Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 643.2: Mọi việc do ngườií

.Đóa Lạp liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, cẩn thận dè dặt nói: - Mẫu Đơn tỷ, tỷ không định giúp Hàn Nghệ sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nghiêng mắt liếc, nói: - Ngươi nói cái gì vậy, ta họ Nguyên, muốn giúp cũng phải giúp Nguyên gia chúng ta.
.- Dạ!
.Đóa Lạp sợ đến run rẩy gật đầu, lại nói: - À, thiếu công tử nói ngày nữ nhân vẫn cần Mẫu Đơn tỷ ra mặt.
.- Ta biết rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên đáp lại một câu, đột nhiên nói: - Nếu Hàn Nghệ cứ thế mà thua, thì ngõ Bắc của hắn cũng chắc chắn không cần tồn tại.
.Nói rồi, nàng liền vào nhà.
.Hiệu thuốc Lư gia!
.- Oa! Đều có mặt ở đây nha!
.Hàn Nghệ đi vào trong phòng, chỉ thấy Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái đang ngồi tán gẫu trong viện, lập tức chắp tay, lại nói với Vương Huyền Đạo: - Vương công tử, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy, sao lại không thấy ngươi.
.Vương Huyền Đạo nói: - Đánh cờ với người ta.
.- Đánh cờ?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Đánh mấy ngày?
.Lư Sư Quái ha ha nói: - Ngươi tưởng kỳ nghệ của Huyền Đạo thật sự là trời sinh sao, chuyện này cũng cần khổ luyện đó.
.- Nói vậy cũng đúng!
.Hàn Nghệ gật đầu, thiên tài chỉ có thể chứng minh một vấn đề, chính là cố gắng hơn người khác mấy lần thậm chí mấy chục lần, nói: - Nhưng kỳ nghệ của Vương công tử chẳng phải là thiên hạ đệ nhất rồi sao, còn có thể đánh với ai tới mấy ngày?
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: - Nhân ngoại hữu nhân, trên đời này làm gì có thiên hạ đệ nhất chứ.
.- Ngươi cũng đừng khiêm tốn. Lư Sư Quái cười nói: - Cũng chỉ có Thôi tam thúc có thể đánh cờ mấy ngày mấy đêm, đổi lại là người khác, cho dù có kiên nhẫn, cũng không có lòng tin.
.- Cha của Thôi Tập Nhận?
.Hàn Nghệ theo bản năng nói.
.Lư Sư Quái gật đầu.
.Trịnh Thiện Hành bên cạnh đột nhiên bật cười ha ha.
.Mấy người sửng sốt, nhìn sang Trịnh Thiện Hành.
.Tên này không phải đang mơ giữa ban ngày chứ! Vẻ mặt Hàn Nghệ kỳ lạ nhìn Trịnh Thiện Hành.
.Lư Sư Quái tò mò nói:
.- Thiện Hành, ngươi cười cái gì?
.Trịnh Thiện Hành khẽ hướng đầu về phía Hàn Nghệ, cười nói: - Hàn tiểu ca, xem ra cuộc sống của ngươi còn tốt hơn trong tưởng tượng của ta nữa nha!
.Vương Huyền Đạo cười mỉm: - Phải nha! Đối diện với thế công của Nguyên gia, còn có thể cười nói vui vẻ như Hàn tiểu ca, e rằng cũng không tìm được người thư hai rồi.
.Hàn Nghệ thở dài, bất đắc dĩ nói: - Vậy các ngươi bảo ta phải làm sao, lẽ nào ngày ngày đều lấy nước mắt rửa mặt. Bằng không, Vương công tử dứt khoát giúp ta tính một quẻ đi, gạt ta đi, cho ta chút lòng tin cũng rất tốt.
.Vương Huyền Đại nói: - Đầu tiên, ta không biết gạt người, kế nữa, ta đã lâu không giúp người ta xem bói rồi.
.Hàn Nghệ sững sờ, tên này danh khí bên ngoài, đánh rắm người ta cũng tin, nếu đi gạt người, nhất định rất dễ xài, không thể lãng phí nha, phải lừa gạt y chấn chỉnh lại thôi, sau đó còn đi gạt người khác tiếp, cười nói: - Vương công tử, ta không biết biến số trong miệng ngươi là chỉ cái gì, nhưng với thái độ trước mắt của ngươi, hình như càng tin tưởng mọi việc do người.
.Vương Huyền Đạo khẽ gật đầu nói: - Có thể nói như vậy.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nếu mọi việc do người, vậy bốc quẻ không phải cũng do người làm sao, chẳng qua chỉ là người tính ý trời mà thôi.
.Vương Huyền Đạo khẽ cau mày, bắt đầu trầm tư.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ngươi cứ mặc Huyền Đạo, bản thân ngươi bây giờ cũng là Bồ Tát đất qua sông, tự thân khó bảo toàn.
.Hôm nay thật ra mục đích gọi bọn họ tới đương nhiên là giúp đỡ Hàn Nghệ.
.Trong lòng Hàn Nghệ cũng hiểu rõ, nói: - Trịnh công tử, ngươi có muốn nghe lời thật không?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ta từ nhỏ đã ghét nói dối.
.Hứ! Ngươi làm bằng hữu với ta mới bao lâu chứ, mà ngươi thích nói dối rồi. Hàn Nghệ khẽ mỉm cười nói: - Vậy được! Ta nói thật với các ngươi, bây giờ là thời gian biểu diễn của Nguyên gia, ta đích thực không có cách nào với Nguyên gia, ngoài trừ nói chuyện tán gẫu ở đây với các ngươi, ta không làm được gì cả.
.Trịnh Thiện Hành cau mày nói: - Chẳng lẽ ngươi cứ thế mà nhận thua?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Nếu ta muốn nhận thua, ta còn gia tăng đầu tư vào Tự Do Chi Mỹ? Ngươi tưởng ta điên chắc, nhưng bây giờ khu chợ Nguyên gia còn chưa hoàn công, mua bán của họ gần như lũng đoạn, ta có thể có cách gì với họ chứ. Có điều, đợi khi khu chợ của họ xây xong, thì không thể nói vậy được, bởi vì họ không thể nào lũng đoạn khu chợ, cho nên tất cả phải đợi sau khi khu chợ của họ xây xong rồi nói.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: - Vậy ngươi có mấy phần thắng?
.- Một phần!
.Hàn Nghệ nói vô cùng quyết đoán.
.- Một phần?
.Trịnh Thiện Hành trợn trắng hai mắt.
.Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo cũng lộ vẻ kinh ngạc.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đối diện với Nguyên gia, ta gần như không có bất cứ ưu thế gì, hơn nữa là thất bại toàn diện, những gì ta có họ đều có, cho dù không có, bọn họ cũng có thể mô phỏng, mà thứ duy nhất không mô phỏng được chính là. Nói đến đây, hắn lại vỗ ngực mình nói: - Chính là ta, Hàn Nghệ. Nguyên gia không có một Hàn Nghệ, đây cũng là ưu thế duy nhất của ta.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: - Sao ta nghe thấy có chút bi thương.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Sai! Nên là rất bi thương.
.Đúng lúc này, một tiểu tư trẻ tuổi vội vã chạy vào, nó nói với Vương Huyền Đạo: - Đại công tử, lão gia bảo người lập tức quay về.
.Vương Huyền Đại kinh ngạc nói: - Xảy ra chuyện gì?
.- Tiểu nhân không biết.
.Vương Huyền Đạo đứng lên nói: - Lư huynh, ta cáo từ trước.
.Lư Sư Quái vội nói: - Ngươi đi nhanh đi.
.Vương Huyền Đạo khẽ gật đầu, sau đó thì cùng tiểu tư rời đi.
.Vương phủ.
.- Nhị thúc, người vội vã gọi chất nhi về là có chuyện gì?
.Vương Huyền Đạo đi vào trong hậu đường, thấy nhị thúc y Vương Phúc Trù ngồi trên giường thấp một mình, trước tiên thi lễ, sau đó tò mò hỏi.
.Vương Phúc Trù trầm mày không nói.
.Vương Huyền Đạo chỉ cảm thấy kinh ngạc, chợt nghe có người bên cạnh nói: - Là ta tìm con.
.Chỉ thấy có một người phụ nữ đi ra từ sau bình phong, người này ước chừng bốn mươi tuổi, thân mặc một chiếc áo choàng màu lục.
.Vương Huyền Đạo cả kinh: - Thẩm thẩm?
.Phu nhân này chính là mẫu thân của đương kim Hoàng Hậu, Liễu thị.
.Tuy rằng tổ phụ của Vương Hoàng Hậu Vương Tư Chính nương nhờ Tây Ngụy, cũng là nghiêng về phía tập đoàn Quan Lũng, nhưng vẫn thuộc Thái Nguyên Vương thị, có cùng huyết thống với Vương Huyền Đạo, chính vì thế Vương Huyền Đạo phải gọi Liễu thị một tiếng thẩm thẩm.
.Liễu thị nói: - Huyền Đạo, lần này phiền ngươi giúp đường tỷ ngươi.
.Vương Huyền Đạo hơi nhíu mày nói: - Giúp thế nào?
.Liễu thị nói: - Ta hi vọng ngươi có thể giúp đường tỷ ngươi bốc một quẻ, xem nàng có thể an nhiên qua được ải này không.
.- Chuyện này!
.Vương Huyền Đạo lộ vẻ chần chừ, nghĩ thầm, nếu ta nói cho nàng biết ta bốc quẻ không linh, nàng chắc chắn sẽ cho rằng ta đang thoái thác.
.Liễu thị cầu khẩn nói: - Huyền Đạo, coi như thẩm thẩm xin ngươi, mong người nể mặt Thái Nguyên Vương thị, giúp đường tỷ ngươi một phen.
.Vương Phúc Trì đột nhiên nói: - Huyền Đạo, con chỉ giúp Hoàng Hậu bốc một quẻ, có vấn đề lớn gì đâu chứ.
.Cho dù nói thế nào, khi Vương Hoàng Hậu tại vị, vẫn không bạc đãi Thái Nguyên Vương gia họ, thêm vào cổ nhân vô cùng coi trọng tình thân, quan niệm gia tộc vẫn rất nặng.
.Vương Huyền Đạo cũng không phải không muốn giúp, dù sao bốc quẻ cũng thường thấy ở cổ đại, người ta không may mắn, y chạy đến chỗ ngươi bốc một quẻ, thì có gì chứ, y không có lý do cự tuyệt. Y không phải là một người sợ chuyện, chỉ là y cảm thấy mình bốc quẻ không linh, sợ chỉ nhầm cho Liễu thị, đột nhiên y nhớ đến câu nói trước đó của Hàn Nghệ, bốc quẻ cũng là mọi việc do người, liền gật đầu nói: - Được thôi! Con thử xem.
.Liễu thị không khỏi mừng rỡ, liên tục nói cảm tạ.
.Vương Huyền Đạo nói: - Thẩm thẩm khách sáo rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận