Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1258.2: Vốn không công bằng

.Vương Huyền Đạo đột nhiên quay đầu lại, nói: - Thôi huynh, huynh đừng khen hay vội, huynh quên là huynh và Hàn Nghệ còn có một vụ cá cược sao? Bây giờ thì huynh thảm bại rồi.
.Thôi Tập Nhận khẽ nhíu mày, nói: - Ngươi nói rất đúng, lần này ta đúng là thất bại thảm hại rồi.
.- Có danh sách là có tranh luận, đây đúng là chân lý thiên cổ bất biến a!
.Hàn Nghệ đứng trên bậc thềm, nhìn thí sinh còn đang cãi vã bên dưới, cười lắc lắc đầu.
.Đường Lâm ở bên cạnh đột nhiên liếc mắt nhìn quanh, chợt hạ thấp giọng nói:
.- Hàn Thị lang, kết quả khoa cử lần này, rõ ràng chính là vì Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông mà thi, số người trên bảng danh sách ít nhất có gần sáu phần hoặc là môn sinh của Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông bọn họ, hoặc là đã chở đến nhà Lý Nghĩa Phủ không biết bao nhiêu là lễ vật, như vậy làm sao có thể phục chúng?
.Hàn Nghệ cười, nói: - Ông nhìn các thí sinh dưới kia xem, là người ủng hộ Lý Nghĩa Phủ nhiều, hay là phản đối Lý Nghĩa Phủ nhiều?
.Đường Lâm nói: - Nhưng mấu chốt không phải ở cái này, Lý Nghĩa Phủ mượn khoa cử để mưu cầu tư lợi cho mình, còn được cả người lẫn tiền tài, không bao lâu nữa, đảng phái của y sẽ có thể trải khắp triều dã. Nói xong, ông ta lại liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói:
.- Nếu lúc nãy ngươi và Đỗ Trung thư cùng nhau phản đối, có lẽ có thể bức ép bệ hạ chấm thi lại lần nữa.
.- Chẳng lẽ ông cho rằng bệ hạ không biết chút gì về chuyện này sao.
.Hàn Nghệ khẽ thở dài, nói: - Chỉ có thể nói chiêu này của Lý Nghĩa Phủ thực sự chơi rất tuyệt.
.Kỳ thật trong triều rất nhiều đại thần đều biết, từ sau khi lên làm Trung thư lệnh, Lý Nghĩa Phủ liền không ngừng đề bạt người thân của mình, không những như thế, lão ta còn tổng động viên toàn gia vì lần khoa cử này, biến hướng bán quan bán tước. Nhưng Lý Nghĩa Phủ cũng không phải thằng ngốc, lão ta dám gióng trống khua chiêng bán quan bán tước như vậy, nhất định là bên trên có người ủng hộ lão ta làm như vậy.
.Người này đương nhiên chính là Võ Mị Nương!
.Bởi vì hai người bọn họ có ích lợi hoàn toàn giống nhau.
.Võ Mị Nương muốn mượn khoa cử lần này, đả kích thật mạnh cao môn đại tính, bất kể như thế nào, nhất định phải thu nạp thêm nhiều con cháu hàn môn, bởi vì cao môn đại tính đều không ưa Võ Mị Nương lắm, Võ gia là tiểu tính, bởi vậy từ khi Võ Mị Nương thượng vị đến nay vẫn luôn tận hết sức lực đả kích cao môn đại tính, nhất là Quan Trung đại tính. Nhưng sự thông minh của Võ Mị Nương là ở chỗ nàng ta không hoàn toàn vạch mặt cao môn đại tính, chỉ âm thầm giở thủ đoạn, bề ngoài thì vẫn qua lại mật thiết với một số cao môn đại tính.
.Còn Lý Nghĩa Phủ, mặc dù đã nhập hộ tịch vào Triệu Quận Lý thị, nhưng cao môn đại tính vẫn xem thường Lý Nghĩa Phủ, lại càng sẽ không nói cầm tiền đi hối lộ Lý Nghĩa Phủ, con cháu cao môn đại tính muốn tìm, cũng là tìm những người như Lư Thừa Khánh, mà con cháu hàn môn cũng không phải nói là con cháu của nhà nghèo, con trai của quan viên từ ngũ phẩm trở xuống cũng thuộc vào con cháu hàn môn, và cả một số địa chủ, thổ hào cũng là thuộc vào hàn môn.
.Lý Nghĩa Phủ chỉ hơi tỏ ý một chút là bọn họ liền cắp đít chạy đến tặng tiền, bởi vì quan viên từ ngũ phẩm trở xuống không có được môn ấm, chỉ có thể đi bằng quan hệ, hiện giờ có một Tể tướng niêm yết giá công khai, thế này mà không trả thì đúng là thành kẻ ngốc rồi.
.Hơn nữa, lần này Lý Trị đưa danh sách nhiều gấp đôi năm ngoái, có một trăm người, Lý Nghĩa Phủ xem như kiếm được đầy chậu, những người này không những tặng tiền cho lão ta, tương lai sẽ còn trở thành vây cánh của lão ta. Đây cũng là lý do tại sao Lý Nghĩa Phủ vẫn luôn không buồn lên tiếng về việc khoa cử, các ngươi muốn thế nào thì làm thế nấy, áp dụng cách thức bài thi mới cũng được, áp dụng phương thức chấm bài thi mới cũng chẳng sao, dù sao thì món tiền này ta kiếm chắc rồi.
.Còn Hứa Kính Tông, dù sao cũng hết sức ưa sĩ diện, ham danh vọng, tướng ăn không có khó coi như Lý Nghĩa Phủ, lão vẫn nghiêng về môn sinh của mình, đương nhiên, chắc chắn cũng đã thu về không ít lợi lộc, nhưng chỉ sợ không hơn một nửa của Lý Nghĩa Phủ. Lý Nghĩa Phủ hoàn toàn không có đạo đức lễ tiết gì sất, loại người này nửa đời trước vẫn luôn bị áp chế, thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ lăn lộn phát triển nhanh chóng, trong lòng có thể không ngưỡng mộ sao? Hiện giờ lão ta coi như cũng có ngày hôm nay, lý nên tận tình mà thỏa mãn tất cả nhu cầu của bản thân, cắn răng liều mạng mà kiếm chác, cái này là dùng cả tính mạng để giành được, bây giờ không kiếm thì đợi đến lúc nào.
.Nhưng nhìn từ việc Nhậm Tri Cổ giành được danh đầu tiến sĩ, có thể thấy Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông vẫn luôn chú ý đến Lý Trị, biết Nhậm Tri Cổ và Lý Trị đã từng gặp mặt, không thể nào cái tốt đều để cho bọn họ chiếm hết, cũng phải chia chút nước canh cho Lý Trị ngươi nữa chứ.
.Đường Lâm là Lại Bộ Thượng thư, cảm giác sâu sắc bất mãn đối với chuyện này, ngươi tiếp tục làm như vậy, còn cần đến lại trị nữa không đây. Nhưng ông ta cũng chẳng thể làm gì, hiện giờ ông ta đâu phải là đối thủ của Lý Nghĩa Phủ, chỉ có thể mong đợi vào lão đại, nhưng Hàn Nghệ gần như chẳng để tâm gì cả, Lý Trị không bảo hắn cho ý kiến, hắn cũng không cho ý kiến thật, thậm chí còn chẳng nói gì với Lý Nghĩa Phủ nữa.
.- Vương công tử, chúc mừng, chúc mừng! Chúng ta lại có cơ hội làm thần cùng điện rồi.
.Hàn Nghệ nói chuyện với Đường Lâm một lúc, đột nhiên phát hiện Thôi Tập Nhận bọn họ đứng ở bên đường, vì thế liền đi đến. Đương nhiên, đầu tiên là nói tiếng chúc mừng với Vương Huyền Đạo.
.Vương Huyền Đạo khẽ gật đầu: - Đa tạ! Hy vọng sau này Hàn Thị lang có thể chiếu cố tại hạ nhiều hơn.
.- Vương công tử khiêm tốn rồi!
.Hàn Nghệ cười ha hả, đột nhiên hướng tới Thôi Tập Nhận nói: - Thôi Ngự sử, xin thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, chắc ngươi có tìm Vương công tử bói cho ngươi một quẻ?
.Thôi Tập Nhận nheo nheo mắt, cười nói:
.- Không biết vì sao Hàn Thị lang hỏi câu này?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Bởi vì ta phát hiện Thôi Ngự sử ngươi là một người bất tường a! Ngươi xem, ngươi bỏ công sức như vậy, kết quả là sĩ tộc các ngươi gặp phải thất bại lớn nhất từ trước đến nay, so đứng đầu, so nhân số, các ngươi đều thua, ta nghĩ ngoại trừ việc tứ phía sở ca của Sở Bá Vương năm đó ra, việc thất bại quay về này của ngươi quả thực chính là nhất lãm chúng sơn tiểu1 a!
.(1: Ngắm nhìn mới thấy núi non xung quanh đều nhỏ bé. Một câu thơ trong bài Vọng nhạc của Đỗ Phủ)
.Lư Sư Quái không phục nói:
.- Hàn tiểu ca, bảng danh sách này rốt cuộc là thế nào, ngươi không biết rõ?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Lư công tử, ngươi nói câu này đúng, làm sao ta rõ được, ta cũng không tham dự, bởi vì ta có lòng tin tuyệt đối với con cháu hàn môn, trước đây nếu không phải cao môn đại tính chiếm ưu thế xuất thân, các ngươi sớm đã thua rồi.
.Thôi Tập Nhận nặn ra một nụ cười, nói: - Ngươi vội cái gì, không phải còn có trận thứ hai sao.
.- Đúng! Trận thứ hai.
.Hàn Nghệ búng tay một cái, thầm nghĩ, tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận