Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1349: Chân lý của giáo dục

.Nhưng tín ngưỡng của người dân thời bấy giờ, Hàn Nghệ lại nói họ đã lỗi thời, đây không phải tuyên chiến mà là sỉ nhục a, thật đúng là không thể nhẫn nhịn được!
.Hàn Nghệ nhún nhún vai, cười nói: - Ta chẳng qua là luận sự mà bàn thôi, sự thực đây chính là thắng do hùng biện, tài nguyên mà các ngươi có a nhiều hơn Học viện Chiêu Nghi nhiều, nhưng học sinh của các ngươi không bằng học sinh của chúng ta.
.Thôi Tập Nhận hừ lạnh một tiếng nói:
.- Hàn Thị lang, bây giờ mới bắt đầu thi, ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy.
.Lý Trị cũng nhìn không được, nói: - Hàn Nghệ, trẫm thấy khanh cũng đang ăn nói lung tung, bây giờ vẫn đang thi đó.
.- Bệ hạ, vi thần tuyệt không phải đang ăn nói lung tung.
.Hàn Nghệ nói: - Từ sự sắp xếp cuộc thi đã biết, Học viện Chiêu Nghi sẽ thi xong trong một buổi sáng, nhưng Học viện Sĩ Tộc vẫn phải thi một ngày, có thể thấy loáng thoáng a.
.Lý Trị nghe vậy cũng vui vẻ, cười mắng: - Khanh đây thật đúng là đang nói bậy.
.Mấy người Thôi Nghĩa Trung, Trịnh Bá Ngung cũng lười tranh cãi với Hàn Nghệ về những lời nói vô căn cứ này.
.- Bệ hạ giáo huấn thật đúng.
.Hàn Nghệ cười cười, không lên tiếng.
.Lý Trị đợi một lát, nói: - Tại sao khanh lại không nói gì rồi.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Bệ hạ nói vi thần là đang nói bậy, vậy thì vi thần chính là đang nói bậy.
.- Khanh ít bêu xấu trẫm thôi. Lý Trị trừng hai mắt nói: - Trong một ngày cũng được, trong nửa ngày cũng được, sao có thể dùng cái này để phân cao thấp chứ?
.Hàn Nghệ vẫn không lên tiếng.
.Lý Trị đương nhiên biết Hàn Nghệ tuyệt đối không phải đang bắn tên không đích, trong lòng cũng vô cùng tò mò, nhưng tên tiểu tử này lại không lên tiếng nữa, thế là chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Nếu khanh không nói ra một lí lẽ, trẫm sẽ trị khanh tội khi quân.
.Oa! Làm lớn như vậy à! Hàn Nghệ vẻ mặt đưa đám nói: - Bệ hạ, vi thần là xuất thân thương nhân, nếu một công nhân có thể hoàn thành nhiệm vụ trong nửa ngày, mà một công nhân khác lại phải dùng một ngày mới có thể hoàn thành, vậy thì đương nhiên vi thần cảm thấy người công nhân dùng nửa ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ càng lợi hại hơn.
.Tiểu thái tử Lý Hoằng đột nhiên nói: - Hàn Thị lang, lời này của ngươi ta cũng không dám gật bừa, nếu như cùng một đề thi, vậy thì có thể nói như vậy, nhưng sách giáo khoa của Học viện Chiêu Nghi và Học viện Sĩ Tộc cũng không giống nhau, sao có thể dùng thời gian ngắn dài để phân cao thấp, không đúng, không đúng. Cậu nói rồi liên tục lắc đầu.
.Thôi Nghĩa Trung lập tức nói: - Điện hạ minh giám, Hàn Thị lang rõ ràng đang gây chuyện thị phi, nói hươu nói vượn.
.Lý Trị nói: - Lời của Thôi Đại học sĩ không sai, khanh chính là ở đây nói hươu nói vượn.
.Hàn Nghệ nói: - Thái tử điện hạ, thần nói như vậy, chỉ là vì nể mặt họ mà thôi, thực ra thứ họ học ít, đề thi đơn giản, thời gian làm lại dài, nếu như đề thi giống nhau, ước chừng họ phải làm trong hai ngày rồi.
.Lư Thừa Khánh không nhịn được, nói:
.- Hàn Thị lang ngươi thân là trọng thần của triều đình, nói chuyện phải dựa trên chứng cứ a.
.Hàn Nghệ mở rộng hai tay nói: - Nếu như các ngươi không phục, vậy thì chúng ta đấu xem.
.Trịnh Bá Ngung nổi giận nói: - Xin tiếp đến cùng.
.Thôi Tập Nhận lại nói: - Không biết Hàn thị lang định đấu như thế nào?
.Hàn Nghệ cười, đột nhiên nhìn về phía Lý Hoằng nói: - Không biết điện hạ có nguyện ý giúp đỡ hay không.
.Lý Hoằng lơ mơ nói: - Ta giúp các ngươi như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Điện hạ tất nhiên đã học qua sách học của Học viện Sĩ Tộc, cũng chính là " Giáo Kinh", "Luận Ngữ", và "Toán Kinh", đồng thời điện hạ cũng đã đọc qua sách của Học viện Chiêu Nghi chúng ta, vậy thì có thể để điện hạ làm đề thi cho hai học viện, xem xem bên nào khó hơn.
.Lý Hoằng nghe vậy mắt lấp lánh, lại vụng trộm liếc nhìn Lý Trị.
.Lý Trị thấy Lý Hoằng cũng nóng lòng muốn thử, cười nói: - Cuộc so tài này vô cùng tốt, trẫm cũng có thể thuận tiện xem một năm nay thái tử học như thế nào.
.- Bệ hạ, thần nghĩ lần so tài này không công bằng.
.Lư Thừa khánh đột nhiên đứng ra.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Lư ái khanh cho rằng không công bằng ở đâu?
.Lư Thừa Khánh nói: - Bệ hạ, những nội dung học của Học viện Chiêu Nghi và Học viện Sĩ Tộc không hề giống nhau, mà những kiến thức Thái tử học không khác nhau là mấy, hơn nữa còn có Quách Đại học sỹ và Lý Thái sử ở bên cạnh hết lòng chỉ bảo, vậy thì thái tử điện hạ làm đề thi của Học viện Sĩ Tộc tất nhiên sẽ cảm thấy đơn giản hơn chút.
.Cái miệng nhỏ của Lý Hoằng nhếch lên nói: - Lời này của Lư Thượng thư sai rồi.
.Lư Thừa Khánh sửng sốt.
.Lý Hoằng nói: - Thực ra trước khi Quách lão sư và Lý lão sư còn chưa dạy ta, ta cũng đã bắt đầu học sách giáo khoa của Học viện Chiêu Nghi rồi, hơn nữa mẫu hậu còn chuyên môn mời lão sư dạy ta sách giáo khoa của Học viện Chiêu Nghi, Lý Thái sử cũng thường xuyên dạy ta toán học của Học viện Chiêu Nghi.
.Lý Thuần Phong cười gật gật đầu.
.Quách Du cũng nói: - Lời của điện hạ không sai, thực ra sách giáo khoa của Học viện Chiêu Nghi rõ ràng dễ hiểu, không mất đi thú vị, lại ẩn chưa đạo lý lớn, thật có chỗ bổ ích, ta cũng từng dạy một vài bài văn ngắn trong đó.
.Lý Trị nói: - Lư ái khanh còn cảm thấy không công bằng sao?
.Lư Thừa Khánh nói: - Nếu đã như vậy, thần không còn gì để nói.
.- Vậy thì quyết định như vậy đi!
.Lý Trị hưng trí dạt dào, nói: - Người đâu, đi đem đề thi của Học viện Sĩ Tộc và Học viện Chiêu Nghi trình lên đây.
.Hàn Nghệ nhìn về hướng Thôi Tập Nhận, đúng lúc Thôi Tập Nhận cũng nhìn về phía hắn, trong mắt hai người không những không có một tí tẹo ánh lửa nào, ngược lại có một kiểu ngầm ước định.
.Rất nhanh đề thi này đã được trình lên.
.Lý Hoằng cầm bốn đề thi, trong mắt tràn đầy hưng phấn, hỏi Lý Trị: - Phụ hoàng, nhi thần làm phần nào trước?
.Lý Trị cười nói:
.- Việc này con tự mình xem mà làm đi. Nói rồi, y lại nói với các đại thần: - Chư vị ái khanh hãy cùng trẫm đi dạo một vòng, thăm quan một chút phong cảnh Khúc Giang Trì, tránh làm phiền thái tử làm đề thi.
.- Chúng thần tuân mệnh.
.Lúc này vừa đi đến hoa viên, vừa vặn gặp được võ Mị Nương và một đoàn quý phụ ở trong hoa viên thưởng thức cây cảnh.
.Võ Mị Nương dẫn các quý phụ tiến lên hành lễ với Lý Trị, lại hiểu kỳ hỏi: - Bệ hạ sao lại đến đây vậy?
.Lý Trị lập tức đem chuyện so đề nói với Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương nghe xong, lập tức trừng mắt nói với Hàn Nghệ: - Hàn Thị lang, Học viện Chiêu nghi này tuy là do ta lập nên, nhưng ta cũng không ủng hộ khanh, học viện là nơi truyền thụ tri thức, không phải là lôi đài. Thực ra nàng ta không phải trách Hàn Nghệ quá kiêu ngạo, mà là trách Hàn Nghệ đã kéo Lý Hoằng vào, việc này dù sao cũng là chuyện đắc tội với người khác a.
.Hàn Nghệ nói: - Hoàng hậu minh giám, thần hoàn toàn là xuất phát từ một lòng hảo tâm, vi thần trước sau cho rằng bất kể là cá nhân hay quốc gia đều nên tiến lên cùng thời đại, thứ lạc hậu này thì nên bị đào thải, nếu vì thứ gọi là thể diện mà cố chấp theo ý mình, vậy đúng là đang làm hỏng con em.
.Thôi Nghĩa Trung nghe thấy vậy nổi trận lôi đình, hôm nay Hàn Nghệ nói chuyện quá chọc tức người rồi, chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Còn xin Hàn Thị lang nói lời này cho rõ ràng, nếu không lão phu quyết không bỏ qua.
.Lư Thừa Khánh cũng nói: - Hàn Thị lang, lời này của ngươi thật có chút quá đáng rồi.
.Bọn Trịnh Bá Ngung, Thôi Ti đều răn đe Hàn Nghệ.
.Nói rõ ràng thì nói rõ ràng.
.Đối mặt với sự chỉ trích của bọn họ, Hàn Nghệ bình tĩnh thư thả, nói: - Học viện Sĩ Tộc các vị học đi học lại, hơn nửa thứ học được chỉ là những lời của thánh nhân, thuật Nho đạo, không biết ta nói có sai không?
.- Chẳng lẽ học tập thánh nhân cũng không đúng sao?
.- Dám hỏi Học viện Sĩ Tộc các người có thể có một nhân vật như Khổng thánh nhân không?
.- Nếu mỗi người đều có thể làm thánh nhân, vậy còn gọi gì là thánh nhân nữa.
.- Cũng chính là không có nổi chứ gì?
.- Đương nhiên.
.- Điểm này ta cũng tán đồng!
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nói: - Đổi lại mà nói, thứ Học viện Sĩ Tộc các người học được là những lời của thánh nhân, nhưng lại vĩnh viễn không xuất hiện nổi thánh nhân, nhưng ta thì thấy cho dù học viên xuất phát từ Học viện Sĩ Tộc các người, ai ai cũng là Khổng thánh nhân, thậm chí mỗi một người trong thiên hạ đều là Khổng thánh nhân, vậy thiên hạ sẽ biến thành như thế nào? Đừng nói ta sỉ nhục thánh nhân, ta chỉ là lấy ví dụ mà thôi, các người chỉ cần trả lời ta câu hỏi này là được.
.Thôi Ti hừ nói:
.- Nếu thật sự là như vậy, Đại Đường ta còn lo gì về sự nghiệp vạn năm kia.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu đúng là như vậy, đừng nói vạn năm, ta thấy một năm cũng không chịu nổi.
.Lý Trị quát: - Khanh nói cái gì?
.Khốn kiếp! Ra vẻ hơi quá rồi! Hàn Nghệ vội hỏi: - Bệ hạ, thần chính là luận sự bàn việc, nếu ai ai cũng là Khổng thánh nhân, vậy ai đi trồng lúa, ai làm việc, ai đi đánh trận, cả ngày chi hồ giả dã, nói gì đến hưng thịnh đất nước a!
.Lý Trị sững sờ, thật đúng là có lý a!
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Hàn Thị lang, ngươi đây chẳng qua là giảo biện thôi, sao có thể người người trong thiên hạ đều là Khổng thánh nhân được.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng thứ các ngươi dạy lại đều là lời của thánh nhân a.
.- Chẳng lẽ không đúng sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta muốn hỏi Thôi Ngự sử, giáo dục này có ý nghĩa gì?
.Thôi Tập Nhận hơi nhíu mày, nói: - Không biết Hàn Thị lang có cao kiến gì?
.- Ngược lại là có một loạt cao kiến!
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, dường như lại biến thành một tiểu tử cuồng vọng không hiểu biết lúc trước, nói: - Ta cho rằng ý nghĩa của giáo dục, đầu tiên là để học sinh sau khi trưởng thành có thể tự mình nuôi sống bản thân mình, đây là điều cơ bản nhất, sau đó mới là vì vua phân ưu, làm ra cống hiến cho quốc gia này, không biết các vị nghĩ ta nói có sai không?
.Bọn người Lý Trị cũng không dám dễ dàng gật đầu, vì Hàn Nghệ quá xảo quyệt, cảm thấy lời này thật sự cũng đúng, học sinh học lấy bản lĩnh, không phải chính là để sau này sống tốt hơn sao, không khỏi đều nhất loạt gật đầu.
.Lư Thừa Khánh nói:
.- Chính cái gọi là lúc nghèo khó, thất bại thì giữ mình trong sạch, tu dưỡng đạo đức cá nhân, lúc đạt được thành công thì tạo phúc cho thiên hạ bách tính.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lời nói như vậy là không sai, nhưng vấn đề là câu này đúng với người đã tu dưỡng đạt đến mức độ rất cao, có thể nắm bắt thuần thục, nếu như một nông phu nói như vậy, thì sẽ làm cho người ta cười chết đi. Mà vấn đề của các người chính là xuất phát từ chỗ này. Trong học thuật Nho đạo, có thể gọi là nhân tài rất nhiều, muốn thành công nổi bật, quả là vô cùng khó khăn, vì vậy rất nhiều người cả đời đọc sách, Hiếu Kinh, Luận Ngữ gì đó đều có thể đọc làu làu, kết quả đến cuối cùng lại khiến mình chết nghèo, họ đầy bụng kinh luân, nhưng lại không tự mình nuôi nổi mình, cũng không làm ra bất cứ cống hiến nào cho quốc gia này, vậy thì không biết học tập để làm gì?
.Trịnh Bá Ngung hừ nói: - Cho dù có người như vậy, thì cũng là bản thân bọn họ không phấn đấu, tại sao người khác có thể thành công, họ lại không thể.
.Hàn Nghệ nói: - Trịnh lão tiên sinh, ông là một lão sư, tất nhiên có trách nhiệm với mỗi học sinh, sao ông có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy?
.Trịnh Bá Ngung nói: - Lúc ta dạy học sinh, sợ rằng ngươi còn chưa sinh ra, lão phu tận tâm tận lực, không thẹn với lòng, sao ngươi có thể nói lão phu vô trách nhiệm chứ?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ông tận tâm tận lực cũng không thể giúp đỡ học sinh của mình tự nuôi bản thân mình, lẽ nào ông không cảm thấy vấn đề này đã đi đến bước vô cùng nghiêm trọng sao?
.Trịnh Bá Ngung lúc này sửng sốt.
.Hàn Nghệ nói: - Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, vật lấy hiếm làm quý, các người đi đi về về chỉ dạy mấy quyển sách kia, bất luận là một trăm năm trước hay là bây giờ, hơn nữa người học mấy thứ này đều là hướng về con đường làm quan, nhưng triều đình làm sao tiếp nhận nhiều người như vậy, tiến vào con đường làm quan chỉ có một số ít người, nhưng những người không có tiếng tăm gì kia thì nên đi đâu đây? Phương thức này của các người chỉ có thể dạy nhi tử của mình, phụ mẫu đương nhiên hy vọng nhi tử tương lai có thể ra làm tướng vào làm quan, việc này không có gì đáng trách, nhưng tuyệt đối không thích hợp để áp dụng ở học viện, làm giáo dục.
.Bởi vì áp dụng với học viện là hướng về đại chúng, học sinh đều là những người không có quan hệ gì với ngươi, nhưng nếu các người áp dụng với học viện, thì bắt buộc phải chịu trách nhiệm với từng học sinh, chứ không phải từ mấy trăm học sinh lấy một hai người nhằm vào chức vị tể tướng, tăng thêm danh vọng cho bản thân mình, mà các học sinh không có tiếng tăm gì lại là bản thân họ không tự nỗ lực, không có liên quan gì tới ngươi, triều đình tổng cộng chỉ có mấy cái tể tướng như vậy, cho dù họ có nỗ lực hơn nữa, cũng không thể ai cũng đều lên làm tể tướng.
.Nhưng quan niệm mà các người truyền thụ cho học sinh, thực ra là sự kỳ vọng của các người với nhi tử, chính là phải tạo phúc cho thiên hạ bách tính, về phần lo cho bản thân mình, vậy cũng là sau khi tạo phúc cho thiên hạ bách tính, trước tiên phải có bản lĩnh tạo phúc cho thiên hạ bách tính, mới có thể có tư cách nói đến tự lo cho bản thân mình. Vì bọn họ ngoài việc làm quan thì không biết mình còn có thể làm gì nữa.
.Có thể thấy các người cơ bản không hiểu được ý nghĩa của giáo dục. Giáo dục không phải là nói phải huấn luyện ra một lớp Khổng Tử, mà là phải để mỗi học sinh sau này có thể tự nuôi sống bản thân mình, thực sự chỉ cần ai cũng có thể nuôi sống bản thân mình. Như vậy đất nước tự nhiên cũng sẽ hưng thịnh, vì bệ hạ theo đuổi nền chính trị nhân đức, cũng chính là để bách tính có thể an cư lạc nghiệp, chứ không phải để người người đều là tể tướng, đây mới là chân lý của giáo dục.
.Lý Trị, Võ Mị Nương, cùng với một vài đại thần cũng là nhẹ nhàng gật đầu, câu này thực sự có lý, triều đình mỗi năm chỉ tuyển nhận vài người như vậy, nhưng còn những người khác làm thế nào đây? Mà giáo dục ngày nay chính là để học sinh đạt được con đường làm quan, ngay cả họ cũng cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, chỉ là hôm nay nghe thấy Hàn Nghệ nói như vậy, cảm thấy cũng không phải không có lý.
.Hàn Nghệ lại nói: - Hơn nữa hình thức giáo dục này có một chỗ vô cùng đáng sợ, chính là những học sinh không thi đỗ làm quan kia, lẽ nào ho lại không tài hoa, không đúng, họ có tài hoa, chỉ là không phải ưu tú nhất, nhưng ngoài con đường làm quan, họ cũng không biết kiến thức học được còn có thể làm gì, như vậy thì họ chỉ có thể bước lên con đường tà đạo.
.Từ xưa đến nay, rất nhiều tặc tử tạo phản đều là xuất thân thảo khấu mãng phu, không biết nửa chữ, nhưng thường đều có rất nhiều người đọc sách đều nguyện ý giúp đỡ bọn chúng. Tại sao những người đọc sách này cả đời đọc sách, nhưng ngay cả con đường làm quan cũng không bước vào nổi, trong đó có những người tư tưởng cực đoan, tự nhiên lòng sinh oán niệm với triều đình, loại oán niệm này sẽ làm cho họ có cái nhìn thù địch với triều đình, một khi xảy ra chuyện gì kích phát oán niệm trong lòng họ, họ sẽ đưa ra lựa chọn vô cùng đáng sợ, mà sự tài hoa của họ sẽ gây ra tổn hại vô cùng to lớn cho bách tính, quốc gia, quân chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận