Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 595.2: Tinh thần quý tộc

.Trịnh Hưởng nói: - Tiên tổ vi chính thanh liêm, phẩm hạnh thuần chính, giúp người làm niềm vui, đối nhân nhiệt tình, kết giao khắp thiên hạ, người nào hiểu tiên tổ, không ai là không coi như bằng hữu tri kỉ, có thể nói là nổi danh thiên hạ.
.- Nói hay lắm!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, rồi nhìn sang Vương Côn nói: - Vương Côn, hãy nói về thủy tổ Vương Tử Tấn của Thái Nguyên Vương thị các ngươi đi.
.Vương Côn nói: - Tiên tổ văn thao võ lược, còn nhỏ đã thành đức, thân là Thái Tử, nhưng đối nhân ân cần đôn hậu, thiếu thời đã giành được sự tôn kính của mọi người trong thiên hạ, khi tiên tổ bị bãi chức, ngay cả Khổng thánh nhân cũng thay tiên tổ cảm thấy bi thương, từng nói "tiếc phu, như vua của ta vậy!", người có thể giành được sự tôn kính như vậy của Khổng thánh nhân, tin là cũng không cần nói nhiều lời thêm nữa.
.- Nói hay lắm! Người có được lòng kính trọng của Khổng thánh nhân, thật chẳng có nổi mấy ai.
.Hàn Nghệ cười ha hả, thầm nghĩ, cái miệng biết tự khoe khoang của mấy tay này cũng ghê gớm thật, đoạn nói: - Đối với những gì các ngươi vừa nói, ta hoàn toàn tin tưởng và vô cùng kính nể. Nếu như không phải thế, thì cũng không có đương kim Thôi Lư Trịnh Vương.
.Mấy người vui vẻ lắm, mỗi khi đề cập đến việc này, bọn họ đều vô cùng tự hào, có cái thứ cảm giác như đứng trên đỉnh núi cao phóng tầm mắt nhìn xuống vậy, so sánh gia thế, so sánh tiềm lực, Thôi Lư Trịnh Vương, chẳng ai phải sợ ai cả.
.Nói tới đây, mọi người đều mơ hồ cả, vốn là giương cung bạt kiếm, chẳng hiểu sao lại biến thành cái đại hội biểu dương quý tộc!
.Tuy nhiên, cái chút thủ đoạn này của Hàn Nghệ rốt cuộc vẫn không thể khiến cho lão cáo già Trưởng Tôn Vô Kỵ lộ ra một tia cười mỉm hay sự hứng thú nào.
.- Đây chính là quý tộc trước kia! Cũng là quý tộc chân chính.
.Hàn Nghệ đưa ra khẳng định, rồi chuyển ngoặt chủ đề, lạnh lùng nói: - Để chúng ta cùng nhau xem quý tộc bây giờ. Có rất nhiều kẻ hoang dâm vô độ, cuộc sống xa hoa, cậy thế khinh người. Tiên tổ của các vị dựa vào đạo đức, trí tuệ, nhân ái mà có được sự kính trọng của mọi người, còn các ngươi lại dựa vào thông gia, thông gia, rồi lại thông gia để nâng cao địa vị của bản thân, khác biệt chính là ở chỗ đó.
.- Toàn những lời bậy bạ!
.Thôi Hữu Du phẫn nộ đập bàn quát lớn.
.- Có phải là những lời bậy bạ hay không, đợi ta nói xong, các ngươi hãy phản bác sau.
.Hàn Nghệ đối với việc này chỉ khẽ cười mỉm, dù sao thì tư tưởng cũng chẳng ở cùng một tầm với nhau, đoạn nói: - Tân triều Thôi Triện cũng tính là tiên tổ của ngươi chứ. Khi Vương Mãng thay đổi chế độ, đem đến cái nạn nhà ngục kín chỗ, Thôi Triện một lòng nhân từ không tiếc nguy hiểm cho tính mạng sửa lại án oan cho bọn họ, thả ra hơn hai nghìn người, còn nói, ta không hối hận, có giết ta mà chuộc lại được hai nghìn người, thì có gì mà phải hối tiếc! Không biết ta có nói sai gì không? Ông ta cũng vì việc này mà lưu danh ngàn đời.
.Thôi Hữu Du hừ nói: - Phải thì sao nào.
.- Phải là được rồi.
.Hàn Nghệ nói tiếp: - Còn cả Trịnh Đương Thời, khi ông ta làm Hữu Nội Sử, đã từng nhắc nhở quan lại thủ hạ rằng "có ai tới thăm bất luận tôn quý hay bần tiện, nhất loạt không được để người ta tụ hợp đứng đợi ở ngoài cổng. Ông ấy đề cao cái lễ chủ nhân đãi khách, đặt thân phận cao quý của mình thấp hơn khách nhân. Ông ấy chưa từng gọi tên trực tiếp của quan lại cấp dưới, khi nói chuyện với thuộc hạ, khiêm tốn hòa nhã như thể sợ làm tổn thương đối phương vậy. Ta có lại nói sai không?
.Hắn chưa bao giờ đánh trận mà không có sự chuẩn bị, hắn đã đành dám thảo luận chủ đề này, điều đó cho thấy hắn đã có sự chuẩn bị chu đáo.
.Trịnh Hưởng nói:
.- Không sai.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy thì lại nhìn lại bản thân các ngươi xem, có điểm nào giống với tiên tổ các ngươi không? Các ngươi tự nhận mình là quý tộc, cứ hễ nói tới thứ tộc, tới gia nô, là cả một bộ mặt khinh thường, thậm chí còn cảm thấy nói chuyện với bọn họ một câu cũng đã là một việc làm bẽ mặt. Tiên tổ các ngươi khiêm nhường đến mức khi nói chuyện với thuộc hạ còn sợ làm tổn thương đối phương, còn các ngươi thì sao? Các ngươi thậm chí còn không muốn nói nửa câu với bạn đồng môn, bọn họ có điểm gì khiến các ngươi coi thường? Thực ra các ngươi đều không hiểu bọn họ, vậy thì tại sao lại khinh rẻ bọn họ ghê gớm đến vậy? Tất cả đều là vì xuất thân. Ta thực sự rất buồn lòng, khi các ngươi kể về tiên tổ của các ngươi mà chẳng hề cảm thấy xấu hổ chút nào. Độ dày của da mặt các ngươi, thật là khiến người ta nhìn mà ngưỡng mộ.
.Hãy nhìn lại tiên tổ của các ngươi đi, có mấy người là dựa vào dòng họ, quyền lực, tiền bạc để khiến người khác nể phục? Tất cả đều dựa vào phẩm đức cao thượng cả, ý chí kiên cường, tấm lòng vui vẻ khi giúp đỡ người khác, có ai không mang tấm lòng từ bi, không một lòng lo cho thiên hạ? Chẳng có một ai cả. Thế còn các ngươi thì sao? Một lời nói không lọt tai, đã mang gia thế ra khoe, thứ mà người ta sợ là cái gia thế của các ngươi, quyền lực và tiền bạc của các ngươi. Tiên tổ của các ngươi không giống con người các ngươi, càng không có cái đạo đức của các ngươi. Nếu như các ngươi không tin, có thể thử cởi bỏ cái vỏ bọc quyền lực và tiền bạc của các ngươi ra, ra bên ngoài đi mấy vòng, ta cam đoan là các ngươi nhất định sẽ bị người khác nện cho một trận, ít nhất là có ta sẽ động thủ, nếu như các ngươi không là quý tộc, thì ai chịu nổi cái thái độ kiêu căng ngạo mạn của các ngươi. Vậy thì ta nói rằng quý tộc bây giờ chỉ đại diện cho quyền lực và tiền bạc, như thế có gì sai không?
.Trầm mặc!
.Cả phòng học trở nên vô cùng yên tĩnh!
.Đám công tử bột ai nấy đều mắt rưng rưng lệ, cắn chặt hàm răng, nhưng bọn họ không thể phản bác. Bởi vì Hàn Nghệ đã mượn tiên tổ của bọn họ ra nói, bọn họ phản bác Hàn Nghệ, chẳng khác nào phản bác chính tiên tổ của mình.
.Chiêu này thật là độc quá.
.Hàn Nghệ không che giấu gì nói tiếp: - Tại sao ta không phục các ngươi, đó là bởi quyền lực và tiền bạc, ta hoàn toàn có thể dựa vào nỗ lực của bản thân mà có được. Ta đã từng nói, sớm muộn có một ngày, Mai thôn Hàn Nghệ ta sẽ lừng danh thiên hạ. Bởi vì trong lòng ta hiểu rõ một điều, quý tộc chân chính nằm ở phẩm cách, nằm ở tinh thần. Từ cổ chí kim, qua hết triều đại này tới triều đại khác, quyền lực và tiền bạc không ngừng đến rồi đi, duy chỉ có tinh thần mới có thể trường tồn. Chúng ta khi đề cập đến tiên tổ của các ngươi, hoàn toàn không hề nói đến địa vị và tiền bạc của họ, mà là tinh thần của họ, đây chính là một thứ tinh thần quý tộc.
.Còn quý tộc bây giờ, đã dần dần đánh mất cái thứ tinh thần ấy, đã không còn lo cho bách tính, không còn nghĩ cho thiên hạ, mà chỉ mê muội quyền thế. Một khi đánh mất thứ tinh thần này, quý tộc sẽ trở thành tượng trưng cho tiền bạc và quyền lực, như thế tất sẽ bị người khác thay thế. Ta không chỉ có được tiền bạc và quyền lực, ta còn muốn học tập tiên tổ của các ngươi. Thứ mà Thôi Lư Trịnh Vương đại diện là một thứ tinh thần, không phải đơn thuần chỉ là dòng họ. Nếu như ta có được đạo đức và phẩm cách của tiên tổ các ngươi, thì ta cũng sẽ là Thôi Lư Trịnh Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận