Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 286: Đau dạ dày.

.- Ba mươi câu?
.Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết đều kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vừa rồi không tình nguyện bây giờ lại trở nên hào sảng như vậy, thay đổi không khỏi cũng quá nhanh rồi.
.Nói đùa à, vừa rồi là làm ăn lỗ vốn, ta lại không được phần thưởng, nói không chừng các ngươi đáp trúng còn đòi ta phần thưởng. Bây giờ có thể sờ đùi, nhất định phải ba mươi câu mới được nha! Hàn Nghệ mừng thầm trong lòng, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của hai người, vội vàng nói: - Ta thấy các vị đang lúc hưng phấn, cũng không giấu diếm nữa, dù sao thì những câu đố thông minh này giữ lại cũng không có chỗ dùng.
.Nhưng trong lòng Tiêu Vô Y hiểu được, khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng đỏ, ánh mắt liếc xéo cảnh cáo Hàn Nghệ một phen, nói: - Ba mươi câu không khỏi quá nhiều rồi, vẫn làm theo lời Phi Tuyết muội muội nói đi, ai đáp trúng ba câu thì coi như người đó thắng.
.Sờ một chút cũng không chết. Hàn Nghệ có chút mất hứng nói: - Vậy thì ba câu vậy. Ánh mắt quét qua, thấy ba người đang ngồi nghiêm chỉnh, bầu không khí rõ ràng là khác biệt nha! Ho nhẹ một tiếng, nói: - Nghe cho kỹ, cái gì càng cắt càng lớn?
.Dương Phi Tuyết, Nguyên Mẫu Đơn lập tức rơi vào trầm tư.
.Hàn Nghệ lại giở lại trò cũ, một tay sờ đùi Tiêu Vô Y, cũng không vội viết đáp án, nhẹ nhàng xoa nắn.
.Cái tên hạ lưu vô sỉ này. Tiêu Vô Y dù sao cũng là thê tử của Hàn Nghệ, còn từng lừa cả Hàn Nghệ, vẻ mặt làm như vô cùng bình thường, chỉ là khóe mắt luôn lấp lóe, tần suất cũng trở nên ngày càng cao.
.Nàng vội cái gì, nếu nàng lập tức đáp được, người khác nhất định sẽ nghi ngờ nha! Hàn Nghệ thấy cũng không sai biệt lắm, bắt đầu dùng tay viết đáp án ra.
.Vừa viết xong, Tiêu Vô Y nhẹ nhàng rụt chân lại.
.Mẹ nó, qua cầu rút ván nha! Hàn Nghệ trừng mắt, cực kỳ không vui.
.Tiêu Vô Y đột nhiên trừng hai mắt, nói:
.- Ta biết, là động.
.Nguyên Mẫu Đơn và Dương Phi Tuyết cùng nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Không sai, Vân Thành quận chúa nói đúng, là động.
.Dương Phi Tuyết hơi kinh ngạc nói: - Vô Y tỷ, tỷ thật lợi hại.
.Trong mắt Tiêu Vô Y tràn đầy đắc ý, nàng cũng không cảm thấy cái gì mà thắng không đẹp gì đó, thắng là thắng, thua là thua, gian dối là một thủ đoạn, nói: - Mấy câu đố thông minh này chỉ cần nắm được bí quyết thì không có gì khó.
.Khoác lác nha! Hàn Nghệ không nhìn tiếp được nữa, trực tiếp lấy tay che mặt.
.Tiêu Vô Y hơi chút xấu hổ, nói: - Hàn tiểu ca, chàng làm sao vậy?
.Rõ ràng là đang cảnh cáo nha!
.Hàn Nghệ nói: - Đau dạ dày.
.- Đau dạ dày chàng lại che mặt?
.- Dạ dày hơi động làm mặt đau.
.Dương Phi Tuyết cười khúc khích, nói: - Hàn Nghệ, ngươi đừng lải nhải nữa, nhanh chóng nói ra câu đố đi.
.Hàn Nghệ buông tay xuống, nói: - Dương cô nương, cô phải cố gắng nha!
.Dương Phi Tuyết lại cho là thật, rất nghiêm túc gật đầu.
.Trong lòng Hàn Nghệ hổ thẹn nha, cô để ta sờ đi nha, cô để ta sờ, cô có thể thắng, đây là thời đại của quy tắc ngầm nha!
.Nhưng đây là chuyện không thể, cho dù Dương Phi Tuyết chịu, hắn cũng không dám nha, lại liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, thấy trong mắt nàng lóe lên tia hồ nghi, thầm nói hỏng bét, không phải là để cô ta nhìn ra rồi chứ. Tuy rằng công phu sờ lén của ta không ai nhìn ra được, nhưng không thể vì cái nhỏ mà bỏ lợi lớn nha. Hắn không dám làm như vậy nữa, tuy rằng rất kích thích, rất thoải mái, hai tay đặt lên bàn, vờ như suy nghĩ nói: - Để ta nghĩ một lát đã.
.Trong mắt Tiêu Vô Y hiện lên chút kinh ngạc, nhưng cũng không lên tiếng.
.Hàn Nghệ đảo mắt, cười nói: - Mỗi một đôi vợ chồng đều có một điểm chung tuyệt đối trong cuộc sống, đó là cái gì?
.- Điểm chung trong cuộc sống vợ chồng?
.Dương Phi Tuyết vừa nghe liền mơ hồ, nàng chưa thành thân nha.
.Nguyên Mẫu Đơn đã từng kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân này chỉ mới được một nửa mà thôi.
.Tiêu Vô Y nghe vậy thì trong lòng nắm chắc rồi, bởi vì nàng từng kết hôn, nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận, cũng không phát hiện có chỗ nào giống tuyệt đối.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Đủ khó chứ, ta cũng chỉ mới nghĩ ra năm ngày trước thôi.
.Năm ngày trước? Năm ngày trước chẳng phải là ngày chúng ta động phòng sao. Tiêu Vô Y sững người, đột nhiên hiểu ra, nói: - Ta biết rồi, là thành hôn cùng ngày cùng tháng cùng năm.
.Hàn Nghệ kinh ngạc, nói:
.- Làm sao nàng đoán được?
.- Đúng nha!
.Dương Phi Tuyết cũng tỉnh ngộ.
.Tiêu Vô Y lại đắc ý, nói: - Câu này quá đơn giản, có gì khó chứ.
.Xí, nếu không phải ta ám chỉ cho nàng, nàng đáp trúng sao? Trong lòng Hàn Nghệ vừa giận vừa buồn cười.
.Nguyên Mẫu Đơn nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng không nói ra được, dù sao thì ám thị này thật sự chỉ có mỗi Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y biết.
.Tiêu Vô Y hình như cũng phát giác bản thân mình có chút khoa trương, lại nói: - Có điều câu đố thông minh này cũng rất thú vị.
.Dương Phi Tuyết liên tục gật đầu nói: - Vô Y tỷ nói rất đúng, mỗi lần ngẫm nghĩ đều nghĩ đến đau đầu, nhưng mỗi lần vừa nghe đáp án thì liền vỡ lẽ ra, trong lòng cảm thấy tiếc nuối không thôi. Nói đoạn nàng lại cười nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ngươi thật thông minh, có thể nghĩ ra câu đố thông minh thú vị như vậy.
.Hàn Nghệ khiêm tốn cười nói: - Nào có, nào có, con người ta đọc sách không được, mỗi ngày chỉ nghĩ những thứ vô dụng này.
.Tiêu Vô Y gật đầu, như thoáng suy nghĩ nói: - Nói có lý.
.Người phụ nữa này thật là, lần sau lão tử tuyệt đối không cứu nàng. Trong lòng Hàn Nghệ thầm mắng.
.Tiêu Vô Y lại nói với Nguyên Mẫu Đơn: - Mẫu Đơn tỷ, tiểu muội đa tạ đã nhường.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Nếu chuyện gì muội cũng có thể nghĩ thấu đáo như vậy thì tốt rồi.
.Sắc mặt Tiêu Vô Y cứng đờ, mỉm cười một tiếng, nói: - Nếu chuyện gì cũng phải nhìn trước ngó sau, nghĩ tới nghĩ lui, có thể đến chết cũng không nghĩ ra câu trả lời, vậy thì sống còn gì thú vị nữa chứ. Không biết Mẫu Đơn tỷ bây giờ sống có vui không?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Một quả phụ như ta có thể sống vui vẻ bao nhiêu, nhưng ta lại sống rất thoải mái, không thẹn với trời đất.
.Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y cũng không hề nhượng bộ, nhìn thẳng vào Nguyên Mẫu Đơn.
.Làm gì vậy, làm gì vậy? Hàn Nghệ nhìn đến ngây người, vừa rồi còn nói chuyện rất tốt, sao lại giương cung bạt kiếm rồi, chẳng qua chỉ là đoán câu hỏi mẹo thôi mà, không khỏi nhìn về phía Dương Phi Tuyết, chỉ thấy vẻ mặt Dương Phi Tuyết cũng kinh ngạc, chỉ có thể đứng lên, cười nói: - Ta thấy tiểu phẩm cũng đã sắp diễn rồi, chi bằng ba vị đi coi tiểu phẩm trước, hôm nay diễn Bán gậy 2 đó.
.Nguyên Mẫu Đơn, Tiêu Vô Y đều không nói một lời xoay người đi ra khỏi viện.
.Thật sự là hao tâm tổn trí nha! Hàn Nghệ thở dài đứng lên, khập khà khập khiễng đi cùng với Dương Phi Tuyết.
.- Hàn Nghệ, chân của ngươi sao thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận