Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1205: Khu vui chơi (trung)

.- Oa! Thật là đẹp nhỉ!
.Vừa mới vào cửa, mấy đứa cháu trai Tiêu Vô Y không giống đám trẻ nhỏ khác, lập tức bị hấp dẫn bởi những bức tranh vẽ hoạt hình trên tường, vội chạy tới, đứng cạnh tường, ngửa đầu, mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn tranh vẽ trên tường, lại không biết rằng điệu bộ lúc này của chính mình càng đáng yêu hơn những nhân vật hoạt hình trong tranh kia.
.Tiêu Vô Y liếc nhìn bức tranh vẽ hoạt hình kia, bởi vì lần trước nàng đến đây, trên tường còn chưa vẽ lên những bức tranh này, bởi vậy nàng không nhịn được nhìn về phía Hàn Nghệ, hơi có chút hoài nghi hỏi: - Đây --- đây là do chàng làm ra sao?
.Hàn Nghệ cười gật đầu.
.- Muội phu, không ngờ rằng đệ còn biết vẽ tranh a! !
.Đường tỷ cùng các chị dâu của Tiêu Vô Y đều kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ. Lại có người hiếu kỳ hỏi: - Nhưng ta chưa thấy loại tranh vẽ này bao giờ cả, không biết đệ học được từ ai.
.Hàn Nghệ khiêm tốn cười bảo: - Này --- này đều do đệ tự nghĩ ra đấy.
.Lời này vừa nói ra, các đường ca, đường tẩu của Tiêu Vô Y vô cùng giật mình, biết vẽ tranh đã giỏi lắm rồi, ngươi còn tự mình nghĩ ra nữa, rốt cục có để cho người khác còn đường sống không đây.
.- Chê cười rồi!
.Hàn Nghệ bị bọn họ nhìn đến mức còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, lại nói tiếp: - Tuy vậy cũng bởi do thiên phú vẽ tranh của đệ không được tốt lắm, hơn nữa lại không có người dạy, nên chỉ có thể tự mình mày mò, trong lúc vô tình mới lĩnh ngộ ra loại vẽ tranh này.
.- Tiểu cô phụ! Người có thể dạy con vẽ loại tranh đáng yêu này sao?
.- Đương nhiên là được!
.Hàn Nghệ vui vẻ đáp ứng.
.Tiêu Vô Y đứng một bên đột nhiên xích lại, hỏi: - Rốt cục chàng còn giấu ta bao nhiêu việc nữa?
.Hàn Nghệ cười nói: - Không vội, không vội, nàng còn có cả đời thời gian để hiểu ta mà.
.Lời này nói ra, các đường tỷ, đường tẩu kia đều đỏ mặt.
.- Chàng nói bừa gì đấy!
.Tiêu Vô Y trừng mắt liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, nhưng khóe miệng lại treo lên ý cười ngọt ngào.
.Chuyển qua chỗ rẽ, không giống với những đứa trẻ khác, đám tiểu tử này lập tức cao giọng hô: "Vòng quay ngựa gỗ". Dường như cảm thấy vòng quay ngựa gỗ là xu hướng, đều ồn ào muốn ngồi lên vòng quay ngựa gỗ.
.Nhưng Tiêu Vô Y lại cường hành yếu thế dẫn bọn họ đi đến sân đua xe trước, tuy vậy quyết định này của nàng là chính xác, bởi vì hiện giờ mọi người còn không biết trong khu vui chơi này chơi gì là vui nhất, nhưng trong lòng nàng cũng là biết rõ ràng, đợi chút nữa sân đua xe sẽ là nơi nhiều người đến nhất, đám trẻ con sẽ chen chúc tới, vậy nên đi trước vào đó chơi chán, rồi lại tới nơi này, lúc đó có thể còn không cần phải xếp hàng, nhưng từ chuyện này cũng thể hiện ra Tiêu Vô Y là người cuồng khống chế, ngay cả đứa bé cũng không tha.
.Không có cách nào, tiểu cô cô là lớn nhất, mà điều duy nhất tiểu cô phụ có thể làm là đứng bên cạnh gật đầu phụ họa, ủng hộ tiểu cô cô vô điều kiện.
.Đám trẻ con này chỉ có thể khẽ mím môi đi theo Tiêu Vô Y đến sân đua xe bên kia.
.Đi được một nửa, chỉ thấy từng đợt hương thơm khi truyền tới, đập vào mặt, chỉ thấy trên quảng trường trước mắt có một ít cửa hàng nhỏ, cũng rất là hấp dẫn.
.- Từ lúc nào mà nơi này có cả quán cơm vậy.
.Tiêu Vô Y hơi hơi sững sờ.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Lần trước nàng tới nơi này còn chưa khai trương, nên nàng đương nhiên không để ý tới rồi.
.- Hàn đại ca, Hàn đại ca!
.Chợt nghe được có người đứt quãng hô.
.Hàn Nghệ ngẩng đầu lên nhìn, bèn cười nói: - Tiểu Mập a, với vóc dáng này của đệ làm sao mà giấu được a.
.Chỉ thấy một dáng người mật mạp từ bên tường đi ra, ngoắc tay hô: - Hàn đại ca, Đại tỷ tỷ.
.Tiêu Vô Y vội vàng đi tới, nói: - Tiểu Mập, sao đệ lại ở đây.
.- Đại tỷ tỷ, đây là cửa hàng của đệ đấy! Tiểu Dã cũng ở đây đấy.
.Hùng Đệ kéo lấy Tiểu Dã vẫn đang chơi trốn tìm ra ngoài.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tiểu Mập, đệ được lắm, không ngờ đệ đến đây mở cửa tiệm cũng không chịu nói cho ta biết.
.Hắn thật đúng là không biết việc này, bởi vì hắn chỉ định ra khế ước, chứ cũng không tham dự cụ thể vào việc thu hút đầu tư, chuyện này đều do Lý Tích an bài người đi làm, hắn không tham dự bởi hắn là người đứng đầu đám thương nhân, nếu hắn mà tham dự, thì sẽ biến thành lão đại chia chút lợi ích cho các tiểu đệ, hắn hy vọng chuyện này là kinh doanh thuần túy, mà không phải là việc để củng cố địa vị của mình ở thương giới.
.Hùng Đệ cười ha ha:
.- Chút việc nhỏ này sao có thể làm phiền tới Hàn đại ca được, tự đệ có thể hoàn thành rồi.
.Tiêu Vô Y kinh hỉ bảo: - Tiểu Mập, thật đúng là bất ngờ, quán bánh bao của đệ lại buôn bán được lớn như vậy.
.Hùng Đệ nghiêm túc nói: - Đây cũng là nhờ vào lúc trước đại tỷ tỷ dạy đệ biết chữ biết tính đấy, nếu không, ngay cả tờ khế ước đệ cũng không viết ra được, cũng không biết tính sổ, nếu không có đại tỷ tỷ dốc lòng dạy bảo, thì đã không có Tiểu Mập hôm nay rồi.
.Hàn Nghệ hắc một tiếng: - Tiểu Mập, đệ làm gì vậy, ngay cả nói nịnh mà đệ cũng dám đoạt với ta sao?
.- Chàng nói bậy bạ gì đó! Tiêu Vô Y mắng một câu, chợt thấy ống tay áo bị người kéo lại, cúi đầu nhìn, chỉ thấy đám cháu nội cháu ngoại đều dùng vẻ mặt u oán nhìn nàng, ý là cô vừa mới nói phải nhanh chóng đi chiếm chỗ, rồi cuối cùng cô lại bận tán gẫu, lừa cháu quá a.
.Đường ca của Tiêu Vô Y cũng nhân tiện nói: - Vô Y, muội nói xem chỗ kia ở đâu, để ta mang bọn chúng qua là được.
.- Không sao! Không sao! Giờ muội lập tức mang mọi người qua. Tiêu Vô Y cảm thấy khu vui chơi này là do Hàn Nghệ xây dựng ra, mình cũng coi như là nửa chủ nhân, đương nhiên phải tận tình đãi khách rồi, lại nói với Hùng Đệ: - Tiểu Mập, đại tỷ tỷ dẫn bọn họ qua trước, đợi chốc nói chuyện sau.
.- Đại tỷ tỷ, mọi người đi thong thả. Hùng Đệ gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Mọi người đi trước đi, ta ở đây tâm sự cùng Tiểu Mập trước đã.
.Tiêu Vô Y đáp lại một tiếng, liền dẫn đám tiểu tử nóng lòng như lửa đốt rời đi.
.Hàn Nghệ cười nói với Hùng Đệ: - Tiểu Mập, có mắt nhìn lắm nha, không ngờ đệ đã sớm nhắm đến khu vui chơi rồi đấy.
.Hùng Đệ ngạc nhiên hỏi: - Hàn đại ca, sao huynh biết được?
.Hàn Nghệ nói: - Tiệm của đệ chính là vị chí hoàng kim, nếu muộn một chút, chỉ sợ đã bị người khác thuê mất rồi, có thể thấy được đệ là người tới sớm nhất đấy.
.Hùng Đệ cười ha ha nói: - Hàn đại ca, huynh thật lợi hại, thực đúng là không có chuyện gì gạt được huynh cả, kỳ thật cũng may mà có Hàn đại ca, nếu không phải trước đó huynh nói cho đệ biết sẽ xây dựng khu vui chơi này, thì sao đệ có thể giành trước được tiên cơ chứ.
.- Đệ cũng giấu được ta đấy thôi!
.Hàn Nghệ nói xong thì kéo hai người bọn họ qua, nói: - Đi đi đi, chúng ta cũng đi chơi!
.Kỳ thật bản thân Hàn Nghệ cũng là một người khuyết thiếu thơ ấu, hắn cũng muốn cùng Tiểu Mập và Tiểu Dã đi chơi.
.Hùng Đệ vội nói: - Hàn đại ca, bọn đệ còn phải trông tiệm nữa.
.Hàn Nghệ sửng sốt: - Hâm a! Đệ là lão đại cơ mà, đệ nuôi nhiều người như vậy để làm gì.
.Hùng Đệ cười ha ha nói: - Cửa hàng của đệ vừa mới khai trương, hơn nữa cũng toàn là quý tộc tới đây, nên đệ mới phải chú ý chút.
.Hàn Nghệ đánh giá Hùng Đệ một chút, đột nhiên cảm thấy tên nhóc béo này đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng trong lòng hắn lại nửa vui nửa buồn, bởi vì điều này cũng biểu thị bọn họ không thể vô ưu vô lự chơi đùa như trong quá khứ nữa, nhưng đây cũng không phải chuyện xấu, bởi vì bọn họ chung quy vẫn là phải độc lập, nên Hàn Nghệ cảm thấy vô cùng vui vẻ vì điều này.
.Hùng Đệ thấy Hàn Nghệ đột nhiên trầm mặc không nói, trong lòng rất áy náy, bèn nhỏ giọng bảo: - Hàn đại ca, chờ nơi này không bận nữa, đệ lại đi chơi cùng huynh nhé, được chứ?
.Hàn Nghệ hơi giật mình, cười nói: - Tiểu tử béo nhà ngươi. Dừng một chút, hắn lại nói: - Ta chỉ hơi tò mò là một người ham chơi như đệ, vậy mà lại thờ ơ với khu vui chơi này, đệ không phải là bị tiền rụng vào mắt rồi đi.
.- Đệ không có đâu! Hùng Đệ lập tức phản bác lại một câu, rồi bảo: - Kỳ thật ngày hôm qua đệ cùng Tiểu Dã đã chơi mấy lần trong khu vui chơi này rồi, chúng đệ còn chơi cả bập bênh nữa. Nói xong, cậu ta khoác tay lên vai Tiểu Dã: - Tiểu Dã, ngươi nói xem có đúng không?
.Tiểu Dã gật đầu.
.- Bập bênh? Hàn Nghệ hít một hơi, trước hết bỏ cánh tay Tiểu Mập khoác lên vai Tiểu Dã xuống, rồi buồn bực hỏi:
.- Với thể trọng của đệ và Tiểu Dã, thì ta hỏi là các đệ chơi bập bênh kiểu gì?
.- Sao không chơi được chứ! Hùng Đệ ngạo kiều nói: - Chỉ cần Tiểu Dã nhảy lên không phải là chơi được rồi sao?
.- Nhảy lên?
.Hàn Nghệ tưởng tượng đến hình ảnh kia một chút, mới hỏi: - Vậy là đệ chơi bập bênh hay chơi Tiểu Dã vậy?
.Tiểu Dã không ngừng cười ha ha, chính Hùng Đệ cũng phải bật cười.
.Hàn Nghệ lại hỏi:
.- Vậy các đệ đi sân đua xe cùng nhà bóng chưa?
.Hùng Đệ và Tiểu Dã liếc nhìn nhau một cái, sau đó cùng lắc đầu, Hùng Đệ nói: - Bọn đệ cũng muốn đi, nhưng người ta không cho.
.- Vậy mà các đệ còn không biết ngại nói mình chơi ở khu vui chơi mấy lần rồi cơ.
.Lúc nói chuyện, bỗng có một người vội vã đi tới cạnh Hàn Nghệ, bảo: - Hàn thị lang, chỗ này của ngài thật sự là không thể tốt hơn được nữa.
.Hàn Nghệ nhận thức người này, là quản gia chuyên quản khu vui chơi, bèn hỏi: - Có chuyện gì sao?
.Quản gia kia vội vàng nói thầm vài câu bên tai Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ gật đầu, lại nói với Hùng Đệ cùng Tiểu Dã: - Chờ chút ta lại tới tìm các đệ, rồi chúng ta cùng đến nhà bóng chơi một chút nhé.
.- Được!
.Nói xong, Hàn Nghệ đi theo sau vị quản gia kia rời đi
.Đi đến sân bóng cửa, chỉ thấy hai người Lý Tích, Lý Bật đứng cạnh sân bóng cửa, mà bên trong thì có một đám mãng phu đang tranh cãi ầm ĩ, nào là Trình Giảo Kim, Khế Bật Hà Lực, Cao Khản, đều là võ tướng. Kỳ thật bọn họ đã sớm chơi rồi, còn cực kì thích chơi bóng cửa, đêm qua còn ngủ lại luôn ở đây.
.- Sao lúc này ngươi mới đến. Lý Tích có chút không vui nói.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng giải thích: - Hạ quan mang cả người nhà đến cổ động, bởi vậy làm trì hoãn chút thời gian.
.Lý Tích cũng lười đôi co với hắn, chỉ nói: - Đi thôi! Bệ hạ sắp đến rồi!
.- Hả!
.Hàn Nghệ gật đầu, lại nhìn vào trong sân bóng cửa: - Lư Quốc Công bọn họ--- !
.Lý Tích thản nhiên nói: - Bọn họ không biết bệ hạ sẽ tới.
.Không biết? Vậy ngươi sẽ không nói cho họ biết sao? Hàn Nghệ hơi sững sờ, nhưng lập tức hiểu ra, Trình Giảo Kim đích thị là chơi quá hăng say, không muốn rời khỏi sân bóng cửa, ngay cả hoàng đế cũng chọn không nhìn, Hàn Nghệ còn có thể nói gì nữa, sân bóng cửa này do chính hắn nghĩ ra, nếu truy cứu đến cùng, thì hắn cũng khó thoát khỏi sai lầm này, nên chỉ có thể làm như không biết gì cả.
.Ba người vội vàng đi tới cửa chính phía sau khu vui chơi.
.Bọn họ mới đến không lâu, chỉ thấy từng chiếc xe ngựa ngay ngắn trật tự đi về hướng bên này, hai bên đều là các hộ vệ mang đao mặc thường phục.
.Không cần đợi lâu, xe ngựa dừng ngay tại cửa lớn, chỉ thấy Lý Trị, Võ Mị Nương, Lý Hoằng, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ cùng với một số Đại học sĩ cùng con cháu của họ đều đi từ xe ngựa xuống, nhưng đều là mặc thường phục, thậm chí Võ Mị Nương còn mặc một bộ váy dài cực kỳ mộc mạc, nhưng dù thế cũng không lấn át được vẻ kiều mị phong tình của nàng ta.
.Mà giống Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ mới là chính khách chân chính, từng giây từng phút đều đặt mục đích chính trị lên hàng đầu, đi theo cùng Lý Trị đến, chẳng những không cần xếp hàng, mà còn có thể cho con cháu mình giao hảo với thái tử, dáng vẻ hoàn toàn không giống đám mãng phu Trình Giảo Kim kia, hoàng đế có đến cũng coi như không biết.
.- Thần tham kiến bệ hạ, hoàng hậu, điện hạ.
.Lý Tích, Hàn Nghệ, Lý Bật vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ.
.- Ba vị ái khanh miễn lễ!
.Lý Trị cười bảo.
.Sau đó Lý Hoằng cũng chắp tay đáp lễ lại Lý Tích, lại chào hỏi Hàn Nghệ một tiếng, trong mắt lại tràn đầy hưng phấn, chẳng qua cậu không giống những đứa trẻ khác có thể đồng ngôn vô kỵ, cậu nhất định phải học khắc chế lời nói, hành động, cử chỉ của chính mình.
.Lý Trị cười bảo Lý Tích: - Trẫm thật sự không ngờ, Tư không lại hợp tác xây dựng khu vui chơi với Hàn Nghệ đấy.
.Lý Tích liếc nhìn Hàn Nghệ, mới nói: - Để bệ hạ chê cười rồi, chẳng qua lão thần nghĩ bệ hạ hẳn là cũng biết Hàn Thị lang am hiểu lừa dối nhất.
.Đây--- đây là khen hay là chê đây a! Nụ cười trên mặt Hàn Nghệ cũng trở nên có chút xấu hổ.
.Lý Trị cũng rất có hứng thú hỏi: - Hả? Không biết Hàn Nghệ đã lừa dối Tư không đáp ứng hợp tác với hắn như thế nào?
.Lý Tích cười khổ một tiếng, nói: - Kỳ thật Hàn Nghệ chỉ nói với vi thần một câu đơn giản, khu vui chơi này một nửa là vì người già, một nửa là vì trẻ em mới làm, nên lão thần đã lập tức đáp ứng.
.Võ Mị Nương nghe vậy trong mắt sáng ngời, không nhịn được nói: - Câu này cũng thật khó mà cự tuyệt được.
.Lý Trị hiếu kỳ bảo: - Tựa hồ hoàng hậu đã hiểu rồi.
.Võ Mị Nương nói: - Bệ hạ, người già sợ nhất là cô đơn, mà thích nhất chính là vui thú gia đình.
.Lý Trị sửng sốt, rồi cười ha ha bảo: - Thì ra là thế.
.Lý Tích liên tục gật đầu bảo: - Tài trí của hoàng hậu, thật sự khiến lão thần phải xấu hổ.
.- Tư không quá khen! Võ Mị Nương cười nói, ánh mắt lại liếc nhìn Hàn Nghệ đang rầu rĩ không vui, cười bảo: - Hàn Nghệ mới là đích thực là người thông minh a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận