Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 525: Núi này cao còn có núi khác cao hơn.

.Tuy rằng xuất thân của Võ Mị Nương không kém, dù sao cũng là hậu nhân công huân, nhưng Võ gia thủy chung vẫn là họ nhỏ, người thời Đường chỉ nhìn vào cái này. Nếu truy tận gốc rễ, thật ra nàng ta không khác Hàn Nghệ bao nhiêu, vậy thì quý tộc thủy chung là kẻ địch của bọn họ, đấu tranh giai cấp vĩnh viễn đều tồn tại. Phổ cập giáo dục đối với bọn họ mà nói có lợi ích rất lớn, bọn họ nhất định hi vọng Lý Trị có thể phổ cập giáo dục.
.Nhưng đối với Lý Trị mà nói, việc này y chắc chắc phải xem xét lại, không nói có thể thực thi hay không, cho dù có thể, y cũng sẽ không khinh suất mà đồng ý, bởi vì y xuất thân là quý tộc, làm suy yếu quý tộc đối với y mà nói rốt cuộc là lợi lớn hơn hại, hay là hại lớn hơn lợi thì y phải suy nghĩ cho thật kỹ, nhưng cho dù thế nào thì sau khi Hàn Nghệ và Võ Mị Nương người xướng kẻ họa, y cảm thấy có thể thử một chút.
.Hàn Nghệ tuyệt đối không ngờ rằng chuyến này lại có thể thu hoạch được nhiều như vậy, thật sự là người tính không bằng trời tính, hơn nữa hắn cảm thấy mình thật sự là ăn ý mười phần với Võ Mị Nương, phối hợp không để lại dấu vết. Hắn đột nhiên tưởng tượng, nếu kéo Võ Mị Nương cùng đi lừa gạt, vậy thì chắc chắn là tổ hợp mạnh nhất, gần như là bất khả chiến bại.
.Đây chỉ là tưởng tượng, đừng nói là bây giờ hắn cải tà quy chính rồi, cho dù hắn còn là một tên lừa gạt, thì đường đường là một Nữ đế sao lại chạy đi làm lừa gạt với hắn chứ.
.Ở lại trong cung một lát, Hàn Nghệ liền về trại huấn luyện, trước mắt hắn vẫn lấy việc này làm trọng.
.Đêm đã khuya, trong trại huấn luyện trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cỏ dại lay động trong cơn gió lạnh rít gào.
.Ký túc xá học viện.
.Chừng khoảng canh ba, một bóng đen chạy ra khỏi ký túc xá, lén la lén lút đến dưới chân tường phía nam.
.Một lát sau, lại có mấy bóng người lén lút đến đây.
.Chỉ nghe thấy có một người nói: - Đã tụ tập đủ rồi chứ?
.- Đến đủ rồi.
.- Được rồi, chúng ta đi đi.
.- Hiểu ca, ở đây khắp nơi đều là Cấm quân, lỡ như bị phát hiện, thì chúng ta thảm rồi.
.- Các ngươi yên tâm, mấy ngày nay buổi tối ta luôn ra ngoài quan sát, hơn nữa cũng nghe ngóng rồi, lúc này là lúc bọn họ thay ca, là lúc phòng vệ yếu nhất, các ngươi đi theo ta nhất định sẽ không bị phát hiện, đi thôi, đi thôi.
.Người này vừa nói xong thì hai chân đạp một cái nhẹ nhàng nhảy lên tường đất, mấy người còn lại cũng nhanh chóng theo đuôi.
.Bọn họ vừa đi, thì một gian ký túc xá mở cửa ra, một người tựa vào bên cửa cười nói:
.- Tiểu tử Tiêu Hiểu này cuối cùng cũng ra tay rồi, ta biết thằng nhãi này nhất định sẽ không nén giận được mà.
.- Này, ngươi nói xem bọn họ có thành công không?
.- Dù sao cũng mạnh hơn Uất Trì Tu Tịch, tỷ tỷ của tiểu tử kia là nữ ma đầu, nếu nói về bản lĩnh chỉnh người, ta thấy không ai mạnh hơn nữ ma đầu đó.
.- Vậy cũng đúng, vậy chúng ta đi ngủ sớm đi, ngày mai chắc chắn có trò hay coi.
.Mấy người bọn họ lại không biết, nữ ma đầu Tiêu gia cũng từng bị Hàn Nghệ châm biếm đến mức hoài nghi cuộc đời.
.Cửa sau hậu đường.
.- Hiểu ca, huynh thật sự lợi hại, những tuần tốt kia đều bị huynh nhìn thấu cả.
.- Nếu không có chuẩn bị, ta sao dám khinh suất ra tay chứ. Đừng nói những chuyện này nữa, Dương tử, trông cậy vào ngươi đấy.
.- Giao cho ta đi.
.Chỉ thấy một bóng người mập mạp ngồi xổm bên cạnh cửa, một lát sau thì cánh cửa mở ra.
.Mấy bóng người lập tức lóe vào trong cửa.
.Sư phó nhà ăn thông thường đều đến đây chuẩn bị bữa sáng vào canh tư, do vậy lúc này trong đó tối om om.
.Chỉ thấy một người dùng hỏa chiết châm một ngọn nến thật nhỏ, chỉ có thể chiếu xa chừng một tấc, hóa ra mấy người này chính là con cháu Giang Tả do Tiêu Hiểu cầm đầu.
.Mấy người này quan sát một chút trước, sau đó nhanh chóng đi vào một gian nhà bếp nhỏ bên trong nhà ăn. Đây là phòng ăn chuyên dùng của Đốc Sát, dù sao cũng là tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo), sao lại có thể đặt chung với cái nồi chung chứ, chỉ thấy bên trong có không ít sủi cảo đã được gói xong, còn có một cái giò cừu lớn.
.Nguyễn Văn Quý thấy thế thì trong lòng hận nha, nghiến răng nghiến lợi nói: - Phó Đốc Sát này thật vô sỉ nha, bọn họ ăn ngon như vậy, lại cho chúng ta ăn màn đầu với cải muối.
.Tiêu Hiểu cười xấu xa nói: - Ăn ăn ăn, chúng ta để bọn họ đến nhà xí ăn, ra tay nhanh đi.
.Một người nhỏ giọng nói: - Hiểu ca, nhiều sủi cảo như vậy, hẳn không phải chuẩn bị cho một mình Phó Đốc Sát, chúng ta làm sao biết Phó Đốc Sát sẽ ăn sủi cảo nào chứ.
.Tiêu Hiểu nói: - Đương nhiên là chỉnh một lượt nha! Nếu không có bọn Đốc Sát ủng hộ, Phó Đốc Sát hắn dám chỉnh chúng ta như vậy sao, bọn họ cũng là đồng phạm, không thể bỏ qua cho bọn họ.
.- Nhưng Vô Nguyệt ca là biểu huynh của ngươi nha.
.- Ngươi cũng biết y là biểu huynh của ta, nhưng ngươi thấy y có từng giúp ta nói nửa câu nào không, ngày ngày khi ăn thịt ở trong này, sao lại không nghĩ đến ta chứ. Huống hồ thằng nhãi đó luôn không vừa mắt ta, có thù không báo thì không phải quân tử, chúng ta tận diệt bọn họ một lần.
.- Làm lớn như vậy, nếu chẳng may tra ra, vậy chúng ta xong đời.
.- Không có chứng cứ gì, bọn họ có thể làm gì chúng ta chứ. Đừng nói nhảm, nhanh ra tay đi. Ở đây giao lại cho các ngươi, ta ra ngoài xem trước.
.Tiêu Hiểu nói xong thì chuồn ra ngoài, tiểu tử này thật sự được chân truyền của Tiêu Vô Y, ngoài trừ Tiêu Vô Y ra thì chưa từng sợ ai, ai cũng dám chỉnh.
.Y chuồn đến gian phòng mà bọn Hàn Nghệ chuyên ăn cơm, nhìn quanh bốn phía, sau đó kéo một ngăn kéo ra, chỉ thấy trong đó đặt một xấp vải trắng, không khỏi thầm mắng, nói: - Má nó, chúng ta đi nhà xí đều dùng vải thô, mấy tên tiểu tử bọn họ lại dùng vải mềm mại như vậy, ta cho các ngươi hưởng thụ. Nói đoạn y móc một cái bình nhỏ từ trong lòng ra, đổ một ít lên từng miếng vải, chà xát nhau, thoa đều, thoa đều, lại đặt lại chỉnh tề.
.Do bây giờ giấy khá đắt, còn vải thì vô cùng rẻ, đa số mọi người khi đi nhà xí đều dùng vải.
.Lúc này Nguyễn Văn Qúy lẻn vào, tò mò nói: - Hiểu ca, huynh đang làm gì vậy?
.Tiêu Hiểu ha ha nói:
.- Ngày mai sau khi bọn họ ăn thuốc xổ của ta, chắc chắn phải đi nhà xí, chỉ cần bọn họ lau bằng vải này, ta bảo đảm bọn họ thể nào cũng gãi nát mông, phỏng chừng không xuống giường được.
.Nguyễn Văn Quý nghe mà sởn tóc gáy, dựng thẳng ngón cái nói: - Hiểu ca, chiêu này của huynh thật độc nha.
.Tiêu Hiểu nói: - Bằng không không đủ trút cơn giận trong lòng ta. Tên nông dân đó còn muốn kéo quan hệ với tỷ ta, cũng không soi mình trong nước tiểu mà xem, ta thể nào cũng phải chỉnh hắn tè ra quần mà cút về ngõ bắc. Đúng rồi, bên các ngươi làm xong rồi chứ.
.- Đã suýt soát rồi.
.- Đi, qua đó xem.
.Bọn họ lại về phòng bếp, bên này cũng vừa làm xong.
.Nhưng khi đang chuẩn bị rời đi, Tiêu Hiểu đột nhiên hơi cau mày, đột nhiên cầm thuốc xổ trong tay một người qua đổ vào trong những bình gia vị, ha ha nói: - Như vậy có thể đảm bảo không sơ sót gì, bảo đảm ai cũng có thể trúng chiêu.
.Nguyễn Văn Quý dựng ngón cái lên nói: - Hiểu ca, chiêu này của huynh thật cao.
.Một lát sau, mấy người cẩn thận dè dặt chuồn khỏi nhà ăn.
.Thế nhưng, bọn họ lại không biết bọn họ vừa đi một lát thì sau một gốc cây to ở sau thực đường có mấy bóng người bước ra.
.- Phó Đốc Sát quả nhiên không đoán sai, mục tiêu của bọn họ thật sự là nhà ăn.
.- Đi, đi báo cáo với Phó Đốc Sát đi.
.Cứ thế mà Hàn Nghệ đang ngủ say lại bị tiếng gõ cửa cố ý gõ khẽ đánh thức.
.- Chuyện gì?
.Mắt Hàn Nghệ cũng không mở mà hỏi.
.Bên ngoài vang lên tiếng của Hình Ngũ: - Phó Đốc Sát, là ta.
.Hàn Nghệ mở mắt ra, nói: - Đợi lát.
.Nói xong thì hắn bò dậy khỏi giường, sau khi mặc y phục xong thì mở cửa ra.
.Hình Ngũ nói thẳng điểm chính: - Bọn họ động thủ rồi.
.Mặt Hàn Nghệ phẳng như nước, chỉ hơi gật đầu nói: - Ta biết rồi, ngươi đợi ta một lát.
.Hắn rửa mặt sơ qua, sau đó theo Hình Ngũ đến nhà ăn.
.Đến phòng bếp chuyên dùng của hắn, ánh mắt Hàn Nghệ lướt qua, thở dài nói:
.- Bọn họ chọn ngày không tốt nha, lại cứ chọn hôm nay, thật sự lãng phí nhiều sủi cảo ngon như vậy, bỏ cả đi.
.Trời biết đối phương bỏ thuốc vào trong sủi cảo nào, chỉ đành bỏ hết.
.- Dạ.
.Hắn nói xong thì xoay người chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên quay người lại, nhìn vào cái bàn dài trước mặt, đột nhiên nói: - Đổi hết mọi thứ trong phòng bếp.
.Hình Ngũ nói: - Phó Đốc Sát, tại sao vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Nhiều sủi cảo như vậy, bọn họ không thể động tay chân vào từng miếng sủi cảo, nếu là thể thì chỉ có tỷ lệ nhất định, có thể một mình ta không ăn được, nhưng nếu bỏ thuốc trong gia vị, thì ta nhất định trúng chiêu, bỏ hết toàn bộ đi, nhưng dụng cụ thì đừng đổi.
.- Dạ.
.Hàn Nghệ đi ra bên ngoài, đột nhiên nhướn mày, thầm nghĩ, bọn họ không chỉ mua thuốc xổ, còn mua phấn ngứa, lẽ nào bọn họ còn định chia dùng hai lần. Nếu bọn họ dùng một lần, thì nhà ăn có chỗ nào có thể dùng phấn ngứa được đây? Lẽ nào À! Ta hiểu rồi.
.Hắn đột nhiên cười ha ha, sau đó đi vào gian phòng kia, mở ngăn kéo, vươn tay được một nửa thì hắn đột nhiên ngừng lại, hô vọng ra ngoài: - Người đâu.
.- Phó Đốc Sát, có gì phân phó.
.Một binh sĩ lập tức đi vào.
.- Ngươi qua đây.
.- Dạ.
.- Lấy một miếng vải ra.
.Binh sĩ kia sửng sốt, sau đó vươn tay ra cầm mảnh vải.
.Hàn Nghệ nói: - Mở ra, dùng một ngón tay khẽ chà lên đó.
.Binh sẽ kia tỏ vẻ hoang mang, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, làm theo chỉ thị, dùng ngón tay chà xát lên tấm vải.
.Một lát sau, Hàn Nghệ hỏi: - Có cảm giác gì không?
.Binh sĩ kia nói: - Có hơi ngứa.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ngươi ra ngoài rửa bằng nước nóng đi, ngứa một chút nhịn một lát là khỏi.
.Binh lính kia tuân mệnh ra ngoài.
.Hàn Nghệ cười nói: - Mấy tiểu tử này, thật sự đủ độc nha, còn dùng liên hoàn kế, nếu chà lên mông thì cả ngày không xuống đất được.
.Hình Ngũ hỏi: - Phó Soái, ngài định làm sao?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là gậy ông đập lưng ông rồi.
.Hình Ngũ cau mày nói: - Nhưng bọn họ đều ăn chung một nồi lớn, nếu bỏ thuốc vào thức ăn, tất cả học viên đều sẽ trúng chiêu, vậy không tốt lắm đâu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy thì quá đơn giản, chỉ cần chuẩn bị mấy cái chén đặc biệt là được.
.Hình Ngũ sững người, thầm nói một tiếng, thật cao nha! Sau đó vẻ mặt nghi hoặc hỏi: - Nhưng Phó Đốc Sát, nếu ngài đã liệu được bọn họ sẽ làm vậy từ sớm, sao không tiên hạ thủ vi cường, mà lại đợi sau khi bọn họ ra tay, ngài mới động thủ.
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Đối phó bọn họ, ta chỉ có thể bị động. Nếu ta chủ động chỉnh bọn họ, vậy thì bọn họ có thể lý lẽ hùng hồn cáo trạng ta. Nhưng nếu bọn họ chỉnh ta trước, kết quả lại bị báo ứng lên người họ, bọn họ chột dạ chỉ có thể nhịn ta, cảnh giới cao nhất của chỉnh người chính là làm cho đối phương có khổ không thể nói.
.Hình Ngũ hơi suy nghĩ, gật đầu nói: - Giống như Phó Đốc Sát chỉnh Uất Trì Tu Tịch sao.
.Hàn Nghệ suy nghĩ một lát, nói: - Không, đó là cảnh giới chí cao của chỉnh người, dù sao thì Uất Trì Tu Tịch không chỉ có khổ không thể nói, mà còn phải miễn cưỡng cười vui trước mặt mọi người, ta muốn bọn họ ngày mai không cười thành tiếng được. Nói đoạn, hắn lại bổ sung một câu, nói: - Làm một Cảnh sát Hoàng gia, vĩnh viễn đều là bị động, ngươi không thể chỉ vì người ta có động cơ giết người mà bắt chém người ta trước. Ngươi phải đợi sau khi đối phương giết người rồi ngươi mới có thể chế tài y. Ta là Phó Đốc Sát, đương nhiên phải lấy thân làm gương.
.Hình Ngũ gật đầu nói: - Phó Đốc Sát thật sự là tuân thủ chức vụ, có đức độ.
.Hàn Nghệ nhìn gã, nói: - Hóa ra ngươi còn biết nói đùa nha!
.Hình Ngũ cũng sững người ra, dường như cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi mình nói ra mấy câu này, lúng túng nói: - Đều là học theo Phó Đốc Sát.
.- Ha ha, hóa ra.
.Hàn Nghệ nói một nửa thì đột nhiên nhíu mày nhìn Hình Ngũ: - Hóa ra ngươi không chỉ biết nói giỡn, còn biết thầm châm biếm cấp trên, thật sự là đừng trông mặt mà bắt hình dong nha!
.Hình Ngũ ngẩn ngơ, vội nói: - Xin lỗi, xin lỗi, ty chức tuyệt đối không có ý này.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, ném ra câu danh ngôn lỗi thời kia: - Nếu xin lỗi mà có tác dụng, thì còn cần Cảnh sát Hoàng gia chúng ta làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận