Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 750.1: Thác cổ cải chế

.Đám nho sinh mặc dù không hiểu lực học, nhưng bọn họ đứng trên góc độ của thượng đế, đều cảm thấy tổ sư gia của mình phải chịu tủi nhục, rõ ràng ông ta đúng, nhưng lại không được người khác công nhận, trong lòng cảm thấy vô cùng bất bình, chờ đợi xem tình tiết tiếp theo sẽ như thế nào.
.Tất cả mọi người đã hoàn toàn đắm chìm vào trong câu chuyện, chứ không chỉ thuần túy là Nho gia nữa.
.Sau đó, trước sự mong đợi của quần chúng, "Khổng Khâu" cầm hai viên bi sắt đứng trên chiếc tháp cao tự chế, cùng lúc thả hai viên bi xuống. Hàn Nghệ thì không tìm đâu ra tháp nghiêng.
.Rơi xuống đất cùng một lúc.
.Trên sân khấu đầy một vẻ kinh ngạc.
.Còn phía dưới thì rơi vào trạng thái điên cuồng, đám nho sinh thực sự không nhịn nổi nữa, hò reo tán tụng tổ sư gia, khiến không khí được đẩy lên cao trào.
.Đám đại nho Trịnh Bá Ngung sững sờ, còn là nho sinh nữa không vậy? Bọn họ thì khá lí trí, hay có thể hiểu là ngoan cố, cảm thấy câu chuyện này hoàn toàn không phù hợp với tư tưởng Nho gia, thật là một việc chẳng hợp luân lí. Nhưng bọn họ lại không thể ngờ rằng, đám nho sinh lại điên cuồng đến thế.
."Khổng Khâu" một hành động mà nổi danh, nhưng y lại đem công lao quy cho thầy mình, nếu như không phải do thầy đưa ra khái niệm đó, thì y cũng không nghĩ tới điểm này.
.Đây là phẩm chất khiêm nhường.
.Cuối cùng là "Khổng Khâu" dưới đại tuyết, quỳ trước cửa nhà thầy giáo, xin thầy giáo tha thứ.
.Đám nho sinh cảm động đến nước mắt rơi như mưa tuôn, thi nhau dụi mắt, tổ sư gia của bọn họ thật là cao thượng quá, đây là việc mà tổ sư gia của chúng tôi làm đó. Tấm lòng kính trọng như nước sông cuồn cuộn, chảy mãi không thôi.
.Kết quả đương nhiên là thầy trò hòa thuận, thầy giáo của y bước ra nói với mọi người "Khổng Khâu" đã đúng, đồng thời còn thưởng cho "Khổng Khâu" một quả lê, đưa ra một quan điểm vô cùng quan trọng--- ngươi muốn biết vị của lê, cách duy nhất là cắn thử một miếng.
.Quan điểm này lập tức dành được sự đồng tình của không ít người, cảm thấy trong câu nói đó là một biển tri thức, cần phải thưởng thức từ từ.
.Câu chuyện cũng kết thúc tại đó, tấm rèm đỏ sân khấu hạ xuống.
.Mọi người lập tức lấy lại tinh thần, đây chỉ là một vở kịch nói, phía trên kia là thằng nhóc mập đáng yêu, chứ không phải Khổng Khâu đáng kính.
.Tuy nhiên, bọn họ lập tức lại rơi vào trầm tư. Lực? Trọng lực? Lực cản? Lực hút?
.Kẻ nào kẻ nấy một vẻ mơ hồ bước ra khỏi Phượng Phi Lâu.
.Bốn người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Thôi Tập Nhận, Lư Sư Quái cũng từ bên trong đi ra.
.- Các vị thấy thế nào?
.Trịnh Thiện Hành cau mày hỏi.
.Lư Sư Quái vừa tung đồng xu trong tay vừa cười nói: - Ta thấy rất hay, thu hoạch không ít, nói rằng hơn cả đọc sách mười năm cũng không quá! Lực hút, ha ha, thật là diệu quá, diệu quá.
.Y là lang trung, đương nhiên là thuộc phe thực tế, quan điểm trong vở kịch vô cùng phù hợp với quan điểm trong lòng y, vì thế đã tán dương không dứt.
.Vương Huyền Đạo cười khổ nói: - Ta nghĩ Trịnh huynh không phải hỏi việc đó.
.Lí giải vạn tuế!
.Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: - Ta muốn hỏi, lẽ nào đây là mục đích của Hàn Nghệ?
.Vương Huyền Đạo gật đầu nói:
.- Điều này quả là khiến người ta khó hiểu, vở kịch nói này sẽ đem lại điều gì cho Hàn Nghệ?
.Thôi Tập Nhận nãy giờ còn đang trầm tư, đột nhiên khẽ mỉm cười nói: - Huyền Đạo, ta thấy Hàn Nghệ đang học tiên tổ Thái Nguyên Vương Thị của ngươi đó.
.Vương Huyền Đạo nói: - Tiên tổ?
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Vương Mãng.
.Vương Huyền Đạo trợn mắt nói: - Thác cổ cải chế!
.Trịnh Thiện Hành cũng đã hiểu ra, đoạn nói: - Năm xưa Vương Mãng đã sử dụng quyền lực, đem một vài tư tưởng học thuyết Nho gia ra để đạt được mục đích chính trị của mình, cái khác là, thứ mà Hàn Nghệ muốn thay đổi không phải là chế độ, mà là tư tưởng.
.Lư Sư Quái cười ha hả nói:
.- Thực ra chiêu này không phải lần đầu tiên Hàn Nghệ sử dụng đâu.
.Vương Huyền Đạo gật đầu nói: - Không sai, phục hưng tinh thần quý tộc trong trại huấn luyện và thác cổ cải chế dẫu hình thức khác nhau nhưng cái kì diệu đem lại là giống nhau.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Nói là tư tưởng, e rằng cũng có điểm không thỏa đáng. Hàn Nghệ rõ ràng là muốn sáng tạo ra một môn khoa học mới, tuy nhiên hắn xuất thân thấp hèn, hơn nữa cũng chẳng có danh vọng gì, chỉ là một thương nhân, nếu như do hắn đưa ra thì sẽ chẳng có ai nghe, nhưng nếu như mượn lời của Khổng thánh nhân, đem cái môn khoa học này hòa nhập với Nho học, thì sức ảnh hưởng sẽ không phải là nhỏ, rất nhanh sẽ khiến mọi người biết đến.
.Vương Huyền Đạo nói: - Một khi thành công, hoặc có thể nói là đã được nho sinh tiếp nhận, vậy thì mọi người cũng không ngốc nghếch, chắc chắn phải biết tất cả những thứ này thực chất là do Hàn Nghệ tạo ra, chứ không phải Khổng thánh nhân, vậy thì địa vị, danh vọng của hắn đều sẽ được nâng cao đáng kể.
.Thôi Tập Nhận gật đầu nói:
.- Đúng là như vậy, dã tâm của hắn quả là không nhỏ.
.Lư Sư Quái cười ha ha nói: - Lợi hại! Lợi hại đó! Ngay cả cái cách này cũng nghĩ ra được. Còn nhớ hắn đã từng nói muốn làm Thôi Lư Trịnh Vương, đến nay xem ra lời đó không phải là ngoa!
.Trịnh Thiện Hành nói: - Tuy nhiên ta e rằng bọn họ không dễ bị qua mặt như vậy, các ngươi không thấy sao, bọn họ đều đã ra ngoài đâu, có lẽ đã đi tìm Hàn Nghệ rồi.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Đây chính là điểm cao minh nhất của hắn, hắn đã bắt cóc gia tộc của chúng ta rồi. Tại sao cái vở Khổng Tử thiếu thời lại nhận được sự hưởng ứng to lớn đến vậy. Chẳng phải là vì gia tộc chúng ta đứng sau ủng hộ hắn sao. Đến nay cho dù trưởng bối của chúng ta đã phát hiện ra tình hình không ổn, tuy nhiên nếu như phản đối hắn, thì chẳng phải tự vả vào mặt mình, bởi vậy ta cho rằng, chỉ cần Hàn Nghệ đưa ra một lời giải thích hợp lí, đồng thời không làm gì quá, thì trưởng bối của chúng ta chỉ có thể tiếp tục ủng hộ hắn, dù sao thì mấy đại gia tộc của chúng ta đều vô cùng giữ gìn danh dự.
.Vương Huyền Đạo mỉm cười nói:
.- Từ đó có thể thấy, những thông tin lúc trước đều do Hàn Nghệ tung ra, mục đích là để bắt cóc mấy đại gia tộc chúng ta.
.Lư Sư Quái nói: - Cho dù chúng ta có thể nghĩ được, trưởng bối của chúng ta không thể nào không nghĩ tới điểm này.
.Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: - Chúng ta sở dĩ nghĩ tới được, đó là bởi chúng ta vô cùng hiểu Hàn Nghệ, còn trưởng bối của chúng ta có hiểu hắn chút nào đâu, trong con mắt họ, Hàn Nghệ chẳng qua cũng chỉ là một thương nhân ti tiện, khó tránh phạm phải sơ suất. Hơn nữa chúng ta cũng chỉ là đang suy đoán, chẳng có gì có thể chứng minh cho ý kiến của chúng ta cả.
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên hỏi: - Vậy thì chúng ta ủng hộ hay phản đối?
.Lời vừa dứt, mấy người đều trở nên trầm mặc, dù sao thì gia tộc vẫn là trên hết, Hàn Nghệ lợi dụng gia tộc bọn họ như vậy, nếu như khoanh tay đứng nhìn, thì thật chẳng ra gì.
.Lư Sư Quái đột nhiên cười nói: - Ta nghĩ chúng ta vẫn cứ nên thực sự cầu thị, nếu như những gì Hàn Nghệ nói là đúng, thì chúng ta cớ sao phải phán đối, chúng ta cũng dựa vào đâu mà phản đối. Nếu như hắn sai thì phản đối là đương nhiên.
.Vương Huyền Đạo khẽ cau mày nói: - Ý của Lư huynh không phải là muốn tìm một ngọn tháp cao để thả hai viên bi sắt xuống đấy chứ.
.Lư Sư Quái cười ha hả nói: - Chỉ Huyền Đạo hiểu ta.
.Thôi Tập Nhận cười khổ nói: - Ta nghĩ đây chính là mục đích của Hàn Nghệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận