Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1235.2: Nhất định phải lấy công mưu tư

.Điện Thái Cực.
.- Hàn Nghệ!
.- Có thần!
.Lý Trị cầm một bản tấu chương giơ lên, nói: - Ngự Sử Đài buộc tội khanh lạm dụng chức quyền của Hộ Bộ Thị lang, lấy công mưu tư, có việc này hay không?
.Hàn Nghệ nói: - Bẩm bệ hạ, thần thật tình oan uổng quá.
.Nhưng giọng điệu vô cùng bình thản, một chút sắc thái biểu cảm cũng không có.
.Hứa Kính Tông nói: - Lão phu nghe nói gần đây Hộ Bộ tính toán đến Phượng Phi Lâu đặt mua một lô ghế dựa thái tử, không biết có thật hay không?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Quả thực là có chuyện này.
.Hứa Kính Tông nói: - Chuyện mua bán này ắt hẳn có liên quan rất lớn đến Hàn Thị lang chứ nhỉ.
.Hàn Nghệ thành thật nói: - Không giấu Hứa Trung thư, chuyện này là chủ trương của ta đấy.
.Thôi Nghĩa Trung cười nói: - Hàn Thị lang thật sự là thủ đoạn hay đấy nha, lấy tiền của Hộ Bộ làm việc mua bán của nhà mình, khâm phục, khâm phục
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta hy vọng những quan viên này đều được ngồi trên ghế thái tử, không biết chuyện này có gì là không thể?
.Những lời này bên trong chứa đầy cạm bẫy! Lý Nghĩa Phủ sợ người của mình đi theo con đường của Hàn Nghệ, vội vàng đứng ra nói: - Khổ tâm lần này của Hàn Thị lang, thật ra ta có thể hiểu được, chỉ có điều ta rất muốn biết, từ trước tới nay dụng cụ của quan thự đều là do Công Bộ chế tạo, tại sao lần này lại đến Phượng Phi Lâu đặt mua.
.Hàn Nghệ nói: - Hộ Bộ chúng ta hiện giờ là chọn những gì tốt nhất mà lấy, nếu Công Bộ chế tạo ra giá rẻ, thì đương nhiên Hộ Bộ để cho Công Bộ chế tạo, nhưng vấn đề là, hiện giờ giá tiền của Phượng Phi Lâu càng rẻ, hơn thì đương nhiên Hộ Bộ sẽ chọn Phượng Phi Lâu, điều này chẳng lẽ có gì không ổn sao?
.Một đại thần nói: - Ghế dựa thái tử vô cùng đắt tiền, làm sao rẻ được?
.Hàn Nghệ nói: - Vậy nhất định là ngươi không có nghe ngóng rõ ràng rồi, Hộ Bộ đặt mua ghế thái tử với một nửa giá thị trường hiện giờ, nếu giao cho Công Bộ làm, đầu tiên Công Bộ còn phải nghiên cứu chế tạo, đây không phải là một kiểu lãng phí tiền tài nhân lực à, hơn nữa nhu cầu đối với ghế thái tử này ở trong triều cũng không phải là quá lớn, Công Bộ tiêu hao tinh lực rất lớn như vậy để làm một đồ vật mà nhu cầu không phải lớn, vậy không phải là một loại lãng phí sao. Hơn nữa, các ngươi có ai đã nghe nói ai lỗ vốn để lấy công mưu tư, Đại Đường nhật báo viết rất rõ ràng, lợi nhuận bán mỗi một chiếc ghế dựa thái tử là ta và thái tử chia đôi, Phượng Phi Lâu đã bán nửa giá cho triều đình, vốn đã là một cuộc mua bán lỗ vốn rồi, đồng thời ta còn phải bù vào đây không ít tiền, để thực hiện lời hứa với thái tử.
.Lý Trị nghe vậy rất ngạc nhiên, nói: - Nếu là mua bán lỗ vốn, tại sao ái khanh lại muốn làm như vậy?
.Hứa Kính Tông cũng nói: - Ai cũng biết thương nhân trục lợi, ta không tin Hàn Thị lang lại có lòng tốt như vậy.
.- Hứa Trung thư nói lời này ta cũng không phủ nhận. Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Lỗ vỗn khẳng định là lỗ vốn, nhưng có điều mất tất có được, nguyên nhân ta làm như vậy có hai điểm, điểm thứ nhất đương nhiên là thái tử, ta hy vọng cả triều đình văn võ đều có thể cảm nhận được tiện lợi mà trí tuệ của thái tử mang đến, đây là việc người thần tử nên làm.
.Lý Trị nghe vậy liên tiếp gật đầu, người làm thần tử thì nên như thế, người làm cha mẹ thì càng nên như thế, thậm chí y cho rằng đây là việc y nên làm.
.Hàn Nghệ lại nói: - Thứ hai, nếu khoản mua bán này hoàn thành, ta đây có thể tuyên truyền đối ngoại, ghế Hứa Thị trung ngồi trong phòng làm việc, ngươi có tiền ngươi cũng có thể ngồi.
.Lời này vừa nói ra, không ít đại thần lập tức phì cười.
.Đến ngay cả Lý Trị cũng buồn cười.
.Quảng cáo này thật sự là quá kinh điển rồi.
.Hứa Kính Tông nghe vậy nổi giận nói: - Lời này của ngươi là ý gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Hứa Trung thư, ông đừng kích động, ta chỉ là lấy ví dụ mà thôi, ghế văn phòng quan viên triều đình chuyên dùng, tăng thêm tính thực dụng của ghế thái tử lên một bậc, sẽ càng khiến nhiều người tới mua, nhìn từ lợi ích lâu dài, Phượng Phi Lâu vẫn là buôn bán có lời, nhưng đối với triều đình mà nói, triều đình cũng tiết kiệm một khoản tiền chi tiêu, và còn đổi loại ghế tốt hơn cho quan viên, tiện cho quan viên làm việc, đây không phải là một công ba việc sao?
.Nói xong hắn lại nói với Lý Trị: - Bệ hạ, thần không thiếu một chút tiền này, thần làm như vậy, hoàn toàn là suy nghĩ từ góc độ của Hộ Bộ, làm sao để Hộ Bộ chi tiêu tiết kiệm, vẫn luôn là chuyện thần lo lắng.
.Các đại thần vừa nghe, đây là uy hiếp nha.
.Tiền của Hộ Bộ đều là tiêu hao trên người quan viên, tiết kiệm chi tiêu cho Hộ Bộ, đó không phải là cắt giảm phúc lợi của bọn họ sao?
.Lý Trị cười gật đầu nói:
.- Ái khanh dụng tâm lương khổ, trẫm hiểu rồi, nếu triều đình đã không thua lỗ vì việc này, hơn nữa còn được lợi, vậy thì không thể nói là Hàn Nghệ lấy công mưu tư được.
.- Bệ hạ thánh minh! Hàn Nghệ lại nói: - Bệ hạ, thật ra lần này cũng có thể làm một ví dụ, có thể lấy lâu dài để lo lắng. Kỳ thật rất nhiều thứ, nhu cầu của triều đình không lớn, nhưng vì có nhu cầu, Công Bộ nhất định phải có một dây chuyền sản xuất, kỳ thật tính toán ra, để cho Công Bộ làm.không bằng đi ra ngoài dân gian mua, hơn nữa giá mua vật liệu lại vô cùng thấp, đạo lý thần vừa rồi đã nói, triều đình chắc chắn là sẽ chọn những gì tốt nhất, thương nhân có thể bán lỗ vốn cho nhà nước, nhưng đối với tín dụng, thanh danh của thương nhân đều tăng lên rất lớn. Đồng thời cũng có thể khiến Công Bộ tập trung nhân lực, vật lực, sản xuất những vật phẩm mà triều đình có nhu cầu quy mô lớn như lương thực, tơ lụa, vũ khí.
.Nghe đến đây, cuối cùng Trương Đại Tượng cũng hiểu được tại sao Hàn Nghệ lại làm như vậy, chính là thả con tép bắt con tôm a!
.Hứa Kính Tông vội nói: - Chuyện này sao có thể được, đây không phải là thương nhân mượn danh nghĩa của triều đình, để tuyên truyền thương phẩm của mình sao?
.Hàn Nghệ nói: - Triều đình mua vật phẩm của thương nhân, nhất định là dân gian phải làm vô cùng tốt, thương phẩm tốt, triều đình nên ủng hộ, không lẽ đây không phải là chuyện triều đình nên làm hay sao? Điều này cũng có thể thúc đẩy mậu dịch dân gian đối ngoại của nước ta, thương nhân ngoại quốc tới Trường An, vừa nghe triều đình chọn dùng thương phẩm của tiệm nhà ai, bọn họ nhất định sẽ đi mua, đây là một kiểu đẩy mạnh tiêu thụ đối ngoại, Đại Đường cũng sẽ thu được lợi ích, ta thật sự không tìm ra lý do để không làm như vậy.
.Lý Trị gật đầu nói: - Ái khanh nói có lý, Hộ Bộ các khanh chú ý đến việc này, viết một bản tấu chương trình lên cho trẫm.
.- Thần tuân mệnh.
.Hàn Nghệ còn chưa dứt lời, chợt nghe ngoài đại điện hô lớn nói: - Bệ hạ, bệ hạ, tin tức tốt, tin tốt vô cùng!
.Lý Trị nghe vậy mừng rỡ:
.- Chẳng lẽ là đại quân đánh thắng trận.
.Tân Mậu Tương hoang mang nói: - Nhưng đại quân mới xuất chinh không lâu.
.Chỉ thấy một quan viên hưng phấn đi vào đại điện, hưng phấn không thôi nói: - Khởi bẩm bệ hạ, Dương Châu truyền đến tin tức tốt.
.- Dương Châu?
.Lý Trị và cả triều đình văn võ đều sửng sốt.
.Lý Trị hỏi vội: - Tin tức tốt gì?
.Viên quan kia nói: - Đô đốc Dương Châu Dương Triển Phi truyền tin tức đến, một tháng trước Dương Châu đã hoàn thành một vụ mùa thu hoạch lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận