Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1064.2: Ngươi là ác ma

.Mà tiếng rên này của hắn, trong tai Vương hoàng hậu lại giống như ô ngôn uế ngữ, chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Ngươi đây
.Lời này vừa ra khỏi miệng, nàng ta liền đột nhiên bừng tỉnh lại, nắm chặt bàn tay trắng, cố gắng nén nhịn cơn giận, nghiêng mặt sang một bên.
.Hàn Nghệ cười cười, ngồi xuống, nói: - Ta tắm nhanh lắm.
.Nhưng Vương hoàng hậu lúc này lại dám giận mà không dám nói, dùng một giọng điệu gần như van xin nói: - Ta đã rơi xuống bước đường thế này, tại sao ngươi còn muốn ức hiếp ta như vậy. Hôm nay Hàn Nghệ trong mắt nàng ta thật sự giống như ác ma.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cô cho là ta đang ức hiếp cô?
.- Chẳng lẽ không đúng sao? Vương hoàng hậu nói: - Chẳng lẽ hầu hạ ngươi ngâm mình cũng có liên quan đến việc giup ta báo thù sao?
.- Thôi được, coi như lời cô nói là đúng. Hàn Nghệ vỗ tay một cái, nói: - Vậy cô nói ta dựa vào gì giúp cô báo thù?
.Vương hoàng hậu khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen, run lẩy bẩy nói: - Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, sao không nói thẳng ra đi.
.- Có cần thiết không? Ha ha, thật ra ta muốn như thế nào cũng được, cô tưởng là hiện tại cô còn có đường phản kháng sao. Hàn Nghệ cười, nói: - Cho nên căn bản là ta không cần phải dùng phục thù để ép cô làm những việc gì đó.
.- Vậy tại sao ngươi
.- Tại sao còn muốn bắt cô hầu hạ ta tắm phải không?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Lấy thân phận của một người chết phục thù đương kim hoàng hậu, cô tưởng là chuyện này dễ dàng lắm sao?
.Vương hoàng hậu lập tức nói: - Cho nên ta mới cần có sự giúp đỡ của ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng chỉ có thể trợ giúp cô, giúp cô đưa ra chủ ý, chứ không phải thay cô đi báo thù, ta nghĩ ta như vậy là đã nhân chí nghĩa tận rồi.
.Vương hoàng hậu nói: - Nhưng việc này có quan hệ gì với hầu hạ ngươi tắm?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Cô nghĩ rằng tư bản lớn nhất của cô hiện tại là gì?
.Vương hoàng hậu tự giễu nói: - Ta hiện giờ cửa nát nhà tan, đâu còn có tư bản gì.
.- Cô có! Chỉ là cô không phát hiện thôi. Hàn Nghệ nói.
.Vương hoàng hậu nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói: - Là gì?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: - Tư bản lớn nhất của một nữ nhân không phải là gia thế gì đó, cũng không phải trượng phu của cô là ai, mà là dung mạo và dáng người, một đạo lý rất đơn giản, nếu nhìn cô giống như lợn, cho dù cô là Thái Nguyên Vương thị, hoàng đế cũng sẽ không cưới cô làm thê, ta cũng sẽ không bảo cô đến hậu hạ ta tắm, điều này ta tuyệt đối không lừa cô.
.- Dung mạo?
.Vương hoàng hậu buồn bã cười, nói: - Nếu dung mạo hữu dụng, thì ta cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này.
.- Hử, dường như cô hết sức tự tin về dung mạo của mình a! Hàn Nghệ cười ha hả nói.
.Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Vương hoàng hậu cuối cùng cũng lộ ra một tia ửng đỏ, trầm mặc không đáp.
.- Nhưng quả thực cô cũng nên có tự tin, ta nghe nói trước khi xuất giá, cô từng có danh hiệu Đại Đường đệ nhất mỹ nữ. Hàn Nghệ nói: - Vậy thì vấn đề không phải là ở dung mạo của cô, mà là ở chỗ cô không biết lợi dụng ưu thế của bản thân, nhìn xem bản mặt thối của đó của cô, xinh đẹp đến đâu đi nữa cũng sẽ khiến nam nhân thấy buồn nôn, nói một câu thật lòng, đổi lại là ta ta cũng sẽ chọn đương kim Võ Mị Nương, chứ không phải là cô.
.Vương hoàng hậu vừa nghe đến Võ Mị Nương, lập tức không phục nói: - Ta chỉ là trước mặt ngươi
.Đang nói, nàng ta lại hãm lại.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không sao, cô có thể tiếp tục nói, cô chỉ trưng mặt thối trước mặt ta ư, nhưng sự thực thật là như vậy không? Cô tự cho rằng có được sự ủng hộ của Thái úy bọn họ, lại là xuất thân Thái Nguyên Vương thị thì chẳng coi ai ra gì, thậm chí ngay cả đương kim bệ hạ, ta dám cam đoan cô nhất quyết sẽ không hạ mình để lấy lòng bệ hạ, tóm lại, cô sẽ không cúi đầu trước bất cứ một người nào. Hễ cô gặp phải khó khăn, lựa chọn đầu tiên là mẫu thân của cô, gia tộc của cô, Vương thị, còn có đám người Thái úy, Chử Toại Lương, mượn thế lực bên ngoài để bức ép bệ hạ cúi đầu trước cô.
.Trong mắt Vương hoàng hậu lộ ra vẻ chấn kinh.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có phải cô cảm thấy rất chấn kinh không?
.- Làm sao ngươi
.- Làm sao ta biết chứ gì. Hàn Nghệ cười nói: - Biệt hiệu của ta là bạn của phụ nữ, nữ nhân phức tạp đến đâu ta cũng có thể hiểu rõ, huống hồ một nữ nhân đơn giản, vô tri, ấu trĩ, ngốc nghếch như cô, chỉ cần gặp cô một lần, ta đã biết cô có đức hạnh gì rồi, cũng chỉ có cô tự cho là mình rất thông minh tưởng rằng Thái úy muốn bảo vệ cô, hừ, ta cho cô biết, hiện giờ Thái úy chắc chắn hận cô đến tận xương tủy. Câu nói đó nói thế nào nhỉ, ồ, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội giống như lợn, chính là nói loại người như cô. Thái úy cứu cô ra, chỉ là vì áy náy với phụ mẫu cô, chứ không phải vì bản thân cô. Một nữ nhân từ trong chùa miếu ra ngoài, chỉ trong mấy năm, đã đuổi một hoàng hậu là cô xuống, hơn nữa cô còn có bang thủ lớn mạnh như vậy, ta tuyệt đối sự kiêu ngạo của cô có từ khi còn là bào thai trong bụng mẹ, nếu không thì, ta thực sự không tìm ra bất cứ chỗ nào đáng để cô kiêu ngạo, đừng lấy vô tri làm cao quý, đây là sự bắt đầu của hại người hại mình.
.Vương hoàng hậu nghe vậy khuôn mặt lúc xanh lúc trắng lúc đó, nhưng vẫn quật cường nói: - Hồ mị tử đó ngoài biết quyến rũ nam nhân, cô ta còn có bản lĩnh gì?
.- Cô biết cô vẫn còn ngồi đực người ra ở đó à? Cô nói trí thông minh của cô thấp đến mức nào rồi.
.Hàn Nghệ cạn lời trợn trừng mắt, nói: - Trước đó ta đã nói ưu thế của một nữ nhân, chính là dung mạo và vóc dáng của bản thân, những thứ khác đều không đáng tin, tại sao nói như vậy, bởi vì nam nhân thích a, nhưng cô phải biết làm thế nào để lợi dụng ưu thế của mình, trước đây ta cho rằng lợi dụng dung mạo và vóc dáng của mình là thiên tính của nữ nhân, bây giờ xem ra, không phải như vậy, nữ nhân giống như cô sẽ không biết lợi dụng, không biết thì thôi, mấu chốt vẫn là ngu xuẩn, ngu xuẩn cũng bỏ qua đi, mấu chốt hơn là lại ngu xuẩn đến mức quật cường như vậy, vậy thì phiền phức rồi. Ta bảo cô đến hầu hạ ta tắm, là ta muốn chiếm đoạt cô? Cô cũng không nghĩ xem, lúc này cô đã là thịt đặt trên thớt rồi, ta việc gì phải hao tổn tâm cơ để chiếm đoạt cô, ta tùy tiện lấy một ít xuân dược cho cô, không phải là chắc ăn sao.
.Xuân dược? Vương hoàng hậu xuất thân cao quý, câu này quả thực là làm nhục lỗ tai của nàng ta a, nghe vậy người phát run, đồng thời cũng chấn kinh không ngừng, nàng ta thật sự chưa bao giờ tiếp xúc với kẻ vô lại như vậy.
.Hàn Nghệ lại tận tình khuyên bảo nói: - Ta bảo cô đến hầu hạ ta tắm, là định dạy cho cô làm sao để lấy lòng nam nhân, là ta đã dâng hiến cơ thể của mình, để cho cô học hỏi bản lĩnh, để tương lai tính toán việc phục thù. Cô đừng tưởng rằng ta giống như lợi dụng, ta là người có gia thất, ta cũng thủ thân như ngọc, ngoài thê tử ta ra, ta cũng chưa từng thất thân, nếu để thê tử ta biết được, ta thật sự sẽ chết mất, cho nên ta đang mạo hiểm tính mạng để giúp cô. Dù sao thì bây giờ cô có hai sự lựa chọn, thứ nhất, lựa chọn từ bỏ, dẫu sao oan oan tương báo đến khi nào, thứ hai, gọi tiều phu bên ngoài đến cho cô làm thực nghiệm, dù sao thì ta đứng bên cạnh dạy cô cũng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận