Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1211.2: Khảo nghiệm chỉ số thông minh

.- Sau tám lại có gì nữa?
.- Các ngươi xem, ở đây có chữ!
.Mấy đứa trẻ lần lượt nghiêng đầu nhìn, lại nghe thấy một đứa bé đọc: - Hưng vu thi, lập vu lễ.
.Một đứa bé hơi cao nhíu mày nói: - Câu này ta từng nghe rồi, nhưng nhất thời ta không nhớ ra câu sau là gì, các ngươi ai biết không?
.Mấy đứa bé đều lắc lắc đầu.
.Lý Hoằng nói: - Là "thành vu nhạc".
.- Đúng, là "thành vu nhạc", ta nhớ ra rồi.
.Đứa bé hơi cao kia vui mừng nói.
.Một đứa bé khác nói: - Ta tìm thử xem Ở đây, ở đây.
.- Lắp vào lắp vào!
.Đứa bé cao kia đột nhiên nhìn Lý Hoằng, đương nhiên cậu không biết thái tử gia này, hỏi:
.- Ngươi muốn chơi cùng không.
.- Được a!
.Lý Hoằng gật đầu ngay, nhưng lại đột nhiên nhìn về phía Lý Trị và Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương cười khẽ gật đầu.
.Nhận được sự phê chuẩn của mẫu thân, Lý Hoằng lập tức tham dự vào.
.Ở chỗ này đều là thế giới của trẻ con, trẻ con đâu có hiểu gì, hoàn toàn không nhìn Lý Trị bọn họ.
.Đám con nhà quan như Lý Trạm cũng lẳng lặng rời khỏi cha mẹ của mình, tự tìm đồ chơi để chơi.
.Bản thân Lý Trị cũng cảm thấy hết sức hiếu kỳ, bước nhẹ đi đến, nhìn ngó xung quanh, chợt thấy một cặp mẹ con ngồi ở trong góc, không khỏi liếc mắt nhìn Lư Sư Quái, thì ra cặp mẹ con này chính là Liễu Cầm và Lư Tri Liên, vì thế bọn họ lặng lẽ đi đến sau lưng mẹ con Liễu Cầm, chỉ thấy Lư Tri Liên đứng trước một cái bàn nhỏ, trong tay đang cầm một cái bảng gỗ nhỏ, trên bảng gỗ có một số khối vuông di động, đôi tay nhỏ linh hoạt của cô bé không ngừng di động khối vuông, sự chú ý của Liễu Cầm đều dồn vào con gái, không phát hiện trượng phu đã đứng sau lưng nàng ta, nhìn Lư Tri Liên làm đến toát mồ hôi, khẽ cười, ngón tay ngọc thon thon chỉ khối vuông nhỏ trên bảng gỗ, nói: - Sở vị y nhân, tại thủy nhất
.- Tại thủy nhất phương!
.Lư Tri Liên lập tức nói.
.- Lần sau đừng nhớ nhầm nữa đấy!
.- Dạ!
.Lý Trị cũng cười gật gật đầu, không quấy rầy mẹ con bọn họ, lại quay người rời đi. Đương nhiên Lư Sư Quái vẫn chưa rời đi, nhẹ nhàng vỗ xuống bả vai của thê tử, Liễu Cầm quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy trượng phu, thậm chí cả hoàng đế và hoàng hậu cũng ở đây, lập tức sợ hãi. Lư Sư Quái vội vàng trấn an thê tử, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lư Tri Liên, chơi cùng với Lư Tri Liên, dù sao bây giờ trò chơi có thể cho cha mẹ và con cái cùng chơi thực sự là quá ít.
.- Tiểu Nghệ ca!
.Chợt nghe thấy một giọng nói non nớt, Lý Trị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy đứa trẻ đứng trước mặt Hàn Nghệ, ngửa đầu nhìn, mắt đầy mong đợi nhìn Hàn Nghệ.
.Võ Mị Nương và đám thiếu phụ bọn họ đều che miệng cười.
.Một Đại học sĩ liền nói: - Nhóc con! Ngươi nên gọi là thúc thúc hoặc là bá bá, sao có thể gọi là Tiểu Nghệ ca!
.Hàn Nghệ vội nói: - Đây đây là ta bảo bọn chúng gọi như vậy, ở đây, ta thích người khác gọi ta trẻ hơn một chút.
.Đại học sĩ kia khó chịu đối với điều này, sao có thể xưng hô loạn xạ được, lễ nhạc ở đâu.
.Mấy đứa nhóc con này đương nhiên chính là Nguyên Tranh bọn chúng.
.Nguyên Tranh đột nhiên giơ tay lên, nói: - Tiểu Nghệ ca, cái này chúng ta đã làm lâu lắm rồi mà cũng chưa làm xong, huynh có thể dạy chúng ta chơi thế nào không?
.Chỉ thấy trong tay cậu bé đang cầm một cái hình lập phương màu sắc sặc sỡ.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Đây là cái gì?
.Hàn Nghệ đáp: - Ồ, đây là ma phương2. Nói xong hắn đưa ma phương ra, nói: - Bệ (2: rubik) Lý Trị dùng ánh mắt ngăn hắn lại, đương nhiên y không muốn làm những đứa trẻ này kinh hoảng, huống hồ Lý Hoằng cũng đang chơi vô cùng nhập thần ở đó.
.Hàn Nghệ vội sửa lời nói: - Mời các hạ xem, cái này có thể chuyển động, chỉ cần đặt màu sắc giống nhau ở một mặt là được rồi.
.- Ta thử xem!
.Lý Trị nghe rất đơn giản nha, cầm ma phương trong tay xoay một hồi lâu, toát cả mồ hôi, kết quả cũng không làm được.
.Nguyên Tranh bọn chúng không phải loại lương thiện, liếc xéo mắt nhìn Lý Trị, đầy vẻ khinh thường, không biết chơi còn chơi bừa, chơi còn kém hơn cả bọn ta, đúng là lãng phí thời gian của mọi người.
.Lý Trị cũng chú ý tới ánh mắt không hữu hảo của mấy tiểu tử kia, nhất thời rất xấu hổ, y vốn tưởng cái này không làm khó được y, kết quả là càng chơi càng gay go, lại thấy các Đại học sĩ đều đang nhìn y, xuống đài cũng không được a!
.Lý Nghĩa Phủ đột nhiên nói: - Các hạ, có thể cho ta thử không.
.Lý Trị sửng sốt, đưa ma phương qua.
.Lý Nghĩa Phủ cũng đã làm rất lâu mà cũng không làm được, lắc đầu nói: - Thứ này nhìn có vẻ đơn giản, không ngờ lại khó như vậy.
.Người thông minh a! Lý Trị khẽ thở phào một hơi.
.Lý Nghĩa Phủ rõ ràng chính là tìm lối thoát cho Lý Trị.
.Lý Trị lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ngươi biết chơi chứ?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Cái này là ta phát minh, đương nhiên ta biết.
.- Vậy ngươi làm đi!
.Lý Trị phất tay lên nói.
.Lý Nghĩa Phủ lập tức chuyển ma phương qua.
.Hàn Nghệ cầm trong tay loáng một cái đã làm xong rồi!
.Lý Trị bọn họ đều đã si ngốc!
.Đây đúng là chỉ số thông minh bị knock out a!
.Nguyên Tranh bọn chúng đều nhìn Hàn Nghệ với vẻ mặt sùng bái, kéo thắt lưng của Hàn Nghệ, nũng nịu nói:
.- Tiểu Nghệ ca, huynh dạy chúng ta đi, có được không.
.Hàn Nghệ đầu tiên là gỡ tay bọn chúng ra, sau đó nói cho bọn chúng nghe một số kỹ xảo, nói: - Ta chỉ có thể dạy các ngươi như vậy thôi, tiếp theo thì phải dựa vào bản thân các ngươi suy nghĩ.
.- Thì ra là thế!
.Chợt nghe có người nói.
.Tiêu Vô Y liếc mắt thoáng nhìn, nói: - Ngươi biết chơi?
.Thôi Tập Nhận mỉm cười nói: - Cái này cũng không khó lắm.
.Lý Trị hưng trí lên, nói: - Để Thôi Tập Nhận thử xem.
.Hàn Nghệ mười ngón vừa động, ma phương lập tức trở nên hỗn loạn, sau đó đưa cho Thôi Tập Nhận.
.Thôi Tập Nhận nhận lấy ma phương, đầu tiên là nhìn nhìn, sau đó chậm rãi xoay chuyển, vừa xoay chuyển vừa suy ngẫm, tốc độ còn xa mới nhanh như Hàn Nghệ, nhưng dần dần, màu sắc giống nhau bắt đầu tụ hội lại với nhau, lại qua một lát nữa, Thôi Tập Nhận chuyển một cái ma phương hoàn chỉnh cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhận lấy nói: - Lợi hại a!
.Thôi Tập Nhận khẽ gật đầu nói: - Đa tạ.
.Nguyên Tranh đương nhiên biết Thôi Tập Nhận, nói: - Tập Nhận ca, huynh thật là thông minh.
.Lý Trị cười nói: - Không hổ là tiến sĩ thiên tài của năm đó.
.- Không dám, không dám!
.Thôi Tập Nhận chắp tay khiêm nhường nói.
.Mấy người lại đi một vòng ở nơi này, thấy Lý Hoằng bọn chúng chơi vô cùng nhập tâm, đám người lớn ở đây, ngược lại còn quấy rầy những đứa trẻ này suy nghĩ, hơn nữa người ở đây đều là phụ nhân, bọn họ lại là một đám đại lão gia, vì thế cuối cùng để cho Võ Mị Nương câm đầu các quý phụ ở lại cùng với con cháu của mình, đương nhiên, Tiêu Vô Y, Dương Phi Tuyết bọn họ không ở lại.
.Vừa ra ngoài, Lý Trị liền cảm khái nói: - Đúng là đến đây đi một vòng, còn hơn mười năm đọc sách a! Để trẻ con học tập kiến thức trong sách vở ở khu vui chơi, hay! Hay! Hay!
.Lần này thì ngay cả các Đại học sĩ kia cũng không thể không khen ngợi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bệ hạ, thật ra sự trưởng thành của trẻ con không chỉ là ở cơ thể, trí tuệ cũng cần phải khai phát như vậy, những trò chơi trí tuệ này có thể giúp trẻ con khai phát trí tuệ rất tốt, khiến phát dục trí lực của trẻ con càng tốt hơn, trở nên càng thông minh hơn.
.Lý Trị cười nói: - Nếu trước đây khanh nói với trẫm những lời này, trẫm nhất quyết sẽ không tin, nhưng còn bây giờ, trẫm cảm thấy lời khanh nói vô cùng có lý, vậy làm phiền ái khanh cũng xây một mê cung như vậy ở Đông Cung cho thái tử.
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Vi thần tuân mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận