Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 179.2: Trưởng Tôn Vô Kỵ..

.T
.Hàn Nghệ hơi có vẻ kích động nói: - Nếu không --- nếu không ta sửa lại, ta --- ta sửa thành họ Vương được không?
.- Hàn tiểu ca, ngươi chớ có khinh người quá đáng!
.Trên lầu có một người đột nhiên nói.
.Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, người nói đúng là Vương Huyền Đạo.
.Vương Huyền Đạo trực tiếp nhìn chăm chú vào Hàn Nghệ, trong lòng thầm mắng, thằng nhóc này quá ghê tởm, rõ ràng chính là cố tình trả thù ta đây.
.- A? Thật có lỗi, thật có lỗi, Vương công tử, thật sự là có lỗi quá. Hàn Nghệ gấp đến độ dùng tay trảo đầu: - Nếu không thì họ Dương được không?
.- Hàn Nghệ, ngươi không thể làm như vậy a!
.Lại có một người bất mãn kêu lên.
.Mọi người nhìn lại theo tiếng nói, người nói đúng là Dương Mông Hạo.
.Nguyên Liệt Hổ lập tức nói: - Tiểu Mông, thế nào mà tiểu tử ngươi vẫn ngồi ở đằng trước ta vậy.
.- Biểu ca?
.Dương Mông Hạo kinh sợ kêu một tiếng, rồi lại vội vàng ngồi xuống.
.- Kia ---- kia --- kia nếu không thì gọi họ ---- họ Trịnh được không?
.Trịnh Thiện Hành lập tức nói: - Khó mà làm được.
.Hàn Nghệ liên tiếp nói vài dòng họ. Kết quả là đám con ông cháu cha này đều phản đối. Hàn Nghệ lúng túng đến mức sắp khóc rồi, bèn nói: - Nói như vậy, vậy --- ta đây không diễn nữa là được rồi chứ.
.Nguyên Liệt Hổ hét lên:
.- Như vậy càng không được, ta đã xếp hàng đến tận trưa đấy, ngươi cũng không thể không diễn được, coi như là ngươi khinh thường Nguyên Liệt Hổ ta, nhưng mà Quốc cữu công cũng đợi nửa ngày rồi đấy, hừ, Quốc cữu công cũng không phải là người ngươi có thể đắc tội được đâu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ quay đầu thản nhiên liếc mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ một cái.
.Nguyên Liệt Hổ giương mắt nhìn lên trên, hai tay gãi đầu.
.Thật sự là không có cách nào với tiểu tử này cả. Trưởng Tôn Vô Kỵ bất đắc dĩ thở dài.
.Hàn Nghệ dùng vẻ mặt cầu xin, lau nước mắt nói: - Diễn cũng không đúng, mà không diễn cũng không đúng, vậy thì phải làm sao mới tốt a!
.Thôi Tập Nhận đều nhìn ở trong mắt, âm thầm cả kinh, thằng nhãi này sao có thể muốn khóc là khóc được vậy.
.Bởi vì y biết rõ Hàn Nghệ đang giả bộ, nhưng nước mắt lại là thật, điều này y tự hỏi cũng không làm được.
.Muốn chơi hả. Lão tử ban đầu cũng chỉ nhờ vào nó để ăn cơm thôi đấy. Trong lòng Hàn Nghệ có chút đắc ý nho nhỏ.
.Hành động này hắn làm ra cho khán giả xem đấy, hắn nhất định phải đặt mình ở vị trí kẻ bị hại. Cũng không thể để cho Thôi Tập Nhận chiếm hết sự đồng cảm được.
.Người xem vừa nhìn thấy, quả nhiên nảy sinh sự thông cảm với Hàn Nghệ, hắn chỉ là một nông dân nho nhỏ, sao có thể suy xét được nhiều như vậy, không khéo ngay cả sĩ tộc là gì cũng không biết ấy. Việc này thật sự là làm khó hắn rồi.
.Cục diện trở nên giằng co gay gắt, giống như bất kể Hàn Nghệ làm gì cũng đều sai đấy.
.Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ thì lại giống như đã nhập định, bộ dạng trầm mặc không nói.
.Thôi Tập Nhận đột nhiên hơi giương mắt nói: - Cứ làm thế này đi, Hàn tiểu ca, ngươi chỉ cần không đề cập tới dòng họ là được rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trợn to hai mắt, liên tục khen: - Hay! Hay! Cách này rất tốt a!
.Trong lòng Hàn Nghệ, Thôi Tập Nhận đồng thời nói thầm, như này sợ là hợp với tâm ý của ngươi nhất rồi
.Bởi vì vở kịch này của Hàn Nghệ là nhằm vào đám sĩ tộc Sơn Đông coi trọng dòng dõi trong hôn nhân đấy, nếu điểm danh Thôi thị, vậy thì chính là chĩa thẳng mũi nhọn vào một họ, nhưng nếu không đề cập tới dòng họ, thì ai cũng có thể bị nhằm vào, dù sao thì ở phương diện này, sĩ tộc Sơn Đông đều là một kiểu đức hạnh cả.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đương nhiên là hy vọng như vậy, bởi vì đối thủ của ông ta không đơn giản chỉ là Thôi gia, mà là cả đám sĩ tộc Sơn Đông ấy, nên ngươi nhất định phải lôi hết cả đám này xuống nước.
.Mà Thôi Tập Nhận nói như vậy, đơn giản cũng vì biết chính mình không phải là đối thủ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cần phải phát động toàn bộ sĩ tộc Sơn Đông đến đối kháng phía tập đoàn Quan Lũng của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho nên ngươi không cần nhằm vào một nhà ta thôi, ngươi rõ ràng cứ nã pháo đầy đất đi.
.Oa! Chơi lớn vậy a, ha ha, ta thích! Dù sao thì lão tử chỉ có một cái mệnh tiện này thôi, chẳng có gì để thua nữa hết.
.Hàn Nghệ cảm kích tột đỉnh, liên tục chắp tay nói: - Thôi công tử tài trí hơn người, Hàn Nghệ thật sự là ---- vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Tốt lắm, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, tất cả mọi người đều đang chờ đợi đấy, nếu việc này đã giải quyết xong rồi, thì cũng nhanh bắt đầu đi, lão hủ thật vất vả mới rút ra được chút thời gian, đã nghĩ đến xem vở kịch này thế nào.
.- Dạ dạ dạ.
.Nói xong, Hàn Nghệ lại lại khó xử nói: - Quốc cữu công, hôm nay chỉ sợ là không diễn được nữa rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hiếu kỳ hỏi:
.- Đây cũng là vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Này đều do ta không suy xét chu toàn, lúc trước chúng ta luyện tập, trong lời đối thoại đều có chữ “Thôi”, việc này tạm thời khẳng định chưa sửa lại được, kính xin Quốc cữu công cho ta thời gian một ngày, ta sẽ cho bọn họ luyện tập lại lần nữa.
.Trong lòng hắn nổi lên một tia cười lạnh, nói đùa gì vậy, lão tử không chửi ngươi lần nữa ngay trước mặt ngươi, thì cục tức trong lòng ta làm sao mà phát ra được đây chứ.
.- Như vậy a!
.Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện lên một chút tán thưởng, rất nhanh, chỉ chợt lóe mà qua, vẻ mặt lại phi thường khó xử, đây quả thật là diễn viên già đời mà.
.Giỏi lắm, tiểu tử ngươi điên rồi! Trong lòng Thôi Tập Nhận sao có thể không rõ được, trước y nói đại khí như vậy, không mắng cũng mắng rồi, ngươi còn soi mói điểm này nữa sao, hơn nữa Quốc cữu công cũng đứng bên cạnh chờ rồi. Vì thế y phải cười nói: - Không có cách nào, không có cách nào cả, Thôi gia ta có mấy trăm năm nội tình, nếu ngay cả một trận mưa gió nhỏ này mà cũng không chịu nổi, thì không khỏi cũng quá khinh thường Thôi gia ta rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe được lời này thì nhịn không được cau mày, lão hận nhất chính là đám sĩ tộc này hơi tí thì lại lấy mấy trăm năm nội tình ra, đồng thời, đây cũng là chỗ Lý Thế Dân ghét bọn họ nhất, bởi vì triều Đường mới dựng nước được bao nhiêu năm đâu, một trăm năm cũng chưa đến, các ngươi hơi tí là mấy trăm năm rồi hơn một ngàn năm, tỏ rõ ra là không coi mình là con dân của triều Đường rồi.
.Thôi Tập Nhận đương nhiên rõ ràng điểm này, y chính là cố ý chọc giận Trưởng Tôn Vô Kỵ đấy, Thôi gia chúng ta cũng không sợ ngươi.
.Hàn Nghệ đương nhiên hiểu được, trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại cảm kích nói: - Đa tạ Thôi công tử lượng giải, vậy --- ta đây ngay bây giờ sẽ vào hậu trường bảo bọn họ chuẩn bị.
.Thôi Tập Nhận nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.- Như thế rất tốt, như thế rất tốt. Trưởng Tôn Vô Kỵ cười gật gật đầu, bởi vì đây chỉ là một cái gai trong lòng ông ta thôi, vì vậy khi nghe người ta nói đến thì có chút khó chịu, nhưng dù sao ông ta cũng đã làm tể tướng vài thập niên rồi, còn chưa đến mức tức giận với đám tiểu bối như Thôi Tập Nhận, ông ta nói với Hàn Nghệ: - Ngươi mau đi đi.
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói: - Thôi huynh, huynh đệ chúng ta đã nhiều ngày không gặp rồi, nếu không thì cùng nhau ngồi xem vở kịch này đi.
.Thôi Tập Nhận bình thản cười nói: - Chỉ sợ quấy rầy đến Quốc cữu công thôi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói: - Lão hủ vừa lúc cũng có mấy vấn đề về học thuật, muốn thảo luận cùng ngươi một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận