếc mắt một cái, nhìn về phía Triệu Húc.
.Triệu Húc hừ khẽ nói: - Cái gì là Hoàng gia Đặc phái sứ, Đại Đường ta từ lúc nào có chức quan này, lão tử chưa từng nghe thấy, nhất định là mật thám của Đột Quyết.
.Người binh lính kia sau khi nghe xong, lại hướng vào phía bên trong xe ngựa nói: - Nếu ngươi không ra, thì đừng trách bọn ta không khách khí.
.- Ta ngược lại cũng muốn nhìn ngươi không khách khhí ra sao.
.Hai mặt binh sĩ nhìn nhau, đồng thời lên trên xe ngựa vén rèm cửa lên.
.Bỗng nhiên, bên trong hai cánh tay vươn ra kéo hai người bọn họ vào trong.
.Bang bang!
.- Ây da!
.Chỉ thấy một người trước bay ra ngay lập tức lại có một người vừa lăn bò theo ra khỏi xe trốn thoát, đúng là Hàn Nghệ và Tiểu Dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận