Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1087.2: Loạn trong giặc ngoài

.Lộc Đông Tán liếc nhìn vẻ mặt này của ông ta, trong lòng đã hiểu, thật ra Đại Đường hết sức lo sợ bọn họ xuất binh lúc này, trong lòng đã có tính toán, nâng chén tương nghênh, chén rượu này vẫn còn lơ lửng trên không trung, ông ta đột nhiên lại thở dài.
.Lý Nghĩa Phủ sửng sốt, hỏi: - Đại tướng cớ gì lại thở dài?
.Lộc Đông Tán cười khổ nói: - Ta và Lý Thị lang vừa gặp đã như quen thân, chuyện gì cũng có thể nói rõ ràng rành mạch, nếu bệ hạ có thể để Lý Thị lang đến bàn bạc với ta thì đúng là không còn gì tốt hơn. Ồ, không phải ta nói Hàn Thị lang không tốt, chỉ là Hàn Thị lang quá trẻ tuổi, nói chuyện với Hàn Thị lang, trong lòng ta luôn có chút bất an a.
.Ánh mắt Lý Nghĩa Phủ lóe lên vài cái, nhưng ngoài miệng lại cười khà khà nói: - Bệ hạ an bài như vậy nhất định có lý của bệ hạ, nào nào nào, ta kính đại tướng một chén.
.- Không dám, không dám! Lộc Đông Tán khiêm tốn hai câu, nhưng trong lòng lại nói, Hàn Nghệ, chuyện này thật là xin lỗi rồi, không phải ta xem thường ngươi, chỉ là con người ngươi quá tinh minh, giao tiếp với ngươi, chỉ sợ sẽ chịu thiệt lớn.
.Bầu không khí này đúng là càng uống càng vui vẻ.
.Cho đến lúc chạng vạng tối, Lý Nghĩa Phủ say khướt cáo từ.
.Ông ta vừa mới lên xe ngựa rời đi, hai người từ phía sau một cây đại thụ đi ra, chính là Thôi Bình Trọng và Nguyên Ưng, cũng thật là khéo, đúng lúc hai người họ đi qua chỗ này, vừa hay nhìn thấy Lý Nghĩa Phủ từ trong viện đi ra.
.Ngyên Ưng cau mày nói: - Tên tiểu nhân Lý Nghĩa Phủ này cấu kết với Lộc Đông Tán khi nào vậy.
.Thôi Bình Trọng khẽ cười nói: - Vừa mới bắt đầu.
.- Sao ngươi biết?
.- Lộc Đông Tán mới đến Trường An, mà đại thần trung tâm, ngoài Lý Tích ra đều đã bị thay đổi, phỏng chừng ông ta không biết đám người Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ, mà bệ hạ an bài Hàn Nghệ tiếp đã bọn họ, bởi vậy ta thấy nhất định là ông ta không lợi dụng Hàn Nghệ được, bởi vậy mới đến tìm Lý Nghĩa Phủ. Khà khà, Lộc Đông Tán này có thể nói là hùng kiệt một thời, Thổ Phiên có thể cường thịnh như ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao của Lộc Đông Tán ông ta, ông ta và Lý Nghĩa Phủ tuyệt sẽ cùng chung chí hướng, như vậy thì ông ta và Lý Nghĩa Phủ gặp nhau, nhất định là mục đích khác.
.- Mục đích gì?
.- Cái này sao ta biết. Thôi Bình Trọng thở dài: - Lý Nghĩa Phủ người này tuy rằng tinh minh, nhưng chẳng qua chỉ là trí tuệ của tiểu nhân, so sánh với đại trí tuệ của Lộc Đông Tán, ông ta vẫn còn chênh lệch khá xa, chỉ mong ông ta đừng làm quá giới hạn, nếu không đi tốt nước cờ Thổ Phiên này, e là Đại Đường chúng ta sẽ hậu hoạn vô cùng.
.Nguyên Ưng cau mày nói: - Không có nghiêm trọng như vậy chứ.
.Thôi Bình Trọng sầu lo nói: - Đừng thấy Đại Đường ta hiện giờ trong ngoài đều quả to nặng trĩu, thiên hạ đã không có địch thủ, nhưng khuếch trương quá nhanh, cũng không hẳn là chuyện tốt, bản đồ tuy lớn, nhưng nơi nơi đều ẩn chứa tai họa, khi quốc lực cường thịnh còn có thể che đậy những họa ngầm này, nhưng nếu một khi quốc lực suy tổn, những họa ngầm này sẽ lập tức bộc phát ra, trở thành một mối phiền phức, thật ra kế hoạch tây bắc của Hàn Nghệ chính là kế sách tốt nhất, nhân lúc quốc lực cường thịnh, dựa vào phương pháp phi quân sự tiêu diệt những họa ngầm này, nhưng tiền đề là có thể thuận lợi chấp hành đã.
.Ngoài ra, phía đông còn có Cao Câu Ly, Cao Câu Ly hiện giờ từng trải qua cú đánh trọng thương của Thái Tông thánh thượng năm đó, lại quanh năm bị Đại Đường ta quấy nhiễu, quốc lực kém trước rất nhiều, nhưng mà, Cao Câu Ly và Đông Đột Quyết cũ giáp nhau, Đông Đột Quyết cũ lại là địa khu mà Đại Đường ta khống chế yếu kém nhất, bởi vậy bất luận là xuất phát từ thù hận, hay là suy nghĩ chiến lược, theo lý thì Đại Đường chúng ta nên tiêu diệt Cao Câu Ly trước, không tiêu diệt Cao Câu Ly thì rất khó để hoàn toàn thống trị Đông Đột Quyết cũ.
.Vì vậy, giờ này khắc này, nhất quyết không thể khai chiến với Thổ Phiên, nếu không thì cho dù thắng, Đại Đường ta cũng nhất định sẽ đi theo hướng sụp đổ phân ly, nhưng mà Thổ Phiên ngày càng lớn mạnh, nếu còn mặc kệ cho nó tiêu diệt Thổ Dục Hồn, thì Thổ Phiên coi như là đã hoàn toàn thống nhất địa khu cao nguyên, đến lúc đó thì có thể phân cao thấp với Đại Đường, hơn nữa Thổ Phiên chiếm cứ ưu thế địa lý, nó trực tiếp uy hiếp đến Hà Lũng, thậm chí với địa khu Quan Trung, con mãnh hổ này cũng không thể không đề phòng a.
.Nguyên Ưng cau mày nói: - Vậy theo ngươi thấy, Đại Đường ta nên làm thế nào?
.Thôi Bình Trọng cười khổ một tiếng, nói: - Nếu ta có thể có cách, thì đã đi làm Tể tướng rồi, sao lại chui rúc ở đây, e là cần có trí tuệ siêu quần mới có thể hóa giải khốn cục này.
.Nguyên Ưng gật đầu nói: - Vậy không phải muội phu ta thì còn ai nữa.
.Thôi Bình Trọng cười nói: - Hàn Nghệ tuy rằng thông minh, nhưng ngươi cũng đừng quá đề cao hắn, tài trí của Lộc Đông Tán tuyệt không kém hắn, ông ta mới đến Trường An mấy ngày liền tìm đến Lý Nghĩa Phủ dễ dàng đột phá nhất, có thể thấy người này suy nghĩ rất tỉ mỉ. Hơn nữa Lộc Đông Tán hiện giờ thân giữ đại quyền, nhất ngôn cửu đỉnh ở Thổ Phiên, bách vạn chi chúng Thổ Phiên đều dựa vào ý chí của một mình ông ta mà hành động, vậy nhưng Hàn Nghệ chẳng qua chỉ là một trong những cận thần bên cạnh bệ hạ thôi, quyền lực trong tay quá nhỏ, hơn nữa hắn còn phải vật lộn với thế lực các phương trong triều, chỉ bằng điểm này, Hàn Nghệ có thể không chịu thiệt trong tay Lộc Đông Tán cũng đã được coi là thắng rồi, muốn giành được toàn thắng, gần như là chuyện không thể nào.
.- Ngươi nói cũng có lý! Nguyên Ưng gãi đầu, nói: - Nếu đã như vậy, ta dứt khoát giết Lộc Đông Tán đi, tránh hậu họa sau này.
.Thôi Bình Trọng trợn trừng mắt, nói: - Ngươi điên rồi hả? Chưa nói đến ngươi không giết nổi Lộc Đông Tán, cho dù ngươi có thể giết được, đường đường là đại tướng Thổ Phiên, nếu bị thích sát ở Đại Đường ta, việc này sẽ lập tức dẫn đến chiến tranh Thổ Phiên và Đại Đường, đến lúc đó sẽ chỉ ngọc nát đá tan.
.Trong viện!
.Lý Nghĩa Phủ đi rồi, Sách Lãng, Trát Ba lập tức đi vào trong phòng.
.- Xem ra tiểu tử kia quả nhiên là đã hù dọa chúng ta, Đường căn bản không có ý nguyện xuất binh. Sách Lãng cười lạnh một tiếng nói.
.Lộc Đông Tán gật gật đầu, nói: - Như vậy mới hợp tình hợp lý, Đại Đường vừa mới lấy được mảnh đất tây bắc lớn như vậy, nếu củng cố địa khu tây bắc thì có thể khuếch trương về Tây Vực, đây chính là lĩnh vực mà vương triều Trung Nguyên chưa bao giờ đạt được, ta tin là mỗi một hoàng đế Trung Nguyên đều mơ ước có ngày đặt chân lên Tây Vực, một khi thành công, tất sẽ lưu danh thiên sử, bởi vậy hoàng đế Đại Đường không có khả năng sẽ đồng ý vì Thổ Dục Hồn mà phá hỏng hoành đồ đại kế của mình lắm.
.Trát Ba nói: - Nếu đã như vậy, thì chúng ta đừng quan tâm đến Đại Đường nữa, xuất động tinh nhuệ nhất cử tiêu diệt Thổ Dục Hồn.
.- Không thể!
.Lộc Đông Tán xua tay nói: - Tuy rằng Đại Đường không có khả năng xuất binh can dự lắm, nhưng có một điểm là chắc chắn, hoàng đế Đại Đường tuyệt không muốn nhìn thấy Thổ Phiên ta tiêu diệt Thổ Dục Hồn, Nặc Hạt Bát đó chính là người một tay thiên khả hãn bồi dưỡng ra, ta đã từng nói với các ngươi, hoàng đế Trung Nguyên ưa thể diện nhất, nếu chúng ta quay về đã lập tức xuất động tất cả tinh nhuệ, như vậy sẽ làm tổn hại đến mặt mũi của hoàng đế Đại Đường, Hàn Nghệ chắc chắn sẽ lấy đây làm cớ, xúi giục hoàng đế Đại Đường xuất binh chi viện, nhân tính đa biến, nói không chừng ngược lại sẽ lợn lành chữa thành lợn què.
.Sách Lãng nói: - Vậy với ý của đại tướng?
.Lộc Đông Tán cười nói:
.- Binh pháp của Trung Nguyên có một câu nói thế này, "nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt"2, bây giờ chuyện này đã ồn ào huyên náo, lúc này động thủ sẽ chỉ khiến chuyện này trở nên không thể cứu vãn được nữa, trước hết chúng ta đáp ứng yêu cầu của Hàn Nghệ, lấy đây để thể hiện thiện ý, để quân thần Đại Đường lơ là, đồng thời cũng khiến Mộ Dung thị buông lỏng cảnh giác, khiến bọn họ ký thác thêm hy vọng vào Đại Đường, đợi sau khi chuyện này lắng xuống ở Đại Đường, chúng ta hãy xuất động tinh nhuệ, đến lúc đó, các dũng sĩ của Thổ Phiên chúng ta chắc chắn tích trữ oán hận đã lâu vì cách làm thiên vị của Đại Đường đối với Thổ Dục Hồn, ai nấy đều như mãnh hổ ra khỏi chuồng, bên này giảm xuống bên kia tăng lên, Thổ Dục Hồn sẽ tất vong.
.(2: Hồi trống trận thứ nhất vang lên, các tướng sĩ đều tinh thần phấn chấn, hăng hái chiến đấu, hồi trống trận thứ hai vang lên, ý chí chiến đấu bắt đầu giảm sút, đến hồi trống trận thứ ba vang lên thì các tướng sĩ đều không còn lòng dạ chiến đấu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận