Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1314: "Đao" này dễ dùng

.Đây đúng là việc do người làm a!
.Tại sao Hàn Nghệ lại có vẻ không biết theo ai đối với việc này như thế, chính là bởi vì hắn hoàn toàn không ngờ rằng Lý Nghĩa Phủ sẽ làm ra loại chuyện này, bởi vậy có thể thấy, hắn vẫn đánh giá thấp tâm tính của tên nhà giàu mới nổi Lý Nghĩa Phủ này.
.Lý Nghĩa Phủ không chỉ có tướng ăn khó coi, mà còn vênh váo đắc ý, chỉ số thông minh đã sắp xuống số âm rồi.
.Đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ mà nói, mượn đao giết người cũng là thủ đoạn cao nhất, chỉ bằng mạng lưới quan hệ của lão ở trong triều, cùng với kinh nghiệm bao năm nay của lão, muốn để cho tin tức này truyền đến chỗ Đỗ Chính Luân một cách chuẩn xác quả thực là dễ như trở bàn tay.
.Nhưng nếu muốn động đến Trung thư lệnh, động tác này nhất định phải vô cùng nhanh chóng, quyết không thể nào do dự, vậy rất có thể sẽ rút dây động rừng, dẫn đến bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, bởi vì làm Tể tướng mà nói, Lý Nghĩa Phủ cũng có năng lực xóa bỏ tất cả những chuyện này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hiểu đạo lý này, vậy Đỗ Chính Luân lại càng hiểu đạo lý này.
.Đã là canh hai rồi.
.Bịch bịch bịch!
.Bên ngoài cửa nhà lao của Đại Lý Tự đột nhiên vang lên tiếng đập cửa như sấm, bởi vì tính đặc thù của Đại Lý Tự, chắc chắn sẽ có người trực ban ở đây.
.Khi nhân viên trực ban mở cửa lớn ra, đã thấy Đỗ Chính Luân mặc áo bào tím mặt âm trầm đang đứng ở bên ngoài, sợ tới mức lập tức tỉnh táo lại.- Tiểu nhân tham kiến Trung thư lệnh.
.Đỗ Chính Luân nói: - Gọi toàn bộ quan viên trực ban đến nhà lao, à, bảo bọn họ mang danh sách phạm nhân đến. Nói xong ông ta liền đi về phía nhà lao.
.- Vâng vâng vâng!
.Nhân viên trực ban kia vừa thấy Đỗ Chính Luân nghiêm túc như vậy, sợ đến mức đái ra quần, vội vàng chạy đến quan nha.
.Vì Trung thư lệnh có tư cách tuần tra lao ngục, dù sao cũng là Tể tướng. Quan viên trực ban vừa nghe thấy Đỗ Trung thư đến, hơn nữa còn là vào lúc nửa đêm này, đều bất chấp cả mặc quần áo tử tế, phanh áo khoác ra liền chạy đến nhà lao.
.Đỗ Chính Luân cầm danh sách, dẫn theo một đám quan lại của Đại Lý Tự, điểm danh từng người một.
.- Phạm phụ Thuần thị.
.Đỗ Chính Luân đột nhiên dừng ở trước cửa một phòng giam, nhìn phòng giam trống không, lại gọi "phạm phụ Thuần thị". Trong lúc nói, ánh mắt liếc sang quan viên ở bên cạnh.
.- Tiểu nhân không biết! Tiểu nhân không biết!
.Quan viên kia hơi run rẩy, trực tiếp quỳ xuống luôn.
.- Được đấy! Được đấy!
.Trong mắt Đỗ Chính Luân lóe lên một vẻ vui mừng, ông ta đã khó chịu với Lý Nghĩa Phủ từ rất lâu rất lâu rồi, đương nhiên, Lý Nghĩa Phủ cũng như thế, hai người minh tranh ám đấu, lạc tại kỳ trung, hiện giờ một cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt ông ta, làm sao ông ta bỏ qua được, nhưng miệng lại nói: - Nhà lao thiếu một phạm nhân, mà các ngươi lại không biết, ngươi cũng đúng là tận chức tận trách a! Ngươi đâu rồi! Bắt hết những người này lại cho ta. Những người còn lại phong tỏa nhà lao này cho ta, không có mệnh lệnh của ta, bất cứ ai cũng không thể ra vào.
.- Vâng!
.- Trung thư lệnh tha mạng a, tiểu nhân không biết, tiểu nhân thật sự không biết a!
.Mấy tên quan viên lập tức luôn miệng kêu oan.
.Đỗ Chính Luân đâu có để ý đến bọn họ, ông ta muốn những người này đi làm chứng cho ông ta.
.Ra khỏi Đại Lý Tự, Đỗ Chính Luân liền lập tức chạy đến hoàng cung, ông ta biết nhất định phải nhanh.
.Lý Trị vừa mới ngủ đã bị đánh thức rồi, trong lòng rất buồn bực, nghe nói Đỗ Chính Luân có chuyện gấp cầu kiến, vậy chẳng còn cách nào, chỉ có thể khoác thêm áo ngoài đến điện Lưỡng Nghi tiếp kiến Đỗ Chính Luân.
.Nhưng nghe thấy chuyện này, vẻ mặt của Lý Trị quả thực không sai biệt so với vẻ mặt của Hàn Nghệ lúc đó, qua một lúc lâu sau mới nói: - Khanh khanh nói gì? Lý Nghĩa Phủ nạp một phạm phụ trong lao ngục của Đại Lý Tự làm thiếp thị, chuyện này làm sao có thể.
.Đỗ Chính Luân nói: - Hồi bẩm bệ hạ, đúng là như thế, theo như tin tức thần nhận được, Lý Nghĩa Phủ sai khiến Đại Lý Tự Thừa Tất Chính Nghĩa lén lút thả phạm phụ Thuần thị, sau đó nạp làm thiếp thị. Nếu bệ hạ không tin, có thể hỏi quan lại chủ quản lao ngục của Đại Lý Tự, thần đều đã đưa bọn họ đến rồi.
.Lý Trị nhíu mày nói: - Gọi bọn họ vào. Chuyện này nghe quá hoang đường rồi, y vẫn có chút không tin.
.Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy ba, năm tên tiểu lại đi vào, vừa vào liền quỳ rạp dưới đất nói: - Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng.
.Vậy không phải là không đánh đã khai sao.
.Lý Trị lập tức quát: - Mấy thứ khốn khiếp các ngươi, còn không mau khai thật ra.
.Một gã tiểu lại nói:
.- Tiểu nhân tuân mệnh, tiểu nhân tuân mệnh, ngay mấy ngày trước, Lý trung thư đến nhà lao tuần thị, vào buổi tối ngày hôm sau, Tất Thừa hạ lệnh bảo tiểu nhân phóng thích phạm phụ, tiểu nhân không dám không nghe theo a. Bọn họ là tiểu lại tiền tuyến nhất lao ngục, bất luận ai muốn thả người, bọn họ nhất định là biết, đến trước mặt hoàng đế rồi, ai còn dám nói dối.
.- Buồn cười, các ngươi thực là coi trời bằng vung.
.Lý Trị tức giận đến nổi trận lôi đình, vỗ mạnh bàn một cái, suýt nữa đã dọa cho mấy tên quan lại kia sợ ngất xỉu.
.Đỗ Chính Luân lập tức nói: - Bệ hạ, hiện giờ phạm phụ Thuần thị kia nhất định ở trong nhà Lý Nghĩa Phủ, chỉ cần phái người đi thăm dò là biết rõ ràng.
.Lý Trị ừ một tiếng: - Khanh lập tức lĩnh Cấm Vệ quân của trẫm đến Lý phủ lục soát.
.Lục soát phủ đệ của Trung thư lệnh thì nhất định phải được hoàng đế gật đầu.
.Đỗ Chính Luân mừng rỡ không ngừng, vội nói: - Thần tuân mệnh.
.Đỗ Chính Luân đi rồi, Lý Trị đã sắp khiến mình tức đến ngất đi rồi, tức giận ngút trời quay về hậu cung.
.Vốn dĩ lúc thấy Đỗ Chính Luân cầu kiến vào giờ này, Võ Mị Nương đã hơi tò mò, hiện giờ lại thấy Lý Trị tức giận đùng đùng quay lại, liền vội vàng hói: - Bệ hạ, xảy ra chuyện gì?
.Lý Trị tức giận nói: - Lý Nghĩa Phủ thật sự là quá cuồng vọng, ông ta có còn để quốc pháp trong mắt hay không.
.Võ Mị Nương vừa nghe vậy, sợ tới mức chết khiếp, Lý Nghĩa Phủ này là tâm phúc của nàng ta a, nói: - Lý Lý Nghĩa Phủ này đã làm chuyện gì, khiến bệ hạ người giận đến như thế?
.Lý Trị liền nói lại chuyện trải qua cho Võ Mị Nương nghe.
.Võ Mị Nương nghe xong cũng là vẻ mặt mù mịt, trò này nhìn thế nào cũng không giống như chuyện một chính khách làm, ngươi muốn làm như vậy cũng phải động não một chút, làm một cách không để lại dấu vết, cứ như thế mà thả người ra.- Chuyện chuyện này không thể nào.
.Lý Trị hừ một tiếng: - Có thể hay không thể, đợi Đỗ Chính Luân đến Lý phủ tra là biết.
.Võ Mị Nương càng đại kinh thất sắc hơn nói: - Bệ hạ phái Đỗ Chính Luân đến Lý phủ lục soát sao?
.Lý Trị gật đầu.
.Võ Mị Nương nghe vậy lòng nóng như lửa đốt, hết sức cẩn thận nói: - Lỡ như lấy được tang vật, bệ hạ tính xử lý thế nào?
.- Trẫm
.Lý Trị vừa nói ra một từ liền khựng lại, lúc nãy y quá tức giận, chuyện này thật sự là thái quá quá rồi, đã vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của y rồi, lại thêm Đỗ Chính Luân châm lửa, tất nhiên là y đồng ý, nhưng nếu như để Đỗ Chính Luân lấy được tang vật, xử lý Lý Nghĩa Phủ ra sao.
.Nếu xử lý theo tội, ít nhất ít nhất cũng phải điều phái ra bên ngoài.
.Nhưng Lý Nghĩa Phủ cũng là tiên phong bảo vệ hoàng quyền cho Lý Trị, hơn nữa lúc đầu đối phó với tập đoàn Quan Lũng, Lý Nghĩa Phủ đã nhiều lần đấu tranh anh dũng vì Lý Trị, không biết xấu hổ, lập được công lao hiển hách, chỉ bởi vì một phạm phụ mà điều Lý Nghĩa Phủ đi, thế này thế này quá không có lãi rồi.
.Nhưng nghĩ ra thì chuyện này Lý Nghĩa Phủ cũng thái quá rồi, cố tình khiến y ngột ngạt sao, Lý Trị không thở nổi nói: - Ông ta đường đường là Trung thư lệnh, vậy mà lại làm ra chuyện như thế, nàng bảo trẫm làm thế nào?
.Võ Mị Nương vừa nghe, biết việc này còn có cơ hội chuyển biến, lại nói: - Bệ hạ, việc này xảy ra đột ngột, cũng không có chứng cứ tuyệt đối có thể chỉ vào Lý Nghĩa Phủ, cứ cho Đỗ Chính Luân lãnh binh đến nhà Lý Nghĩa Phủ soát người như vậy, lỡ như không phải chuyện như vậy, thì
.Lý Trị nhíu mày suy tư một lát, lập tức gọi: - Trương Đức Thắng.
.- Có tiểu nhân.
.- Ngươi lập tức đuổi theo Đỗ Trung thư, bảo ông ta quay về trước, trẫm có chuyện quên căn dặn ông ta.
.Hứa phủ.
.Cộc cộc cộc!
.Một tràng tiếng gõ cửa dồn dập.
.- Ai đó?
.- Là ta, Tân Mậu Tương !
.Két một tiếng.
.- Ai ôi! Là Tân Thượng khanh, tiểu nhân bái kiến Tân Thượng khanh.
.- Ngươi mau đi thông báo Hứa Thị trung, cứ nói ta có chuyện gấp cần gặp ông ấy.
.- Vâng vâng vâng!
.Sau một nén nhang, Hứa Kính Tông đi đến hậu đường tiếp kiến Tân Mậu Tương.- Mậu Tương, đã xảy ra chuyện gì rồi?
.Tân Mậu Tương nói: - Hiền huynh, việc lớn không hay rồi. Nói xong, ông ta lại nói chuyện Lý Nghĩa Phủ cho Hứa Kính Tông biết.
.Hứa Kính Tông nghe xong, cũng sửng sốt hồi lâu, nói: - Chuyện này là thật?
.Tân Mậu Tương nói: - Cực kỳ chính xác, hiện giờ Đỗ Chính Luân đã phong tỏa nhà lao Đại Lý Tự, ngay cả ta cũng không vào được, hơn nữa trên đường đến đây, ta còn nghe nói Đỗ Chính Luân đang dẫn Cấm quân đến Lý phủ.
.Hứa Kính Tông vội vàng nói: - Vậy ngươi nên mau đi thông báo cho Lý Nghĩa Phủ, ngươi đến chỗ ta làm gì.
.- Không kịp nữa rồi. Tân Mậu Tương nói với vẻ mặt đưa đám.
.- Lý Nghĩa Phủ này thật là Hứa Kính Tông tức giận dậm chân, ngồi xuống, bỗng nhiên nói:
.- Ngươi không tham dự chuyện này chứ?
.Tân Mậu Tương nói: - Nếu ta tham dự, đương nhiên ta sẽ đến thương lượng với hiền huynh rồi, là Lý Nghĩa Phủ tự hạ lệnh cho Tất Chính Nghĩa thả người ra.
.Hứa Kính Tông nói: - Nhưng ngươi là Đại Lý Tự Khanh, ngươi làm sao thoát khỏi liên can.
.Tân Mậu Tương buồn bực nói: - Ta cũng chính vì chuyện này mà đến đây a, lần này coi như ta bị Lý Nghĩa Phủ hại chết rồi.
.Hứa Kính Tông nhanh chóng bình tĩnh lại, suy tư hồi lâu, nói:
.- Nếu ngươi đã không tham dự, vậy thì ngươi không cần sợ, Lý Nghĩa Phủ là Trung thư lệnh, y muốn làm gì, đâu phải là người ngươi có thể ngăn được.
.Tân Mậu Tương sửng sốt, nói: - Ý của hiền huynh là, chúng ta không giúp Lý Nghĩa Phủ?
.Hứa Kính Tông nhíu nhíu mày, nói: - Ta nghĩ lát nữa bệ hạ nhất định sẽ tìm ta, dù sao ngươi cũng không biết gì cả, đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với Lý Nghĩa Phủ rồi.
.Bên phía Đỗ Chính Luân nhận được mệnh lệnh, liền ngựa không dừng vó tiến đến Lý phủ, ông ta cũng sợ Lý Trị sẽ hối hận, dồn hết sức chạy đến Lý phủ, vậy thì người Lý Trị phái đi làm sao đuổi kịp.
.Lý phủ.
.- Lão thất phu, ngươi khinh người quá đáng, ta liều mạng với ngươi.
.- Cha vợ (phụ thân) !
.Chỉ thấy Lý Nghĩa Phủ thân mặc áo ngủ, đứng ở tiền viện khua nắm đấm với Đỗ Chính Luân ở trước mặt, mọi người đều là Trung thư lệnh, dựa vào gì mà ngươi đến lục soát nhà ta, việc này làm sao Lý Nghĩa Phủ chịu được, may mà con rể lão ta Liễu Nguyên Trinh và con trai lớn của lão ta kéo lại, nếu không thì Lý Nghĩa Phủ thật sự sẽ nhào lên trên.
.Đỗ Chính Luân chỉ một mặt khinh thường nhìn Lý Nghĩa Phủ.
.Một lát sau, chỉ thấy hai gã Cấm quân dẫn một phụ nhân xinh đẹp đi lên, nói: - Khởi bẩm Đỗ trung thư, người đã tìm thấy.
.Lý Nghĩa Phủ nhìn thấy người này, không khỏi đại kinh thất sắc.
.Đỗ Chính Luân quay sang một gã quan lại ở bên cạnh hỏi: - Có phải người này không?
.Lý Nghĩa Phủ lại phát hiện quan lại kia hình như đang mặc quan phục của Đại Lý Tự, sắc mặt lập tức sợ đến trắng bệch.
.Con rể lão ta Liễu Nguyên Trinh cũng không ngừng kêu khổ.
.Quan lại kia kẹp giữa hai Tể tướng, đâu dám nói nhiều gì, vâng vâng gật đầu.
.Đỗ Chính Luân cười ha hả nhìn Lý Nghĩa Phủ nói: - Lý Trung thư, phạm nhân của Đại Lý Tự tại sao lại ở phủ của ngươi thế?
.Vừa dứt lời, ngoài cửa lướt qua mấy bóng người, chính là Trương Đức Thắng, Trương Đức Thắng khoan thai đến chậm bất chấp thở gấp, vừa thấy tình huống này, ai ôi, đến chậm một bước rồi!
.Không biết rằng, còn có hai bóng người đang nhìn Trương Đức Thắng cười trộm.
.Chính là Hàn Nghệ và Tiểu Dã.
.- Đây chính là náo nhiệt.
.Hàn Nghệ cười ha hả, lại vỗ vỗ vai Tiểu Dã nói:
.- Chúng ta về thôi, nếu không thì lát nữa bệ hạ lại nói không tìm thấy người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận