Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 848.1: Bị bắt ngay tại trận.

.Lần này thì thật sự là được ngủ dưới đất rồi, không có bất kỳ đường thương lượng nào cả.
.Nhưng Nguyên Mẫu Đơn thực sự không phải bởi vì phẫn nộ, kỳ thật nàng là một nữ nhân vô cùng đúng bổn phận, nàng cảm thấy bản thân trong phương diện này không có tư cách đi trách cứ Hàn Nghệ, chỉ có điều ngay từ ban đầu nàng vốn đã đủ rối loạn rồi, Hàn Nghệ lại còn cho nàng thêm loạn thêm phiền, Nguyên Mẫu Đơn cảm thấy mình sắp phát điên mất rồi, nàng cũng không biết hiện giờ nên làm như thế nào, tạm thời nàng thực không muốn gặp lại Hàn Nghệ.
.Trước kia nàng cho rằng thê tử của Hàn Nghệ là một nông phụ, xuất thân của nàng tốt như thế, vậy nàng có thể hạ thấp mình một chút, là địa vị hai người có thể được bình đẳng, một chủ nội, một chủ ngoại, hai bên còn có thể phối hợp vô cùng ăn ý, nhưng nếu như là Tiêu Vô Y, thì thân phận kia của nàng sẽ không chiếm ưu thế, khẳng định sẽ kém một bậc, hơn nữa hai người có rất nhiều phương diện cũng đều có xung đột.
.Hiện tại lại thêm một Dương Phi Tuyết.
.Nguyên Mẫu Đơn đều vì Hàn Nghệ mà cảm thấy sốt ruột, nhưng nàng vẫn chưa cảm thấy Hàn Nghệ hoa tâm, ngược lại nàng lại không có cái loại hống hách như Tiêu Vô Y, bởi vì mỗi người trong Nguyên gia đều là thê thiếp thành đàn, đặc biệt là Nguyên Ưng, nếu nàng là thê tử, nếu Hàn Nghệ muốn nạp thiếp, nàng không nói sẽ tán thành, nhưng ít nhất nàng sẽ không phản đối, bởi vì nàng sẽ cho rằng đây là chuyện đương nhiên, cũng giống như hai thiếu nữ hầu hạ Hàn Nghệ tắm rửa kia, Nguyên Mẫu Đơn đương nhiên biết, nhưng nàng cũng không nói gì thêm, không giống như Tiêu Vô Y, trực tiếp lôi ra hai đại hán ra cho Hàn Nghệ, thiếu chút nữa là làm cho Hàn Nghệ sợ tới mức bất lực!
.Vấn đề ngay ở chỗ ba người các nàng mỗi người đều là xuất từ gia tộc cao nhất, mà Hàn Nghệ xuất thân hoàn toàn lại là một tên nông dân, từ xưa đến nay, ngoại trừ Hoàng đế ra, không ai có thể một mình cưới hẳn ba nữ nhi danh môn, Nguyên Ưng tuy rằng hồng nhan tri kỷ trải rộng năm sông bốn biển, nhưng ông ta cũng vẫn chỉ duy trì quan hệ hồng nhan tri kỷ, tất cả mọi người vô cùng có ăn ý mà không đề cập tới vấn đề danh phận, Hàn Nghệ mặc dù ở cổ đại, thì cũng đã phạm vào tội trùng hôn, bởi vì hắn có hai phần hôn khế, như vậy thì nhất định phải cấp cho Dương Phi Tuyết một phần, Dương gia không có khả năng để cho Dương Phi Tuyết làm thiếp.
.Cho nên giờ có thể sống vui vẻ được sao?
.Nguyên Mẫu Đơn thật sự hoài nghi lời Hàn Nghệ nói.
.Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Mẫu Đơn liền đuổi Hàn Nghệ đi rồi, điều này thật sự là làm cho nàng có chút sụp đổ.
.Nhưng kỳ thật nàng không đuổi đi, thì Hàn Nghệ cũng phải đi, bởi vì hắn còn phải đi tới Dương gia, đã hồi lâu hắn chưa gặp Dương Phi Tuyết rồi, bởi vì hắn biết Dương Tư Nột không hy vọng hắn đi qua đó, dù sao uy lực của trận gió lốc kia, không phải Dương gia có thể chịu đựng nổi.
.Hôm nay là ngày mưa gió qua đi gặp cầu vồng, như vậy Hàn Nghệ đương nhiên phải khẩn trương đi gặp Dương Phi Tuyết, tiện thể cũng đem chuyện này nói cho nàng biết, tuy rằng hắn là bị đuổi đi ra, nhưng hắn biết rằng Nguyên Mẫu Đơn chắc là sẽ không có phản ứng quá kịch liệt, trong nội tâm nàng thì mụn nhọt đều đến từ chính Tiêu Vô Y, cái này cần các nàng tự đi giải quyết với nhau.
.Dương phủ.
.- Hóa ra là Đặc phái sứ, mau mau mời vào.
.Hạ nhân mở cửa thấy là Hàn Nghệ, vội vàng mở cửa ra, giờ cũng không cần thông báo, bởi vì hạ nhân nơi này đều là mang đến từ Dương Châu, tất nhiên là nhận ra Hàn Nghệ, hơn nữa khẳng định Dương lão phu nhân cũng đã dặn bọn họ rồi.
.Hàn Nghệ ngược lại cũng không vội vã đi vào, hỏi: - Dương công ở nhà chứ?
.- Lão gia sáng sớm đã vào trong cung rồi.
.- Ồ! Như vậy a! Thế thế Dương lão phu nhân đâu hả?
.- Lão phu nhân đang nghỉ ngơi.
.Oa! Cơ hội tốt như vậy mà cũng bị ta bắt được rồi! Hàn Nghệ cười nói: - Thế thế Dương cô nương chắc là ở nhà chứ.
.- Có ở, có ở.
.- Vậy được, ta đi tới chỗ Dương cô nương ngồi chốc lát đã, đợi Dương công về đến, ta lại cùng Dương công bàn bạc chút chuyện. Hàn Nghệ gật gật đầu, trong lòng lại nói, đợi Dương công về đến nơi, thì ta đã sớm tránh đi rồi.
.- Vâng, tiểu nhân hiện tại liền dẫn ngươi đi.
.- Không không không, tự ta đi là được!
.Hàn Nghệ khẩn trương ngăn y lại, lại hỏi:
.- Thế này không có vấn đề gì chứ?
.Hạ nhân kia rất là câm nín, ngươi cũng đã muốn tự mình đi rồi, ta nào dám ngăn đón ngươi, còn không bằng ngươi đừng nói nữa, bèn duỗi tay ra, nói: - Đặc phái sứ xin cứ tự nhiên.
.Hạ nhân này thật đúng là đủ thông minh đấy!
.Hàn Nghệ âm thầm cười, xin cứ tự nhiên, ngụ ý, chính là ngươi tự mình đi đấy, chứ không phải ta để cho ngươi đi.
.Tuy nhiên nếu đã đến đây rồi, Hàn Nghệ cũng không tính sợ nữa, đi vào, lại nương theo trí nhớ, đi tới trước tiểu viện mà Dương Phi Tuyết ở, nhìn xem cô gái nhỏ kia đang làm gì, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa viện ra, ánh mắt thoáng nhìn về hướng trong phòng, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi ở trong viện, tay ngọc trắng nõn, nâng chiếc cằm đầy đặn, đang ngắm đóa hoa héo tàn, suy nghĩ đến xuất thần, khuôn mặt có chút tiều tụy, hai đầu lông mày còn lộ ra vài phần vẻ buồn rầu.
.Hàn Nghệ thấy vậy, trong lòng không khỏi khổ sở một trận, hắn vẫn thích một Dương Phi Tuyết có nụ cười rạng rỡ kia hơn, đi vào trong viện, nhẹ giọng hô: - Phi Tuyết.
.Nào biết Dương Phi Tuyết lại không để ý, mà đang tự thở dài, thì thào lẩm bẩm: - Xem ra ta lại xuất hiện ảo giác rồi, ôi cũng không biết Hàn Nghệ có nhớ ta hay không.
.Hàn Nghệ nghe vậy áy náy muốn chết, nói: - Đương nhiên là có a!
.Dương Phi Tuyết sầu muộn nói: - Nếu là thật thì tốt biết bao.
.Chẳng lẽ nàng vẫn cho là mình đang tự hỏi tự đáp. Hàn Nghệ thấy một thiếu nữ khờ khạo ngây ngô, không ngờ lại bởi vì mình mà biến thành như vậy, thật sự rất muốn đâm cho chính mình hai đao, đôi mắt vừa chuyển, nói: - Tiểu Mông!
.Dương Phi Tuyết nghe vậy thân mình kịch liệt run rẩy, chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Nghệ đứng ở trước mặt, không khỏi "A" một tiếng.
.Xem ra tiểu Mông thật sự có tác dụng quấy rối mộng xanh của người khác. Hàn Nghệ áy náy nói: - Rất xin lỗi, ta đã tới chậm.
.Dương Phi Tuyết hốc mắt dần dần ướt át, nước mắt bắt đầu vòng quanh hốc mắt, đột nhiên, nàng đứng dậy, chạy tới, ôm cổ Hàn Nghệ, nước mắt nhất thời rào rào rơi xuống, nức nở nói: - Hàn Nghệ, ta rất nhớ chàng.
.Một câu vô cùng đơn giản, chính là tất cả những điều trong lòng Dương Phi Tuyết hai ba tháng nay, rốt cục nàng cũng có thể nói ra những lời này.
.Hàn Nghệ chợt cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, gắt gao ôm thân thể mềm mại không xương kia của Dương Phi Tuyết vào trong ngực, ở bên tai nàng nói:
.- Ta cũng rất nhớ nàng, là ta không tốt, không sớm một chút tới thăm nàng.
.Trong lòng của hắn thật sự vô cùng áy náy, tình yêu của Dương Phi Tuyết đối với hắn, nóng như lửa vậy, không hề che dấu chút nào, trong vắt không một chút gợn đục, nhưng hắn vẫn thường thường đều là một hai tháng mới tới thăm Dương Phi Tuyết một lần, trên cơ bản đều là Dương Phi Tuyết chủ động đi tìm hắn, hắn cảm thấy bản thân thật là đáng chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận