Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 699.1: Làm rất tuyệt!

.ương nhiên Hàn Nghệ không phải một người ủng hộ chế độ nô lệ, tuy hắn không học hành gì nhiều, nhưng kinh nghiệm của hắn chính là một quyển sách vô giá. Cũng chính bởi vì kinh nghiệm kiếp trước của hắn, khiến hắn biến thành một thể tổng hợp của người chủ nghĩa mộng tưởng và người chủ nghĩa hiện thực, lúc nhỏ hắn thường xuyên ôm mộng tưởng, nhưng hiện thực tàn khốc đã lần lượt đánh tan giấc mộng của hắn, cho dù như vậy, hắn cũng không từ bỏ giấc mộng của mình, nhưng hắn sẽ căn cứ theo tình huống hiện thực mà theo đuổi giấc mộng của mình.
.Buôn bán nô lệ đây đã là sự tồn tại khách quan, là một quá trình mà nhân loại nhất định phải trải qua, bất cứ người nào cũng không thể lập tức thay đổi tất cả chuyện này, bởi vì muốn thay đổi tất cả chuyện này, ngươi nhất định phải thay đổi rất nhiều thứ, việc này cần có sự tích lũy thời gian.
.Hắn nghĩ giống như Trịnh Thiện Hành, làm cho mình không vui, sao không dùng một ánh mắt thản nhiên để nhìn tất cả chuyện này.
.Hàn Nghệ và Trịnh Thiện Hành đi dạo một lúc, lại tình cờ gặp Thôi Tập Nhận và Lư Sư Quái, vì thế Trịnh Thiện Hành liền đi qua, nhưng Hàn Nghệ thì không qua, hắn và Thôi Tập Nhận vẫn là trạng thái tranh phong tương đối, dù sao thì chỉ là không ai thèm để ý đến đối phương thôi.
.Hơn nữa, hắn còn có rất nhiều việc phải làm, lần này hắn tuần sát chủ yếu nhất là muốn hiểu rõ rốt cuộc mậu dịch của thời đại này là thế nào?
.Bởi vì hắn cũng lần đầu tiên tiếp xúc với mậu dịch của triều Đường, hắn cũng có rất nhiều thứ không hiểu, những thứ này cần phải tìm kiếm đáp án trên thị trường.
.Sau mấy vòng dạo quanh có vẻ như không có mục đích, hắn đã thu được rất nhiều tin tức.
.Đầu tiên, cái gọi là mậu dịch, gần như đều là tới từ giữa người giàu với người giàu, nhưng người nghèo cũng tích cực tham dự, bởi vì bình thường hai bên mua bán đều là bách tính Đại Đường, mà cơ cấu kinh tế Đại Đường lại là kinh tế tự nhiên, mọi người đều là tự cung tự cấp, thứ ngươi có, ta cũng có, thậm chí còn nhiều hơn ngươi, vì vậy rất khó sinh ra giao dịch, nhưng thương phẩm của Đại Đường là thứ Tây Vực không có, đây chính là điều kích phát thị trường giao dịch.
.Mà triều Đường đối với ngoại thương, tơ lụa gần như chiếm năm phần mậu dịch xuất khẩu, đây là bởi vì quý tộc Tây Vực đều rất yêu thích tơ lụa, phụng nhược chí bảo, người mặc tơ lụa ở bên Tây Vực nhất định là phi phú tức quý, người nghèo chắc chắn không mặc nổi, bởi vậy mức nhu cầu vô cùng lớn, lá trà đã chiếm gần như hơn hai phần, đồ gốm thì chỉ chiếm một phần, những thứ còn lại chiếm hơn một phần.
.Mà hàng Tây Vực xuất khẩu đến Đại Đường gần như đều là những xa xỉ phẩm như châu báu, ngọc thạch, vàng bạc, dược liệu hiếm quý, ngựa, vân vân, người nghèo không mua nổi bất cứ thương phẩm gì của Tây Vực.
.Đạo lý giống như vậy, những thứ này là nhu cầu của quý tộc Đại Đường.
.Hai bên không có tiền tệ giao dịch thống nhất, đều là hàng hóa đổi hàng hóa.
.Ngoại trừ quý tộc, thương nhân triều Đường dựa vào khả năng mậu dịch của chính mình, đổi lấy Tây Vực trân kỳ, sau đó lại bán cho quý tộc của quê hương mình, có những quý tộc vô cùng thích châu báu ngọc thạch, thương nhân kiếm lợi nhuận ở giữa, giống như vậy, thương nhân Tây Vực cũng như vậy, nếu không phải lợi nhuận hậu hĩnh, ai sẽ lặn lội đường xa đến đây, bọn họ mua tơ lụa từ Trường An rồi bán cho hoàng thất quý tộc của quốc gia mình với giá cao.
.Đương nhiên, thương phẩm Tây Vực tốt nhất đều đã giao dịch xong với triều đình, ví dụ như ngựa, trên chợ rất ít ngựa, hơn nửa đều để cho triều đình mua.
.- Đặc phái sứ.
.Đúng Hàn Nghệ đang quan sát trên chợ, chợt nghe thấy bên cạnh có người nhỏ giọng gọi hắn một tiếng, lập tức khiến hắn nổi da gà, quay đầu lại nhìn, trong lòng lập tức thoải mái, hai mắt tràn đầy lòng thông cảm: - Trương thiếu giám, ông đến khi nào vậy?
.Người tới chính là Trương Đức Thắng, y cười nói:
.- Đã đến một lúc rồi, có người tìm ngươi.
.Hàn Nghệ vừa nghe, đột nhiên kịp phản ứng lại, liên tục gật đầu, sau đó theo Trương Đức Thắng đi ra phía ngoài.
.Ra khỏi Bình Khang Lý, trong một góc vắng vẻ, chỉ thấy bốn năm người đứng ở đó, xung quanh đều là hộ vệ thường y tay cầm đại đao.
.Những người này không tầm thường, chính là Lý Trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Hàn Viện, Cao Lý Hành.
.Hàn Nghệ sợ hãi, sao hoàng thượng này lại đến đây.
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến!
.- Mấy cái đó thì miễn đi.
.Hàn Nghệ buông hai tay xuống, vẻ mặt hiếu kỳ nói: - Bệ hạ, Thái úy, Cao thư, Hàn thị trung, sao mọi người lại đứng ở đây?
.Nô lệ ngồi trong này, hắn còn cảm thấy thích hợp, hoàng đế chui vào trong này, quá khiến cho người ta chấn kinh rồi.
.Lý Trị nghe vậy rất khó chịu, nói: - Khanh đi xem xem, trong đó đâu còn chỗ đứng, trẫm không đứng ở đây thì đứng ở đâu? Trẫm cũng muốn hỏi thử khanh, trước đó khanh đã chạy đi đâu?
.Bên trong quá nhiều người, y làm hoàng đế, không thể chen vào bên trong, nếu chẳng may xảy ra sự cố, ai phụ trách? Nếu như để lộ thân phận, ít nhất cũng phải đuổi một nửa người trên phố ra ngoài, vậy thì đại hội mậu dịch này xong rồi, nhưng cũng không tìm được người của Hàn Nghệ, hoàng đế này vi phục xuất tuần, cũng không thể nói cho người khác biết, chỉ có thể chui vào trong góc này, kết quả là chất đầy một bụng oán khí.
.- Trước đó vi thần đi lòng vòng trên phố một lúc.
.Hàn Nghệ mặt mướt mồ hôi, nghĩ thầm, ngươi còn trách ta, ngươi cũng không báo cho ta một tiếng, sao ta biết được ngươi đến. Khẩn trương an bài, bởi vì không đủ chỗ, con hẻm nhỏ chuyên dùng cũng đã bị chiếm một phần, cho nên hắn chỉ có thể dẫn Lý Trị bọn họ đi từ con hẻm nhỏ thông đạo chuyên dụng này, sau đó lại dẫn bọn họ đi về phía Phượng Phi Lâu.
.Khi đi qua Phượng Phi Lâu, chợt nghe bên trong có người rít gào:
.- Tần chưởng quỹ, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên làm buôn bán, sao các ông có thể nói tăng giá là tăng giá.
.Lại nghe có có người nói: - Chuyện này không thể trách chúng ta a, một năm trước, Giang Nam có yêu nghiệt tác loạn, là hàng hóa của Giang Nam tăng giá trước, chúng ta chỉ tăng theo mà thôi.
.Cao Lý Hành nghe vậy khóe miệng mỉm cười, nói: - Bệ hạ, sao chúng ta không vào xem thử.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Bệ hạ, trong này rất đông, theo vi thần thấy, đừng đi thì tốt hơn.
.Lý Trị hết sức uy nghiêm nói: - Dẫn đường.- Tuân mệnh.
.Hàn Nghệ chỉ có thể dẫn bọn họ đi vòng cửa sau vào trong, nấp phía sau đài nhìn vào trong.
.Chỉ thấy bên trong Phượng Phi Lâu đều đã dùng ván gỗ ngăn cách thành từng gian nhỏ, chợt nghe bên trong có người gào rít, tiếng vỗ bàn bộp bộp, bao hàm phương ngữ mọi nơi trên thế giới, hỏa khí bốc lên rồi, không nói tiếng bản địa thì rất không có khí thế. Lại thấy từng thương nhân một tức giận đùng đùng đi ra từ một gian phòng, bưng một chén trà lên uống ừng ực, sau đó thì mặt tươi cười đi vào một gian phòng khác, lại là tiếng cười vang lên bốn phía, nhưng chưa bao lâu sau, lại là tiếng cãi cọ không dứt.
.Tiết tấu vô cùng nhanh.
.Việc bàn bạc mậu dịch này khiến Lý Trị bọn họ đều có chút hoa mắt, không khỏi nhìn về phía Hàn Nghệ. Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh nói: - Đây, đây chỉ là thương nhân, không tố chất, không hàm dưỡng. Trước đó hắn đi ra từ chỗ này, bên phía Thương vụ lâu cãi cọ còn lợi hại hơn, đã sắp xô xát rồi.
.Lão hàng Trưởng Tôn Vô Kỵ này nghe vậy bật cười ha hả.
.Mấy người đứng ở phía sau đài trộm nhìn một lúc, cả lầu toàn lời thô tục khó nghe, vội vàng đi đến hậu viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận