Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 197.2: Không có thứ gì không mua được..

..
.Trà Ngũ lúc này mới ngồi xuống.
.Hàn Nghệ thuận miệng hỏi: - Ngươi ở ngõ Bắc bao lâu?
.Trà Ngũ nói: - Ta từ nhỏ đã sống ở ngõ Bắc, chỉ là cha mẹ ta mất sớm. Sau đó nhà cửa bị chiếm mất, ta lưu lạc ở ngõ Bắc, giúp người ta làm việc để mưu sinh. Sau này may mà Lưu tỷ thu nhận và giúp đỡ ta. Cho ta miếng cơm ăn.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, hết sức nghiêm túc nói: - Hiện giờ ta dự định mở rộng quy mô, tới lúc đó khẳng định là chiêu mộ rất nhiều người. Ta muốn cất nhắc ngươi làm tổng quản, chuyên quản lý đám người này. Ngươi có lòng tin làm tốt không?
.Trà Ngũ sửng sốt, xúc động nói: - Thật vậy sao?
.Hàn Nghệ gật đầu.
.- Ta.. ta.. ta có lòng tin.
.Trà Ngũ hưng phấn đến mức nói còn không rõ ràng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có là tốt rồi, ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt, như vậy đi, ta cho ngươi thời gian năm ngày. Ngươi ra ngoài chiêu mộ cho ta năm mươi người.
.- Năm mươi người?
.Trà Ngũ kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Đây mới chỉ là bắt đầu. Tương lai người của Phượng Phi Lâu chúng ta càng ngày càng nhiều. Nhưng ta có một yêu cầu, trong đám năm mươi người này nhất định phải có năm thợ mộc, năm đầu bếp, tuổi không được vượt quá bốn mươi tuổi. Còn bốn mươi người còn lại, nam nữ mỗi loại một nửa. Tốt nhất là trẻ tuổi, dung mạo thì không có yêu cầu gì lớn, nhưng cũng không được quá xấu, hơn nữa không được vượt quá ba mươi tuổi. Đãi ngộ của chúng ta không những bao ăn bao ở hơn nữa mỗi tháng còn có mười văn tiền công. Ngươi có lòng tin làm được không?
.Trà Ngũ lập tức nói:
.- Ta có thể làm được
.Gần như không có chút do dự. Bởi ở xã hội hiện tại, đây là mức đãi ngộ rất tốt rồi. Đừng nói năm mươi người, đến năm trăm người cũng không có vấn đề gì.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy tốt, coi như là khảo nghiệm đối với ngươi, nếu ngươi làm được. Thì năm mươi người này sẽ do ngươi quản.
.Trà Ngũ cười nịnh nói: - Đa tạ tiểu Nghệ ca, đa tạ tiểu Nghệ ca.
.Hàn Nghệ vỗ vai y, cười nói: - Làm cho tốt, sau này đừng nói năm mươi người, năm trăm người cũng không thành vấn đề.
.Trà Ngũ ừ một tiếng, lại nói: - Vậy bây giờ ta sẽ đi làm ngay.
.- Bây giờ?
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức cười nói: - Ngươi đi đi.
.Trà Ngũ vội vàng rời đi. Người giống như y, 99% làm tôi tớ cả đời, không có khả năng vươn lên. Y đã sớm mất đi kỳ vọng vào tương lai, chỉ cầu có một miếng cơm ăn.
.Lúc Phượng Phi Lâu muốn bán đi, y nhiều đêm không ngủ ngon. Y không phải nữ giới, tìm việc rất khó khăn. Chỉ có thể đi làm nô lệ cho người khác. Bây giờ Hàn Nghệ cho y một cơ hội, y không quý trọng sao được.
.Hiện tại người hầu rượu trong Phượng Phi Lâu, phần lớn không thể coi như người của Phượng Phi Lâu. Hoặc là một ít người hầu rượu của tửu quán nhỏ, hoặc là một ít tiểu thương, chỉ có một phần nhỏ là chiêu mộ trong những ngày gần đây.
.Loại quan hệ không minh bạch này, cũng không phải kế lâu dài.
.Nguyên nhân chính là do tính cách được chăng hay chớ của Hàn Nghệ. Hắn cũng không hề vội vàng, chuẩn bị cũng không phải là đầy đủ, cũng chưa từng thúc giục bọn họ chiêu mộ người hay gì đó. Không phải hắn không biết làm kinh doanh, chỉ là hắn không muốn phí tâm trí vào việc này, hoặc có thể nói hắn không ý thức tới việc này.
.Cho đến hôm nay, hắn cảm nhận được ảnh hưởng của kịch nói, trong lòng mới bắt đầu lo lắng. Lên tinh thần để kinh doanh Phượng Phi Lâu cho tốt, coi như quản lý một ngành kinh doanh. Mà không phải là coi như một môn nghệ thuật, bằng không Phượng Phi Lâu sẽ phải đối mặt với các nguy cơ lớn nhỏ. Đến lúc đó chỉ sợ phải càng hao tổn tâm trí.
.Trà Ngũ đi rồi, Hàn Nghệ ngồi ở trên ghế, nhìn Mộng Nhi bọn họ tập luyện trên sân khấu. Nhưng trong đầu lại nghĩ chuyện làm thể nào để mở rộng Phượng Phi Lâu.
.- Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca.
.Đang lúc Hàn Nghệ suy nghĩ nhập thần, chợt nghe phía trên có người gọi hắn. Hắn vừa quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Nga, vội nói: - Tỷ về rồi.
.Lưu Nga gật gật đầu, thần thái hơi có vẻ mỏi mệt.
.- Vất vả rồi.
.Hàn Nghệ vội nói: - Mau ngồi xuống đi.
.Lưu Nga ngồi xuống.
.Hàn Nghệ nói: - Tỷ tới thật đúng lúc, có chuyện ta muốn cùng tỷ thương lượng một chút.
.Lưu Nga nói: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ hỏi: - Hàng xóm của chúng ta là những người như thế nào?
.Lưu Nga đầu tiên là sửng sốt, lập tức nói: - Hơn phân nửa đều là một ít tiểu địa chủ, hơn nữa cũng chẳng phải người tốt.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, hứng thú hỏi: - Vậy bọn họ xấu xa như thế nào?
.Nhắc tới chuyện tào lao, nói xấu người khác, thì Lưu Nga như hồi xuân, bắt đầu líu lo
.Hóa ra Đường triều thi hành chế độ nô lệ, loại chế độ này là tàn lưu của chế độ nô lệ trước đây. Phân dân thường và tiện nhân. Hàn Nghệ là dân thường, tương đối tự do. Còn Tiện nhân tức là nô lệ, không có tự do. Luật pháp Đường triều quy định rõ ràng nô lệ giống với súc sinh.
.Khác biệt duy nhất chính là, nếu địa chủ muốn giết súc sinh, không cần thông báo quan phủ, nhưng nếu muốn giết nô tì, nhất định phải đi báo quan phủ lập hồ sơ trước, nêu ra lý do giết nô lệ, sau khi được quan phủ tán thành là có thể giết chết nô lệ đó.
.Người sang đều có tỳ thiếp, bản thân lại có tiền, không làm những thủ đoạn này. Đại địa chủ nếu làm nghề này, cũng là làm thanh lâu giống như Hoa Nguyệt Lâu. Phổ thông bách tính không có tiền và người. Đám hộ cá thể thì có đám tiểu địa chủ đứng sau thao túng, bọn chúng lợi dụng các loại thủ đoạn để đưa đám nữ nhân tới để kiếm tiền cho mình.
.Nữ nhân làm nghề này, đặc biệt là kỹ nữ ở ngõ Bắc. Bất kể là thân xác hay tinh thần đều không có tự do. Giống như một công cụ kiếm tiền. Đám địa chủ này thường đánh mắng và ép đám kỹ nữ này đi tiếp khách.
.Tâm địa tốt không thể làm nghề này.
.Phải nói, Lưu Nga cũng trong nghề này, cũng coi là có tâm địa tốt. Bởi nàng ta xuất thân là ca kỹ, đương nhiên là đối tốt hơn với đám ca kỹ. Đây cũng là lý do vì sao Mộng Nhi bọn họ bằng lòng đi theo Lưu Nga. Đương nhiên lúc bình thường luyện tập ca kỹ, cũng có thể có đánh mắng. Đây là điều khó tránh.
.Loại chuyện này Hàn Nghệ đã gặp nhiều, bất kể quốc gia nào cũng có tình trạng này. Có thể sẽ kéo dài tới lúc loài người diệt vong, không thể nào ngăn chặn được. Chỉ có thể giảm thiểu loại chuyện này phát sinh. Mà khác nhau ở chỗ, hiện giờ pháp luật không cho phép chuyện này.
.Sau khi nói xong, Lưu Nga nhìn Hàn Nghệ trầm ngâm không nói, nói: - Hàn tiểu ca, ngươi hỏi cái này để làm gì.
.Hàn Nghệ nói: - Ta muốn mua ngõ Bắc.
.Giọng điệu hết sức bình thản.
.Nhưng chính câu nói bình thản này làm cho Lưu Nga sửng sốt hồi lâu không lấy lại được tinh thần, một hồi lâu cô ta mới lắp bắp nói: - NgươiNgưoi nói cái gì?
.Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói: - Ta nói, ta muốn mua ngõ Bắc.
.Lưu Nga kinh ngạc nói: - Mua ngõ Bắc?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.- Xảy ra chuyện gì rồi? Lưu Nga nói.
.Hàn Nghệ nói: - Không xảy ra chuyện gì, ta chỉ là muốn kinh doanh mà thôi.
.Lưu Nga nói: - Vậy tại sao muốn mua ngõ Bắc.
.Hàn Nghệ nói: - Đầu tiên, nếu tiếp tục lưu giữ các hộ cá thể ở ngõ Bắc, ta sợ rằng thanh danh của ngõ Bắc sẽ rất khó xoay chuyển.
.- Thứ hai, đám hộ cá thể này rất thần bí. Người ở chỗ bọn họ tốt xấu lẫn lộn, đối với chúng ta mà nói, là một loại nguy hiểm tiềm ẩn.
.Cuối cùng, cũng là điểm trọng yếu nhất, ta nói rồi kịch nói không phải chỉ đơn giản như vậy. Lợi ít của nó vượt xa hơn với thế, muốn gặt hái hết lợi ích của nó, nhất định phải có một bộ đồ nghề hoàn chỉnh. Ta hy vọng cả ngõ Bắc đều phục vụ cho Phượng Phi Lâu của chúng ta.
.Lưu Nga nghe vậy cũng cảm thấy khá có đạo lý. Nhưng nét mặt ngượng nghịu, nói: - Nhưng mà muốn mua toàn bộ ngõ Bắc, thì cần rất nhiều tiền, hơn nữa. Bọn họ không chắc đã bán, từ lúc chúng ta khai trương lại Phượng Phi Lâu tới nay. Việc kinh doanh của bọn họ cũng tốt theo.
.- Không bán?
.Hàn Nghệ ha hả cười: - Trên đời này không có thứ gì không bán, cũng không có thứ gì không mua được. Phải xem bản thân có đủ thông minh hay không.
.Lưu Nga vẻ mặt hoang mang nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ hỏi: - Ta nghĩ những nữ nhân kia nhất định đều rất hận chủ của bọn họ.
.Lưu Nga gật gật đầu nói: - Không ít ca kỹ đều hận chủ của bọn họ thấu xương.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy tỷ hiểu rõ được đám hàng xóm của chúng ta bao nhiêu?
.Lưu Nga nói: - Ồ, vẫn có chút giao thiệp, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng. Kỳ thực lúc Phượng Phi Lâu khai trương trở lại, bọn họ cũng tới chúc mừng, chỉ là lúc đó ngươi đang bận, ta mới không quấy rầy ngươi. Ngươi hỏi những thứ này làm gì?
.Hàn Nghệ chính nghĩa hào hùng, nói: - Giải cứu bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận