Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1275.2: Nhất thiết phải hùng vĩ

.Dương Mông Hạo cười hắc hắc nói: - Đặc phái sứ, bây giờ huynh vẫn đang đình chức, đây có phải là xen vào việc của người khác không!
.- Hoàn toàn coi là như vậy. Hàn Nghệ lại nói: - Các ngươi không nên quên, cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ trở về, hiện tại các ngươi kiêu ngạo như vậy, tương lai lúc gặp mặt lại, còn muốn chung sống vui vẻ, ta thấy rất khó a!
.Triệu Thiên Phú lập tức kính lễ nói: - Chúng ta chắc chắn sẽ hoàn thành sứ mệnh, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà Đặc phái sứ giao cho chúng ta.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng nói: - Vậy các ngươi còn đứng ở đây làm gì, bảo vệ ta sao.
.- Vâng vâng vâng!
.Triệu Thiên Phú vội vàng kéo Dương Mông Hạo rời khỏi, Dương Mông Hạo không sợ Hàn Nghệ, dù sao lúc đầu Hàn Nghệ cũng lăn lộn cùng gã ta, nhưng mà Triệu Thiên Phú sợ a.
.Hai tên hỗn tiểu tử này! Hàn Nghệ lắc đầu, chợt nhìn thấy Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo ba người đi tới.
.- Hàn tiểu ca.
.- Mấy vị công tử đều tới à.
.Hàn Nghệ chắp tay một cái, cười nói: - Như thế nào? Học Viện Sĩ Tộc của các ngươi nghỉ sao?
.Ba người Vương Huyển Đạo nhìn nhau một cái, không nói một lời nào, đúng là không có cách nào giao lưu.
.Học Viện Sĩ Tộc cũng không muốn nghỉ, nhưng vấn đề là, những đứa bé kia cũng không hiểu cái gì là tranh giành sĩ thứ, bọn chúng đều muốn xin phép nghỉ để đến xem Đại hội vận động này, dẫn đến đám người Thôi Tập Nhận cũng không có cách nào, chỉ có thể nghỉ ba ngày, nhưng việc này nói ra quá mất mặt.
.- Lời nói thật này thật làm người tổn thương a! Xem ra ta vẫn phải dối trá một chút. Hàn Nghệ cảm khái một phen, đi về phía bãi tập bên kia, nhưng chỉ đi được một nửa, đã gặp quản gia Lý Phủ.
.- Hàn Thị lang, ngài ở đây thì không còn gì tốt hơn, bệ hạ đã tới.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ và quản gia kia đi về phía khán đài được dựng lên tạm thời.
.Bởi vì Lý Trì đã nói muốn tới đây xem Đại hội vận động, hoàng đế xuất hành, ít nhiều gì cũng phải xây dựng rầm rộ để tỏ thái độ một chút, bởi vậy ở đối diện thao trường dựng lên một khán đài có kích thước không nhỏ, còn chia ra khu vực dành cho nam và nữ.
.Cho đến khi Hàn Nghệ chạy tới, Lý Trị đang trò chuyện vui vẻ cùng đám đại thần gồm có Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ, Lý Bật, Dương Tư Nột, bên cạnh còn có Lý Hoằng và con trai của đám Lý Nghĩa Phủ đang cầm lá cờ nhỏ chơi đùa. Võ Mị Nương thì ngồi cùng gia quyến của những đại thần này ở trong rạp bên cạnh
.- Vi thần Hàn Nghệ bái kiến bệ hạ.
.- Hàn Nghệ, Đại hội vận động này không phải khanh đề ra sao, sao khanh lại đến muộn như vậy!
.Lý Trị hơi không hài lòng nói.
.Hàn Nghệ nói với vẻ xấu hổ: - Bệ hạ, Đại hội vận động mặc dù là thần đề ra, nhưng công việc cụ thể không phải thần làm, đều là lão sư và học sinh của Học Viện Chiêu Nghi tự bố trí, thần làm như vậy, cũng là hi vọng nhờ vào đó gây dựng được tình cảm giữa lão sư và học sinh.
.- Nếu bàn về kiếm cớ, trẫm thấy khanh nhận thư hai, không có người dám nhận thứ nhất.
.- Bệ hạ quá khen, thần không dám nhận!
.Lý Hoằng nghe được bật cười khanh khách.
.- Nếu nói về da mặt khanh cũng là đứng đầu. Lý Trị trợn mắt nhìn Hàn nghệ vừa buồn cười vừa tức, đang định hỏi thêm mấy câu thì Võ Mị Nương ở bên kia đã phái người tới đòi người.
.Đại hội vận động Học Viện Chiêu Nghi, Võ Mị Nương mới là chủ nhân, Lý Trị chẳng qua tới để cổ vũ, chỉ có thể thả cho Hàn Nghệ đi.
.Hàn Nghệ lại đi tới gian phòng sát vách, bên trong đều là phụ nhân đang ngồi, ai nấy cũng đều là thịnh trang tham dự, thịnh trang là gì, đó là phơi bày bộ ngực lộ, bao gồm cả Võ Mị Nương, kích thước này, rãnh sâu này, trắng như tuyết, thật là nhất lãm chúng sơn tiểu a.
.(Ngắm nhìn mới thấy núi non xung quanh đều nhỏ bé. Một câu thơ trong bài Vọng nhạc của Đỗ Phủ)
.Cmn! May là mặc quần lót, nếu không thìchẳng may có phản ứng thì xấu hổ a! Hàn Nghệ không dám nhìn lung tung, chắp tay hành lễ với Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương gật đầu cười, hỏi: - Đại hội vận động này khi nào thì bắt đầu?
.Hàn Nghệ nói: - Giờ Thìn bắt đầu, nhưng ban đầu là lễ khai mạc, cũng chính là tuyển thủ vào sân. Nói đến đây, hắn dừng lại, nói: - Thần đã từng nói với hoàng hậu rằng, có một tiết mục hoàng hậu đọc diễn văn khai mạc, không biết hôm nay hoàng hậu đã quyết định hay chưa.
.Võ Mị Nương nói: - Hay là khanh hãy thay mặt ta đi, nói trước mặt nhiều người như vậy, ta cũng hơi sợ.
.- Thần tuân lệnh.
.Hàn Nghệ chắp tay nói.
.Một phụ nhân đột nhiên nói: - Nghe nói Đại hội vận động còn có nữ tử tham gia?
.Hàn Nghệ gật đầu và nói: - Bởi vì Học Viện Chiêu Nghi không phân biệt nam nữ, mà Học Viện Chiêu Nghi lấy danh nghĩa của hoàng hậu sáng lập, đương nhiên nữ tử có thể tham gia, nhưng sẽ không để cho nam nữ thi đấu cùng nhau, mà là tách ra thi đấu.
.Một khi đã bắt đầu hỏi, những phụ nhân này nhao nhao hỏi Hàn Nghệ cái này cái kia liên tục không ngừng, làm cho Hàn Nghệ ứng phó rất mệt mỏi, hôm nay hắn đến với tư cách là một người xem. Cuối cùng vẫn là Võ Mị Nương quan tâm người khác, để cho Hàn Nghệ đi ra chỗ Lý Trị, không ở lại chỗ này.
.Hàn Nghệ rời khỏi phòng khách, thở ra một hơi dài a!
.Qua một lúc, nghi thức khai mạc cuối cùng cũng sắp bắt đầu, nơi diễn ra ở ngay trên bãi tập phía trước khán đài.
.Lúc này, mọi người đã tập trung ở xung quanh, bởi vì mọi người cũng không biết Đại hội vận động là cái gì, càng không nói đến nghi thức khai mạc nên đều rất hiếu kỳ.
.Qua một lúc, chỉ nghe thấy lối vào phía đông vang lên một tràng trống đều đặn, mọi người đều tìm theo tiếng trống nhìn tới, chỉ nhìn thấy một thiếu niên mặc trang phục màu trắng đi ra từ bên trong, tất cả đều là phục sức kiểu mới nhất, phục sức hiện nay đúng là không thích hợp cho đội hình sát cánh nhau, càng thêm không thích hợp với Đại hội vận động, thiếu niên phía trước cầm lá cờ chỉ huy màu xanh da trời trong tay đang vung lên, đi theo phía sau là đội trống nhạc khoảng ba mươi người, động tác đều nhịp, mỗi người chơi trống cũng đều hưng khí bừng bừng.
.Đội này vừa mới xuất hiện lập tức gây nên một trận sục sôi, chủ yếu là quanh đây có rất nhiều trẻ con, bọn chúng không nhịn được, lập tức hăng hái kêu gào, không kìm lòng được vung lá cờ nhỏ trong tay lên.
.Ngay tức khắc xung quanh bãi tập lọt vào trong một đại dương màu xanh lam.
.Mấy người Lý Trị cũng nhao nhao đi ra khỏi phòng khách, đứng ở trên khán đài, trước mắt là một vùng màu xanh lam, giống như mười vạn lá cờ này, vô cùng hùng vĩ.
.Đây chính là phát sinh trong lúc bất chợt, Lý Trị cũng không ngờ lá cờ nhỏ này có tác dụng lớn như vậy, ngay tức khắc liền bị bầu không khí này cảm nhiễm, trong lòng cũng sục sôi dị thường. Thái tử Lý Hoằng càng không cần phải nói, dùng sức vẫy lá cờ nhỏ trong tay mình.
.Người chơi trống đi theo phía sau cũng là tuyển thủ, có mấy trăm tuyển thủ, trên cơ bản là học sinh của Học Viện Chiêu Nghi đều tham gia.
.Họ cũng ăn mặc quần áo vận động kiểu mới giống nhau, sau khi Hàn Nghệ đưa ra khái niệm Đại hội vận động, xưởng may của Trịnh Thiện Hành đã tăng thêm dây chuyền sản xuất quần áo vận động, nhưng màu không giống nhau, tuyển thủ đi ra đầu tiên mặc trang phục màu xám trắng, người đi ra sau đó thì mặc màu xanh đậm.
.- Vì sao màu sắc của quần áo họ mặc không giống nhau?
.Lý Trị nhìn mà vô cùng hiếu kỳ.
.Hàn Nghệ nói: - Mặc trang phục màu trắng là học sinh của Học Viện Chiêu Nghi ngoại ô phía nam, mà màu xanh đậm là Học Viện Chiêu Nghi ngoại ô phía tây.
.Đương nhiên đây là yêu cầu của Tiêu Vô Y, chắc chắn phải đối kháng, cái gì mà tình hữu nghị là số một, tranh tài số hai, Tiêu Vô Y quan niệm chỉ là số một, sinh con cũng muốn giành đầu tiên, tiếc rằng chắc chắn nàng là thứ hai.
.Lý Hoằng hiếu kỳ nói: - Tấm bảng gỗ bọn họ giơ lên là cái gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đó là lớp của bọn họ.
.Lý Hoằng hỏi: - Vì sao phải làm như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì Học Viện Chiêu Nghi chúng thần tôn trọng tập thể, như vậy thì vinh dự cũng là tập thể, học viện có vinh dự của học viện, lớp có vinh dự của lớp, mà khi chúng thần huấn luyện, cũng lấy lớp làm đơn vị để huấn luyện.
.Đám người Thôi Tập Nhận, Vương Huyền nhìn thấy cảnh này cũng không biết làm sao, ngược lại bọn họ muốn học Đại hội vận động này, nhưng trong Học Viện Sĩ Tộc không có nhiều người như vậy, một lớp học hơn mười người đã là không được, có lớp chỉ có mấy người, Học Viện Chiêu Nghi bọn họ một lớp học ít nhất ba mươi người, cơ bản không phải là cùng một cấp bậc, không làm được nhiều kiểu cách như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận