Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1155.2: THẦN HỒN NÁT THẦN TÍNH

.Hàn Nghệ cười cười, thuận miệng hỏi: - Không biết hôm nay nhị thúc đi đâu vậy.
.Dương Lâm ồ một tiếng, nói: - Ta đi Dương phủ một chuyến, xem nhị công tử lúc nào về Dương Châu.
.Hàn Nghệ nói: - Nhị thúc muốn về ư?
.Dương Lâm cười ngây ngô gật đầu, nói: - Cũng không giấu gì con, đây vẫn là lần đầu ta ra khỏi Dương Châu, Trường An này tuy phồn hoa, nhưng, ha ha, trong lòng ta đây vẫn nhớ hai tôn tử kia.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đối với việc này lại là tỏ vẻ hiểu, dù sao hai tôn tử của Dương Lâm đều là sinh ra chưa được bao lâu, nói: - Vậy không biết nhị thúc tính khi nào thì về?
.Dương Lâm nói: - Ta và nhị công tử cùng về, ngày mồng năm tháng sau, vẫn còn hơn mười ngày.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy được, đợi con làm xong trận này, con lại cùng nhị thúc đi dạo.
.Dương Lâm nói: - Thật không cần mà, thời gian lễ tất niên, con cùng ta đi dạo cũng nhiều rồi, bây giờ ta thường theo Đậu chưởng quỹ bọn họ học làm sao để tạo thuyền, cũng không có gì làm.
.Hàn Nghệ gật đầu, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút áy náy, vốn dĩ Dương Lâm đến, hắn nên chu đáo tiếp đón Dương Lâm, nhưng vừa hay năm nay lại là một năm bạo phát của Ngõ Bắc. Bởi vậy đêm nay Hàn Nghệ cũng không làm việc khác, chỉ cùng Dương Lâm hàn huyên tán gẫu, tán gẫu kỳ thực cũng là chuyện mua bán, mấu chốt vẫn là phương diện tạo thuyền, xây dựng, Mai Thôn kỳ thực là lập nghiệp bằng nghề xây dựng, Hàn Nghệ cảm thấy con đường này nên kiên trì đi, bởi vì thành thị hóa của hắn nhất định phải dựa vào kiến thiết, mãi cho tới canh ba, mới ai tự về phòng người nấy nghỉ ngơi.
.Hôm sau.
.Hàn Nghệ sáng sớm đã đi tới Cục Dân An, về chuyện sòng bạc, dính đến một vài chuyện mẫn cảm, làm cho hắn cũng không thể không thận trọng.
.Nhưng đợi đến khi hắn đi vào phòng làm việc Tổng cảnh ti, phát hiện Trình Xử Lượng ai ai cũng tinh thần sáng lạn, hoàn toàn không có sự lo lắng của hôm qua, mấy người ngồi trong phòng làm việc trò chuyện vui vẻ, trong lòng trách buồn bực.
.- Hàn Nghệ, ngươi tới thật đúng lúc, mau ngồi.
.Trình Xử Lượng nhìn thấy Hàn Nghệ đến, cười ha hả nói.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, nói: - Chẳng lẽ có tin gì tốt?
.Trình Xử Lượng cười ha hả nói:
.- Ngươi nói không sai chút nào, đêm qua đã có không ít người mượn danh nghĩa đưa quần áo vào, đến thăm chưởng quầy của mấy sòng bạc, tin đồn này lọt đi đúng là nhanh a.
.- Hóa ra là việc này a!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, không biết Trình Xử Lượng bọn họ căn bản không phải vì chuyện này mà nhẹ nhõm như vậy, mà là bởi vì bọn họ dần hiểu được cơ cấu Cục Dân An khiến cho bọn họ là vô cùng dũng mãnh, không cần sợ hãi bất cứ kẻ nào.
.Vi Đãi Giới nói: - Như hiện giờ chỉ đợi bên Hình Bộ ra luật pháp thôi.
.Trình Xử Lượng nói:
.- Đúng vậy a, chỉ mong bên Hình Bộ có thể chỉnh sửa luật pháp xong sớm một chút, ta cũng không giấu các ngươi, một vài bộ hạ cũ của ta nửa đêm canh ba chạy đến tìm ta, sợ chúng ta sẽ tìm tới trên đầu bọn họ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Hôm qua ta cũng phát hiện lần hành động này khiến không ít dân chúng đều cảm thấy bất an sâu sắc, chúng ta phải mau chóng giải quyết việc này.
.Trình Xử Lượng lại nói: - Ta không hiểu ngươi, hôm qua bệ hạ đã để Trưởng Tôn Diên chỉnh sửa luật pháp, vì sao ngươi muốn đẩy cho Hình Bộ, nếu không thì, mấy người chúng ta thương lượng, hôm nay đã ra rồi, Hình Bộ làm việc, từ trước đến nay nhiều quy củ, cũng không biết phải làm trong bao lâu.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nếu Cục Dân An chúng ta một tay nắm hết, vậy quyền lực không phải là nhỏ bình thường, ngươi cho rằng những đại thần kia sẽ để mặc chúng ta tiếp tục như vậy sao, đạo làm quan, không phải là có chừng mực sao.
.Đúng lúc này, Thôi Hữu Du gõ cửa đi vào, nói: - Tổng cảnh ti, Hình Bộ Thượng thư cầu kiến.
.Hàn Nghệ cười nói: - Mới rồi ai nói Hình Bộ nhiều quy củ thế?
.Trình Xử Lượng nhanh làm dấu im lặng, sau đó hướng tới Thôi Hữu Du nói: - Mau mời Lư Thượng thư vào.
.Không đến chốc lát, Lư Thừa Khánh liền đi vào, thấy năm trùm sỏ đều ở đây, chắp tay nói: - Quấy rầy các vị rồi, thật là ngại quá.
.- Không không không! Lư thúc thúc khách khí rồi, mau mau mời ngồi.
.Một đám vãn bối khẩn trương đứng dậy thi lễ.
.Lư Thừa Khánh ngồi xuống, vừa thấy phòng này nói lớn không lớn, ít ra không lớn bằng phòng làm việc của ông ta, nhưng có vẻ đặc biệt thông thoáng, vài người ngồi bên trong, tuyệt không có vẻ gì chật chội, ngược lại vô cùng thoải mái. Nhưng ông ta cũng không thể nói những chuyện này, nói ngay vào điểm chính: - Việc này ồn ào huyên náo, lão phu cảm thấy vẫn nên xử lý thật sớm, bởi vậy suốt đêm hôm qua đã chỉnh sửa xong luật đề cập đến đánh bạc, nhưng việc này có quan hệ lớn với các ngươi, lão phu muốn tới nghe thử kiến nghị của các ngươi.
.Nói xong, ông ta liền đưa một phần tư liệu cho Trình Xử Lượng.
.Trình Xử Lượng cũng không muốn xem những thứ này, đau đầu, tiếp nhận những tài liệu này, cười ha hả nói: - Lư thúc thúc, về chuyện luật pháp, đều là Sát luật thiếu giám quản lý. Nói xong, y lại đưa cho Trưởng Tôn Diên.
.Lư Thừa Khánh cười gật gật đầu.
.Trưởng Tôn Diên đón lấy xem một chút, nếu là dân cờ bạc, chính là tịch thu hết tiền đánh bạc, rồi giao nộp hai quan tiền phạt, cưỡng bức lao động một tháng. Người của sòng bạc, dựa theo sòng bạc dính đến mức tiền lớn nhỏ, giao nộp tiền phạt tương ứng, mười quan đến không quá một trăm quan, tiền này không ít nha, sau đó cưỡng bức lao động một năm đến dưới ba năm. Xem xong, gã ta lại đưa cho Hàn Nghệ, sau đó hướng tới Lư Thừa Khánh nói: - Lư thúc thúc, tiểu chất cảm thấy trừng phạt nhằm vào người của sòng bạc có chút hơi nhẹ, phương diện này chỉ dính đến cưỡng bức lao động, chưa dính đến giam cầm.
.Gã ta là tư tưởng pháp gia, tư tưởng pháp gia yêu cầu trọng hình, tuy rằng gã ta cũng đã kế thừa tư tưởng luật pháp của Đường triều, nhưng gã ta cảm thấy thế này vẫn quá nhẹ, còn không giam lại nữa. Lư Thừa Khánh nói: - Điểm này lão phu cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi, vì sao sòng bạc thịnh hành, không đơn thuần là trách nhiệm của họ, triều đình cũng là bụng làm dạ chịu, nếu không phải được triều đình dung túng, cũng sẽ không có nhiều người mở sòng bạc như vậy, hơn nữa người của sòng bạc, không ít người cũng chỉ là kiếm miếng ăn, bởi vậy ta cho rằng lần này cứ mở một mắt lưới, chút luật lệ này làm luật lệ lâm thời, trước cứ xử lý xong việc này, sau này lại chỉnh sửa luật pháp chính thức, nếu lần thứ hai tái phạm, vậy thì nhất định phải phạt nặng.
.Trưởng Tôn Diên vừa nghe liền hiểu, khẳng định Lư Thừa Khánh cũng biết đằng sau mấy sòng bạc đó còn có người, những người này chẳng qua chỉ là lấy tiền làm việc, ngươi muốn phạt nặng những người này, có thực sự cần thiết không?
.Hơn nữa ông ta nói cũng rất đúng, luật lệ đã sớm viết rõ không thể tụ chúng đánh bạc, nhưng triều đình vẫn mở một mắt nhắm một mắt, đó không phải là nói cho người ta biết, sòng bạc là có thể mở, triều đình cũng phải chịu trách nhiệm tương ứng.
.Hàn Nghê nói: - Lư Thượng thư nói có lý, nhưng tại hạ nghĩ trong chuyện này có dính dáng đến tính quyền uy của luật pháp, nếu như ngay cả giam cầm cơ bản nhất cũng không có, chỉ sợ sẽ tạo cho dân chúng một loại ảo giác, hơn nữa theo điều tra chúng ta biết được, có người của vài sòng bạc thường dụ dỗ dân chúng đến đánh bạc, tâm địa vô cùng xấu xa, đối với loại người này, phải chăng có thể cho bọn chúng lao động khổ sai trong tù.
.Lư Thừa Khánh suy nghĩ một lát, nói: - Lão phu phảixem chứng cứ các ngươi tra được trước đã.
.Hàn Nghệ nói: - Đây là đương nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận