Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 733: Vinh dự của chúng ta.

.Cử động này của Trưởng Tôn Vô Kỵ đích thật đem đến kết quả không tồi, gần như thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người. Vì pháp lệnh này có liên quan trực tiếp tới họ.
.Khế ước Quân tử thần thánh.
.Có 3 nội dung chính, thứ nhất, trong lịch sử Trung Quốc, sự rõ ràng của văn bản, khế ước chính là pháp luật, vi phạm khế ước chính là vi phạm pháp luật, từ đó phá bỏ quy luật trò chơi quan có chính pháp, dân có tư khế.
.Thứ hai, phân chia trách nhiệm. Khế ước trước kia, nhất là hợp đồng của thương nhân, chỉ bao gồm sự phân chia lợi nhuận và ý hướng hợp tác, còn khế ước Quân tử thần thánh thì chủ yếu phân chia trách nhiệm, một khi lập ước, coi như trách nhiệm dính chặt trên vai rồi.
.Thứ ba, cũng chính là chế độ đối giá, chế độ này rất ít được thảo luận, vì Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ cho rằng quy chế này không hoàn toàn là chuyển đổi lợi ích đồng giá, mang đến tính linh hoạt đa dạng cho quan phủ, vô cùng tốt. Nhưng đối với Hàn Nghệ thì đây mới là điều mấu chốt nhất, vì một khi chế độ đối giá xuất hiện, hợp đồng thương nghiệp mới hình thành quy mô, vì hợp đồng thương nghiệp lúc này không còn là hợp đồng về tiền tệ và thương phẩm nữa, mà còn là sự giao dịch đa hình thức, còn đối giá là chỉ một phía khi đạt được lợi ích, nhất định phải đưa ra một giá cả tương đối, việc này khiến cho hợp đồng thương nghiệp trở nên có tính quy mô hơn.
.Còn định nghĩa về khế ước Quân tử thần thánh thì thú vị hơn, không phải đang thổi phồng người quân tử, mà định nghĩa của nó là, ai vi phạm khế ước này thì đó là kẻ tiểu nhân, là người không có chữ tín.
.Cùng lúc này, triều đình xác định mức lãi thu cao nhất, 5 phần, tức là lãi 5%, mức lãi vô cùng thấp, chính vì để bảo vệ người đi vay không bị bóc lột, cổ vũ mọi người đi mượn tiền, khiến cho tiền bạc lưu thông.
.5% đến 10%, không chịu sự bảo vệ của pháp luật, mà quan cũng không quản, trách nhiệm của quan phủ chỉ là đòi lại mức lãi 5% đó thôi, nhưng có thể mượn không? Đương nhiên là được. Đây có thể xem là khu vực giảm xóc.
.Quá 10%, chính là vay nặng lãi, là cho vay phạm pháp, toàn bộ lãi coi như ko còn, người đi mượn chỉ việc trả lại tiền vốn, quá 20% thì cả một khế ước coi như hủy bỏ, vốn cũng không cần phải trả, hơn nữa người cho mượn còn phải chịu trách nhiệm hình sự vô cùng nghiêm trọng, lãi sinh lãi cũng phải chịu trách nhiệm hình sự.
.Một lần mượn hơn 5 quan tiền, lợi có thể cao đến 10%, đây chính là thương nghiệp đi vay, chứ bá tánh bình thường sao mà đi vay nhiều vậy.
.Nhìn bên ngoài có vẻ như chỉ để xác định mức lãi, nhưng ý nghĩa to lớn hơn chính là cách thức chống lại hiện tượng vay nặng lãi.
.Đồng thời, còn có một câu nói vô cùng kinh điển, chính là "Không thể đối kháng đấy!"
.Dân chúng cổ đại chịu sự bóc lột của địa chủ và vay nặng lãi, thường là do thiên tai, dân chúng đều vô cùng thật thà, họ còn tiền thì họ trả ngay, hơn nữa phải chắc chắn thì họ mới đi vay, thiên tai đột nhiên ghé đến, vậy thì họ chỉ có thể trừng mắt lên thôi, cứ như Hàn Đại Sơn vậy, bị sét đánh chết, tìm ai kể khổ được.
.Câu nói này ra đời là để nhận được sự ủng hộ của nhân dân, lúc triều đình cổ vũ dân đi vay tiền, cộng thêm tác dụng của câu nói này, vậy mọi người đã để lại đường lui cho mình, không như thiên tai, đến là không còn gì để ăn, còn phải trả nợ nữa.
.Những nơi ban bố pháp lệnh này là Trường An và Lạc Dương, đây là hai thành thị thương nghiệp phồn hoa nhất cả nước.
.Sau khi pháp lệnh được ban bố, lập tức nhận được sự chú ý của mọi người, có người phản đối, có người tán thành, nhưng cụ thể là giai cấp nào phản đối thì chưa biết, có vài địa chủ tán thành, có vài địa chủ thì không, có những bá tánh tán thành, cũng có những bá tánh phản đối. Lý do tán thành hay phản đối đúng là vô cùng đa dạng phong phú.
.Nhưng bất kể thế nào, đây là pháp lệnh quốc gia, nếu đã ban bố thì phải chấp hành, không có chỗ thương lượng.
.Trại huấn luyện!
.Chỉ thấy trên sân huấn luyện là hàng ngũ đứng chỉnh tề, mặt ai nấy đều hưng phấn và vui sướng.
.Hàn Nghệ đứng trước hàng ngũ, cất cao giọng nói:
.- Hôm nay đối với trại huấn luyện Hoàng gia mà nói, tuyệt đối là một ngày đáng để ăn mừng, vì luật pháp do trại huấn luyện Hoàng gia chúng ta chỉnh sửa đã thông qua sự thẩm hạch của tam tỉnh. Hơn nữa còn nhận được sự tán thưởng cao độ của Bệ hạ, đã được ban bố vào sáng nay. Đây không những là niềm vinh dự của ta, cũng không chỉ là niềm vinh dự của Trưởng Tôn Diên, mà là niệm vinh dự của cả trại huấn luyện chúng ta, là niềm vinh dự của các ngươi!
.- Rống ——!
.Các học viên đều cao giọng rống lên.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nếu là nửa năm trước thì đây là điều không tưởng, các ngươi của nửa năm trước, đừng nói chỉnh sửa luật pháp, ngay cả quần áo của mình còn giặt chưa sạch. Là điều gì khiến các ngươi trong thời gian ngắn ngủi đạt được tiến bộ lớn như vậy? Đây không phải công lao của ta, mà là tinh thần quý tộc, tinh thần quý tộc vĩ đại. Từ đó có thể thấy, tinh thần quý tộc thật sự không phải chỉ mỗi quý tộc có, mà là tinh thần có thể lây nhiễm mỗi một người, là loại tinh thần được mọi người công nhận, là loại tinh thần thúc đẩy nước nhà phát triển. Khế ước Quân tử thần thánh chính là sự mở đầu cho việc phục hưng lại tinh thần quý tộc này, chúng ta hãy tiếp tục cố gắng, hoàn thành sự phục hưng vĩ đại này.
.Những lời này vừa nói xong, các học viên đều kích động không thôi, cùng hô to:
.- Khế ước Quân tử thần thánh!
.Đám người Trưởng Tôn Diên, Trịnh Thiện Hành, Độc Cô Vô Nguyệt đứng bên cạnh đều mỉm cười.
.Đợi sau khi mọi người im lặng, Hàn Nghệ lại nói:
.- Ta cho rằng thêm lời ca ngợi nữa cũng không thể khẳng định sự cố gắng các ngươi, cho nên ta quyết định, vào chợ đêm hôm nay, ta sẽ bao hết cả Phượng Phi Lâu, ngoài Giọng hát hay ra, sẽ để các người nghe cả câu chuyện về con khỉ. Ngoài ra, Trưởng Tôn Thiếu Giám sẽ bao hết cả Dương Châu Đệ Nhất Lâu để khao các ngươi.
.Những học viên này hạnh phúc đến sắp ngất rồi, tấm phiếu bây giờ của Phượng Phi Lâu đúng thật ra khó cầu nha, còn có món ngon rượu thơm của Dương Châu Đệ Nhất Lâu nữa, mãnh liệt vỗ tay kêu tốt.
.Hàn Nghệ nói xong, Trưởng Tôn Diên liền tiến lên nói vài câu, y không rành ăn nói, chỉ nói vài câu cảm tạ mà thôi.
.Đợi sau khi Trưởng Tôn Diên nói xong, những học viên lại bắt đầu cuộc huấn luyện khô khan, còn Hàn Nghệ bọn họ thì đi vào trong sở.
.- Hàn Nghệ, đến bây giờ ta cũng không dám tin là ngươi đã hô ra khẩu hiệu tinh thần quý tộc.
.Trịnh Thiện Hành ha hả cười nói.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Lão sư của Tể tướng khả năng cũng chỉ là phàm phu tục tử, có câu, thầy cô tốt nhưng tu hành thì tại cá nhân.
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói:
.- Hay cho một câu, thầy cô tốt nhưng tu hành thì tại cá nhân.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Nhưng Trưởng Tôn công tử, Độc Cô công tử, chúng ta phải tăng cường sự huấn luyện các học viên, khế ước Quân tử thần thánh là tờ giấy vuông, nhưng bây giờ quan viên ở Hình bộ và Đại Lý Tự khôn khéo vô cùng, ta nghĩ sẽ thích hợp hơn nếu để Cảnh sát Hoàng gia đảm nhiệm việc thực thi pháp lệnh này.
.Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt đều gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Thật ra ở phương diện pháp luật thì họ đã học được không ít rồi.
.Nói xong, y và Hàn Nghệ đều nhìn sang Độc Cô Vô Nguyệt.
.Độc Cô Vô Nguyệt tự tin nói:
.- Trải qua mấy ngày huấn luyện thể năng, để họ học bộ quyền pháp của ngươi thì cũng nhanh thôi, không bao lâu thì họ có thể ra trại rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói:
.- Vậy là tốt rồi!
.Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên hiếu kỳ hỏi:
.- Trịnh huynh, sao hôm nay Sư Quái ca không đến?
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói:
.- Gần đây Lư huynh có chút chuyện phiền toái rồi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Phiền toái gì?
.Trịnh Thiện Hành đáp:
.- Lư huynh muốn làm khám nghiệm tử thi ở Hình bộ, nhưng Hình bộ không cho phép, hôm nay Lư huynh trực tiếp vào cung diện thánh, hy vọng Bệ hạ đồng ý.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi:
.- Vì sao Hình bộ không cho phép?
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Khám nghiệm tử thi là nghề chỉ dành cho tiện nhân, người bình thường tránh càng xa càng tốt, Lư huynh là thế tôn của Lư thị Phạm Dương, dù đã bị trục xuất gia môn rồi, nhưng quan viên Hình bộ không dám để huynh ấy vào làm đâu.
.- Nhưng tính tình Lư huynh lại hơi cứng đầu, chuyện huynh ấy đã quyết định thì không ai khuyên được cả. Thật ra có làm khám nghiệm tử thi hay không thì chúng ta không ý kiến, vấn đề là nếu Bệ hạ cho phép thì quan hệ giữa Lư huynh và gia đình sẽ khó mà hòa giải được.
.Trịnh Thiện Hành thở dài nói.
.Hàn Nghệ cười một tiếng, nói:
.- Chuyện này, ta nghĩ không hẳn vậy, nếu ngày sau Lư công tử công thành danh toại, đương nhiên quan hệ lúc đó sẽ tự hòa hoãn thôi.
.- Nói có lý.
.Vương Huyền Đạo gật gật đầu, đột nhiên hỏi:
.- Hình như đã lâu không gặp Nguyên Liệt Hổ rồi nhỉ?
.Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt lập tức nhìn phía Hàn Nghệ.
.Vương Huyền Đạo gật gật đầu, nói:
.- Ta hiểu rồi.
.Đúng nga! Bây giờ ta đã là dượng của Nguyên Liệt Hổ rồi, trời ạ, phải đối diện với y thế nào đây! Đột nhiên Hàn Nghệ tỉnh ngộ, trong lòng đầy lo âu.
.Ở trong trại huấn luyện hơn nửa ngày trời, Hàn Nghệ Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo bèn rời khỏi.
.Trên đường.
.Hàn Nghệ vừa đi, vừa nói với Trịnh Thiện Hành:
.- Trịnh công tử, trải qua đại hội giao lưu mậu dịch lần này, Tự Do Chi Mỹ coi như đã được mọi người tán thành, hơn nữa còn chứng minh phương hướng của chúng ta không sai. Ta cho rằng chúng ta nên nhanh chúng mở rộng quy mô.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói:
.- Nhưng chúng ta mới mở rộng không bao lâu thôi!
.Hàn Nghệ nói:
.- Đó có là mở rộng quy mô gì đâu, chẳng qua là chiêu mộ thêm tí người, mở rộng quy mô mà ta nói là lập xưởng ở những nơi khác, sản xuất quần áo quy mô lớn. Chúng ta không những phải mở rộng thị trường trong nước, còn phải khuếch đại thị trường ngoài nước, thật ra xưởng may là dễ mở rộng nhất đấy, vì phụ nữ ở nhà thì cũng là may may vá vá, thường họ sẽ không xuống ruộng, vì thế không gây xung đột lớn với nông nghiệp. Hơn nữa đến chế y phường làm việc còn kiếm nhiều tiền hơn ở nhà may vá, đây là lợi thế của chúng ta.
.Trịnh Thiện Hành thoáng gật đầu, kỳ thật y đã rất mãn nguyện rồi, y chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại làm ăn đến mức độ như hôm nay, vì thế việc Hàn Nghệ nói muốn mở rộng, y cảm thấy đó là không cần thiết, nói:
.- Vậy ngươi cho rằng nên làm thế nào?
.Hàn Nghệ nói:
.- Lấy ra bốn nghìn quan từ Tự Do chi Mỹ để xây xưởng may ở những xã hẹp khác.
.- Bốn nghìn quan?
.Vương Huyền Đạo hơi kinh hãi, y chưa từng nghĩ sẽ khuếch trương Tự Do Chi Mỹ đến mức đó, dùng đến hơn ngàn quan tiền a.
.Trịnh Thiện Hành mặt lộ vẻ khó xử nói:
.- Nhiều thế à?
.Khả năng chịu đựng về mặt tâm lý của y rõ ràng không theo kịp được mức độ mở rộng của Tự Do Chi Mỹ.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Trịnh công tử, bây giờ ngươi làm việc thiện, làm đi làm lại cũng là ở phụ cận Trường An, chỉ khi ngươi mở rộng quy mô của Tự Do Chi Mỹ, phủ sóng đến toàn quốc thì việc thiện của người mới trải rộng khắp cả nước, phải biết Trường An là nơi giàu có, người nghèo thật sự nằm ở những nơi cằn cỗi.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói:
.- Nhưng xã hẹp thường là nơi có đất phì nhiêu.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đây cũng là một trong những mục đích của ta, thông qua thương nghiệp chuyển biến xã hẹp sang xã rộng. Nếu bá tánh xem chế y phường là sự ỷ lại sinh tồn, vậy sẽ có ngày chế y phường phải dọn đến xã rộng, nhân viên của chế y phường không phải cũng sẽ đi theo sao? Nhưng chúng ta phải để xã hẹp đạt mức ấm no trước đã.
.Trịnh Thiện Hành vừa nghe đến làm việc thiện, tâm tư liền bắt đầu náo động, nhưng một lúc lấy ra 4000 quan tiền, y đã sống quen theo lối tiết kiệm mộc mạc, không nở ra tay, suy tư nửa ngày, nói:
.- Cụ thể, chúng ta bàn bạc sau nhé.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận