Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 607: Đối thủ của ngươi là ta

.Phủ Thái Úy.
.- Buồn cười, buồn cười, hay cho Thôi lão đầu ngươi, lại vì tư lợi của bản thân mà không để ý đạo đức liên sỉ, ủng hộ Võ yêu phụ kia, Thanh Hà Thôi thị ông ta uổng danh danh môn vọng tộc.
.Vừa mới đến phủ Thái Úy, ngay cả cửa còn chưa đóng thì Chử Toại Lương đã chửi ầm lên, nhảy dựng lên kêu to.
.Xem ra thực sự là tức giận không nhẹ nha!
.Không ai ngờ rằng Thôi Nghĩa Huyền sẽ nhúng một tay vào, điều này khiến thành viên của tập đoàn Quan Lũng rất chấn kinh, đương nhiên tức giận cũng không phải là đùa.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không ngăn cản ông ta, để cho ông ta mắng.
.Mắng thật lâu, Chử Toại Lương cũng mệt mỏi, có thể là không ai chửi cùng với ông ta, thế là ông ta lại nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ: - Phụ Cơ huynh, khi đó sao huynh lại ngăn cản ta đứng ra.
.Liễu Thích cũng nói: - Đúng vậy! Nếu nói để Thôi Nghĩa Huyền làm Ngự Sử Đại Phu, ta cũng không có gì để nói, ông ta đích thật có đủ tư cách, quan trọng là tấu chương kia của ông ta quả thật là vô đạo đức, nhân thần công phẫn, chúng ta nên cực lực ngăn cản mới đúng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy hai người họ giống hệt nhau, thở dài nói: - Các ngươi tưởng ta không muốn ngăn cản sao? Nhưng chúng ta cũng phải có lý do nha, bệ hạ lại không nói là vì ông ta ủng hộ Võ Chiêu Nghi mới lệnh cho ông ta làm Ngự Sử Đại Phu, mà là vì ông ta có công bình phản, thăng chức cho ông ta, hợp tình hợp lý. Hơn nữa, các ngươi cũng đừng quên, chuyện Trương Minh đã khiến chúng ta mất sạch mặt mũi, nếu chúng ta không có lý do chính đáng, dựa vào cái gì để ngăn cản, cho dù đứng ra, e rằng cũng tự chuốc cực khổ.
.Hàn Viện nói: - Thái Úy, thật ra một mình Thôi Nghĩa Huyền căn bản không đáng lo nghĩ, ông ta không có thế lực ở trong triều, hơn nữa đã ở tuổi cổ lai hi, không chịu nổi trọng dụng, quan trọng là tấu chương này của ông ta đưa lên thì lập tức đã được thăng làm Ngự Sử Đại Phu, những người đầu cơ trục lợi bên dưới e rằng sẽ rục rịch nha!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày nói: - Đây cũng là chuyện mà lão phu lo lắng.
.Chử Toại Lương nói: - Một khi đã thế, vậy chúng ta nhất định phải nghiêm trị Thôi Nghĩa Huyền, nếu ông ta thoải mái lên làm Ngự Sử Đại Phu, chỉ e sẽ khơi dậy tranh đấu còn lớn hơn.
.Lai Tể liên tục phất tay nói: - Hữu Phó Xạ, tuyệt đối không thể xung động nha. Nếu bệ hạ đã lệnh cho Thôi Nghĩa Huyền ra đảm nhiệm Ngự Sử Đại Phu, vậy thì nhất định sẽ bảo vệ Thôi Nghĩa Huyền giống như Hàn Nghệ vậy, nếu chúng ta thất bại, vậy hậu quả mới thật sự không thể tưởng tượng được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói:
.- Lai Tể nói không sai, nếu không nắm chắc vạn phần, chúng ta quyết không thể đụng đến Thôi Nghĩa Huyền.
.Chử Toại Lương nói: - Vậy làm sao bây giờ? Vừa không thể động đến ông ta, nhưng nếu không động, chắc chắn sẽ có người noi gương ông ta, đến lúc đó nói gì cũng muộn rồi.
.Một tấu chương của Thôi Nghĩa Huyền, coi như đã mở chiếc hộp Pandora.
.Hàn Viện đột nhiên nói: - Thái Úy, ta có một kế, không biết có được không?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Nói.
.Hàn Viện nói: - Các vị đừng quên, Thôi Nghĩa Huyền xuất thân Thanh Hà Thôi thị, hơn nữa ta thấy đây chỉ là hành vi cá nhân của Thôi Nghĩa Huyền, Thanh Hà Thôi thị hoàn toàn không đứng về phía Võ Chiêu Nghi, sao chúng ta không lợi dụng Thanh Hà Thôi thị để hù dọa những người khác. Chúng ta có thể ân uy cùng thi với Thanh Hà Thôi thị, thúc ép bọn họ đến tìm chúng ta đàm phán, sau đó lại mượn chuyện này làm cớ, để mọi người cho rằng, chúng ta nghi kỵ thế lực của Thanh Hà Thôi thị, do vậy mới không đối phó Thôi Nghĩa Huyền, mà không phải là bệ hạ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vuốt râu, gật đầu nói: - Đúng vậy, kế này rất hay! Nói đoạn ông ta lại nhìn sang Chử Toại Lương, nói: - Đăng Thiện, người trong Thôi thị có không ít người nhậm chức ở Tam Tỉnh, huynh cho họ chút áp lực, nhưng nhớ không thể làm quá, để tránh mất nhiều hơn được.
.Chử Toại Lương gật đầu nói: - Ta biết rồi.
.Lai Tể đột nhiên nói: - Thái Úy, bây giờ bệ hạ đang chào mời thế lực trong triều, chuyện này cũng không có gì đáng trách, nhưng Thôi Nghĩa Huyền làm như thế, vậy thì sau này có người muốn đầu nhập vào bệ hạ, nhất định sẽ bày tỏ ủng hộ Võ Chiêu Nghi trước, vậy thế tất kéo chuyện của Võ Chiêu Nghi vào triều, chúng ta không thể không phòng nha!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi có sách lược ứng đối gì?
.Lai Tể nói: - Chúng ta nên cất nhắc càng nhiều người kiên định ủng hộ Vương Hoàng Hậu lên, chỉ cần bọn họ không ủng hộ Võ Chiêu Nghi, vậy thì đủ rồi.
.Chử Toại Lương liền nói: - Ta có một nhân tuyển tốt.
.- Ai?
.- Bùi Hành Kiệm của Bùi gia.
.Chử Toại Lương nói: - Khi đón tết, ta từng tới nhà y làm khách, khi bàn đến chuyện của Võ Chiêu Nghi, y kiên quyết phản đối, thậm chí còn trách chúng ta lúc đầu không nên đồng ý để bệ hạ đón Võ Chiêu Nghi vào cung nữa.
.- Bùi Hành Kiệm!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói: - Đây thật sự là một nhân tuyển tốt, Tiết Giai làm Huyện lệnh Trường An nhiều năm như thế, từ trước đến nay cẩn trọng hành sự, thành tích rất tốt, cứ cất nhắc y lên làm Thượng Thư Tỉnh đi.
.Ngụ ý chính là muốn để Bùi Hành Kiệm ra đảm nhiệm Huyện lệnh Trường An, bởi vì Thượng Thư Tỉnh là đại bản doanh của Trưởng Tôn Vô Kỵ, phòng thủ kiên cố, thêm một hai người căn bản không sao cả, nhưng Huyện lệnh Trường An là chức vụ quan trọng nha, phụ trách sinh kế của dân chúng Trường An, tiếng nói hết sức quan trọng, Bùi Hành Kiệm cũng là thành viên trung tâm của tập đoàn Quan Lũng, chỉ có điều tuổi còn trẻ, do vậy Trưởng Tôn Vô Kỵ cảm thấy lúc này phải để người mà mình tin được ra làm Huyện lệnh Trường An.
.Tiếng sét vang lên giữa mặt đất, đánh đến triều đình như lọt vào sương mù.
.Nhưng trước chuyện này, Hàn Nghệ vẫn luôn phất cờ reo hò cho Võ Mị Nương lại không hề lộ diện, hắn ở lại trại huấn luyện một hai ngày rồi xin nghỉ phép rời đi, dù sao thì bây giờ hắn cũng không cần lên lớp, hắn cũng lười quản, cứ để bọn họ làm ầm ĩ đi.
.Nhưng hắn cũng không vội về ngõ Bắc, mà lại vòng qua phía bắc đến Kim Thủy Môn phía tây.
.Khi hắn đi đến mảnh đất trống kia, cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến hắn cả kinh thất sắc.
.Chỉ thấy người đông nghìn nghịt, khiêng từng khúc gỗ nhiều vô kể, đi tới đi lui trên bãi đất trống, hoặc gõ hoặc chặt hoặc đóng, xung quanh chất đầy những vật liệu xây dựng như gỗ ngói đá, vừa nhìn phảng phất đã nhìn thấy quy mô ban đầu, phải biết là hôm qua Lý Trị mới chính thức phê duyệt Nguyên gia có thể thành lập khu chợ ở đây.
.Khùng khục!
.Dù là Hàn Nghệ kiến thức rộng rãi cũng không thể nuốt nước miếng, hôm nay hắn coi như đã kiến thức được thực lực của Nguyên gia, cứ tiếp tục như vậy, không tới vài tháng là có thể xây xong, lại nghĩ đến khu chợ mới của mình, vành mắt đỏ lên, lại nghĩ đến câu nói kia, trước thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế đều là mây bay.
.- Xin hỏi vị này có phải là Hàn tiểu ca ngõ Bắc không.
.Chợt nghe có người hỏi sau lưng.
.Hàn Nghệ quay phắt đầu lại, chỉ thấy một thanh niên cỡ tuổi hắn, tướng mạo bình thường đứng sau lưng hắn, gương mặt vô cùng xa lạ, hắn khẽ gật đầu nói: - Tại hạ chính là Hàn Nghệ, các hạ có chuyện gì không?
.Người nọ chắp tay thi lễ nói: - Tại hạ Nguyên Triết, nghe qua đại danh của Hàn tiểu ca, trong lòng vẫn luôn khâm phục, vẫn luôn muốn đến ngõ Bắc bái phỏng, chỉ là sợ mạo muội đến nhà, quấy rầy Hàn tiểu ca, không ngờ hôm nay ngẫu nhiên gặp Hàn tiểu ca ở đây, quả thực vạn hạnh.
.- Nguyên Triết?
.Hàn Nghệ hơi kinh hãi.
.Nguyên Triết cười nói: - Hàn tiểu ca hẳn là quen với Mẫu Đơn cô cô của ta.
.Câu này cũng bày tỏ thân phận, ta không phải là hạ nhân Nguyên gia, ta là thế tôn Nguyên gia.
.- Kính ngưỡng, kính ngưỡng.
.Hàn Nghệ chắp tay, thấy người này nói năng thong thả, cử chỉ tao nhã, nho nhã lễ độ, ngươi hoàn toàn không cảm thấy trên người y có chút ngạo mạn nào, hoàn toàn là hai loại người với bọn Thôi Hữu Du. Thôi Hữu Du vừa ngẩng đầu thì vẻ ngạo mạn đã bộc lộ vô cùng nhuần nhuyễn, đây chính là khuyết điểm, người thông minh sao có thể bộc lộ khuyết điểm của mình ra chứ. Hàn Nghệ là kẻ đối phó với mấy trăm người như thế, nên không cần tốn nhiều sức lực, nhưng Nguyên Triết này tuổi tác tương đương hắn, nhưng lại có thể nội liễm như thế, có thể thấy y không phải người bình thường nha!
.Quyết không thể khinh thường.
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Nghe nói Nguyên gia các vị muốn xây một khu chợ ở đây?
.Nguyên Triết gật đầu nói: - Chính thế, là tại hạ đề nghị gia tộc xây dựng khu chợ này.
.Tiểu tử giỏi, có can đảm! Hàn Nghệ thầm khen một tiếng.
.Nguyên Triết nói chuyện với giọng điệu vô cùng bình thản, không chút kiêu ngạo, nhưng ý tại ngôn ngoại, lộ ra chút kiêu ngạo. Khu chợ này rõ ràng là nhằm vào ngõ Bắc, nhưng y lại nói thẳng cho Hàn Nghệ biết, đây là chủ ý của ta, đối thủ của ngươi là ta.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Ta còn cho rằng là ý của Mẫu Đơn nương tử.
.Nói đoạn hắn vờ nhìn trái nhìn phải nói: - Sao lại không thấy Mẫu Đơn nương tử nhỉ!
.Nguyên Triết mỉm cười nói: - Mẫu Đơn cô cô không có ở đây.
.- Vậy nàng ở đâu?
.Hàn Nghệ lập tức hỏi.
.Nguyên Triết hỏi ngược lại: - Mẫu Đơn cô cô không nói với ngươi sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Nói cái gì?
.Nguyên Triết cười tạ lỗi, nói: - Nếu Mẫu Đơn cô cô đã không nói, vậy ta làm vãn bối cũng không tiện nhiều lời, kính mong Hàn tiểu ca lượng thứ.
.Đủ thông minh nha, trả lời rất cẩn thận! Hàn Nghệ cười nói: - Không sao, không sao.
.Nguyên Triết đột nhiên nói: - Nói tới xây dựng khu chợ, Hàn tiểu ca có thể nói là đệ nhất nhân của Đại Đường ta, nếu có thể được Hàn tiểu ca chỉ điểm, thì chính là vinh hạnh của Nguyên Triết.
.Nói xong y mong chờ nhìn Hàn Nghệ.
.Nếu bọn Thôi Hữu Du có thể được như thế, vậy ta thật sự không chắc chế ngự được họ nha! Hàn Nghệ cảm khái một tiếng, ngoài miệng lại nói: - Nguyên công tử nói đùa rồi, ai mà không biết Nguyên gia các bị là đệ nhất phú thương Đại Đường, luận thực lực, luận kinh nghiệm, làm sao cũng không đến lượt ta chỉ giáo.
.Nguyên Triết lắc đầu nói: - Không thể nói thế, mấy năm nay ta luôn ở Tây Vực, ta từng nhìn thấy thương nhân Tây Vực ngồi thuyền qua biển, chỉ dựa vào cái miệng thì một năm đã kiếm được một thuyền hoàng kim, do vậy ta cho rằng, làm ăn vẫn dựa vào cái đầu, thực lực có hùng hậu hơn nữa cũng chỉ có thể chứng minh khởi điểm của ngươi cao mà thôi. Nếu nói đến thủ đoạn làm ăn, ta vẫn khâm phục Hàn tiểu ca từ lâu, vẫn luôn lấy đó làm gương, hi vọng có thể học tập Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói: - Nguyên công tử đã nói đến thế rồi, nếu ta không nói đôi câu, ta cũng hổ thẹn rời đi.
.Nguyên Triết mừng rỡ, chắp tay nói: - Đa tạ Hàn tiểu ca chỉ giáo.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Trong mắt ta, làm một người làm ăn, chỉ có thể thờ phụng một điểm, chính là vàng thật bạc trắng, những thứ khác đều vô dụng, tấm gương, thần tượng, trên trời, dưới đất gì đó đều là lừa gạt, tin chúng thì chắc chắn là xong đời. Người làm ăn chỉ chú trọng vào tiền, hơn nữa phải bất động, kiên định không dời nhìn chằm chằm vào tiền, không biết Nguyên công tử cho rằng ta nói đúng không?
.Nguyên Triết ngẩn người, đột nhiên bật cười ha ha, chắp tay nói: - Hàn tiểu ca lời hay không ngớt, nói thật sự rất đúng, Nguyên Triết thụ giáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận