Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1133.1: Tranh đoạt Thái tử

.Nàng ta còn lợi hại hơn so với Lã hậu! Hàn Nghệ thầm thì một câu, nói: - Nếu như lập Thái tử khác, như vậy hoàng hậu sẽ trở thành thân mẫu của Thái tử, điều này điều này có thể thay đổi không?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thản nhiên nói: - Cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
.DNA cũng có thể thay đổi? Hàn Nghệ có chút kinh hãi, hoang mang nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Năm đó chư vương tranh giành kế vị, kỳ thật chính là ba nhi tử của muội muội ta tranh, nếu theo lý mà nói, đối với ba người bọn họ, đều là cữu cữu ta lớn hơn, theo lý bọn họ nên là hướng về lão phu, nhưng sự thực lại không như vậy. Ngụy Vương Lý Thái từ khi bắt đầu đã tự lập môn hộ, đã lung lạc một đám sĩ tộc Sơn Đông, trong đó cũng bao gồm đám người Phòng Huyền Linh, Ngụy Trưng, Lưu Ký, cháu trai như thế, Thái tử và Hoàng hậu cũng là như thế, đều không phải hoàn toàn đứng cùng phe. Đối với thần tử mà nói, theo lý nên tách hai người ra, Thái tử là Thái tử, Hoàng hậu là Hoàng hậu, chứ không thể gộp thành một.
.Hàn Nghệ trong lòng lộp bộp một chút, không lẽ lão định đoạt lại Thái tử từ trong tay Võ Mị Nương?
.Trong mắt Hàn Nghệ, mẹ con đương nhiên cùng một phe, không cần phải nghĩ, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ rõ ràng không nghĩ như vậy. Thái tử là Thái tử, Hoàng hậu là Hoàng hậu, chỉ nhìn từ cách xưng hô, hai người này chính là hai phái khác nhau, bởi vậy có thể kết luận, Thái tử là có thể đoạt lại.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ tiếp tục nói: - Nếu lập Thái tử khác, ngươi nghĩ trong các vương tử, ai có khả năng vào Đông Cung nhất?
.- Đương nhiên là Đại Vương! Hàn Nghệ nói.
.Bây giờ, ngay cả kẻ ngốc cũng biết điều này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Đại Vương hiện giờ tuổi còn quá nhỏ, dễ dàng bị ảnh bởi người khác, người có thể làm ảnh hưởng đến Đại Vương, giờ có ba loại người, thứ nhất, bệ hạ và Hoàng hậu, thứ hai, lão sư, thứ ba, người hầu.
.Hàn Nghệ nghe đến đây, đương nhiên cũng đã hiểu, nói: - Thái úy không phải muốn xếp người tới cạnh tân Thái tử chứ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói: - Làm thế nào để làm suy yếu quyền lực hậu cung, chính là bồi dưỡng ra một vị minh quân để kế thừa đại nghiệp, cũng chỉ có một vị minh quân cương nghị quyết đoán mới không dễ dàng chịu sự chi phối của hậu cung.
.Hàn Nghệ khẽ lau mồ hôi, nói: - Thái úy không phải muốn ta vào Đông Cung chứ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Hiện giờ ngươi là Tể tướng, chiếu theo lệ thường của triều đình ta, ngươi vào Đông Cung chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng quan viên của Đông Cung cũng có khác biệt thân sơ, có một số chức quan chỉ để cho các đại thần trong triều thêm phần vinh dự, cũng là thêm phần thể diện cho Thái tử. Lão phu hy vọng ngươi có thể trở thành lão sư thực sự của Thái tử, chứ không phải đến Đông Cung khoác cái hư danh.
.Hàn Nghệ nghe vậy, không nhịn được cười, nói: - Chuyện này... Thái... Thái úy, ông cũng không khỏi có lòng tin với ta quá rồi, thực ra từ trước đến nay ta cũng rất tự tin, nhưng lão sư của Thái tử không phải ai cũng làm được. Ta tuổi trẻ như vậy, lại không có học thức gì, huống hồ chữ viết còn xấu thế này, bất luận trên phương diện nào, ta cũng không đủ tư cách làm lão sư của Thái tử, chỉ sợ nói ra sẽ làm trò cười cho thiên hạ, không biết Thái úy coi trọng ta ở điểm gì.
.- Cảnh sát hoàng gia không phải là ngươi dạy ra đó sao, bây giờ mỗi người bọn họ đều lấy thiên chức của cảnh sát hoàng gia làm trọng, mà không phải người thân và gia tộc của mình, đây chính là điều lão phu muốn.
.Hàn Nghệ cười gượng hai tiếng, ngẫm lại, cũng là một lý do a! Làm sao chia rẽ Hoàng hậu và Thái tử, đương nhiên là bồi dưỡng tư tưởng cho Thái tử, phân rõ thị phi, cứ như vậy, Hoàng hậu sẽ không thể đem ý chí của mình áp đặt cho Thái tử. Như vậy rất phù hợp với tư tưởng giáo dục của Hàn Nghệ. Hắn nói: - Nhưng... nhưng ta cũng không đủ tư cách a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Lý lịch của ngươi quả thật hơi kém một chút, nhưng cũng không phải là không thể đươc.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Vẫn mong Thái úy chỉ giáo.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Theo lão phu thấy, đến lúc đó đám người Hứa Kính Tông nhất định sẽ dốc toàn lực dâng tấu, khẩn cầu Lý Trị phế truất đương kim Thái tử, ta muốn ngươi cũng dâng lên một bản tấu chương của mình.
.- Tấu chương gì?
.- Bảo vệ đương kim Thái tử!
.Hàn Nghệ nghe vậy, hai mắt trợn trừng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười một tiếng, nói: - Bất kể có phải Thái tử hay không, họ đều là con trai của bệ hạ, thân làm Hoàng đế, theo lý phải lo lắng cho trăm dân thiên hạ, thuận theo đại thế, lập tân Thái tử, tin tưởng trong lòng bệ hạ cũng đã sớm có quyết định. Nhưng nếu là phụ thân, khi nhìn thấy tất cả văn võ bá quan trong triều buộc tội con trai mình, mà còn là cố ý bới lông tìm vết, trong lòng sợ là cũng phải than thở tình người ấm lạnh.
.Nhớ ngày đó phế Thái tử Lý Thừa Càn tạo phản, sau khi bị bắt, văn võ trong triều đều dâng tấu phải xử tử Lý Thừa Càn, nhưng lúc ấy, Thái Tông Thánh Thượng lại chỉ muốn nhìn thấy một bản tấu chương xin giữ lại mạng sống cho Lý Thừa Càn, nhưng như vậy không có nghĩa là Thái Tông Thánh Thượng sẽ lại cho Lý Thừa Càn một cơ hội, chỉ là làm một phụ thân, trong lòng không nỡ với con trai của mình như vậy. Bản tấu chương này của ngươi cũng không thể thay đổi điều gì, bệ hạ vẫn sẽ lấy thiên hạ làm trọng, nhưng có thể làm cho bệ hạ thấy một tia ấm áp.
.Mặt khác, đạo làm thần cũng không nằm ngoài một chữ " trung", ngươi trước nay chưa từng gặp mặt, lại có ân oán với Thái tử cũ mà còn có thể ra tay tương trợ, đưa than ấm trong ngày tuyết rơi, còn lo sau này ngươi sẽ không dốc toàn lực bảo vệ tân Thái tử sao. Hơn nữa điều này thể hiện rằng, không phải ngươi trung thành với Thái tử mà là ngươi trung thành với bệ hạ, điểm này vô cùng quan trọng, nếu bệ hạ muốn chọn ngươi hộ giá bảo vệ Thái tử, như vậy sẽ khiến cho ngươi thân cận với Thái tử hơn.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng như vậy sẽ không khiến cho Hoàng hậu nảy sinh nghi ngờ chúng ta chứ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Sẽ không đâu, cô ta ngược lại sẽ sinh lòng cảm kích ngươi nữa.
.Hàn Nghệ sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, đây đúng là một lão cáo già giảo hoạt.
.Thái tử báo hiệu cho tương lai, bất kể là ai cũng đều là sống vào lúc này, tâm hướng đến tương lai, đây là chuyện thường tình của con người a! Vì vậy vấn đề Thái tử vẫn luôn là vấn đề quan trọng nhất trong xã hội phong kiến. Theo như Hàn Nghệ thấy, vấn đề này với tập đoàn Quan Lũng mà nói là vô cùng khó xử, bởi vì Thái tử tương lai nhất định là con trai của Võ Mị Nương, ủng hộ Thái tử, việc này nghe đã không thể tin nổi, không ủng hộ Thái tử, như vậy sẽ mất đi tương lai, cũng giống như chờ chết.
.Bản thân Hàn Nghệ cũng không để ý, mặc dù hắn là thủ lĩnh của tập đoàn Quan Lũng, nhưng hắn không cảm thấy mình và Võ Mị Nương có thâm thù đại hận gì, bọn họ là đồng minh, hắn còn coi mình là tâm phúc của Võ Mị Nương, vì vậy hắn cũng không quan tâm tới việc này. Võ Mị Nương tốt, thì hắn sẽ tốt. Lý Trị tốt, hắn cũng tốt. Trưởng Tôn Vô Kỵ tốt, hắn lại càng tốt, như vậy là được rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lại vô cùng chú ý đến vấn đề này, vì lão vẫn rất trung thành với Hoàng thất Lý Đường, lão phải đảm bảo vương thất của Lý Đường thuận lợi kế tục, hơn nữa đến bây giờ lão đã không còn dám dò xét Võ Mị Nương nữa, huống hồ lão cũng cảm thấy loại nữ nhân thông minh lại có quyền lực lớn như vậy làm Hoàng hậu, quả là một mối uy hiếp lớn đối với hoàng thất, việc này đúng là ngã một lần khôn hơn một chút a.
.Nhưng bảo vệ Lý Trung là việc không thể nào, trừ khi tạo phản, nếu không căn bản là không có khả năng, lập vương tử của phi tử khác lại càng là chuyện không thể, hai con trai của Hoàng hậu còn đó, cũng không phải để trang trí.
.Như vậy, Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ có một lựa chọn, đó chính là mặc ai lên làm Thái tử, ta sẽ đều dốc toàn lực ủng hộ, bồi dưỡng người ấy, dùng quyền lực của thần tử để bảo đảm hoàng quyền được chuyển giao thuận lợi. Dù sao đây cũng là một xã hội phụ hệ, con trai của Võ Mị Nương cũng mang họ Lý, như vậy là được rồi, chỉ là nước cờ này cũng hạ khá sớm, hơn nữa cũng khá là lớn mật, chẳng khác nào cướp Thái tử đi từ tay mẫu thân, việc này thật sự quá khó rồi, hơn nữa Lý Trị mới chừng ba mươi tuổi, đang trong thời kỳ tráng niên, Thái tử tương lai tuổi cũng còn nhỏ, nhưng vấn đề là thời gian của Trưởng Tôn Vô Kỵ không còn nhiều nữa, lão phải nắm chắc thời gian, an bài tốt tất cả các con cờ trong tay, đợi đến khi lão hai mắt nhắm lại, hai tay còn một đôi quân cờ, như vậy không phải quá lãng phí sao.
.Cho dù hơn phân nửa là đã thua trận, Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn rất coi trọng vấn đề Thái tử, tuy rằng đây cũng là thế cục bức bách, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, phần lớn là liên quan tới những gì Trưởng Tôn Vô Kỵ đã trải qua, bởi vì trong đời lão, hai bước ngoặt mang tính quyết định đều xuất hiện trên vấn đề về Thái tử.
.Lần đầu tiên, tất nhiên là sự biến Huyền Vũ Môn nổi tiếng, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã chọn trúng Lý Thế Dân, sau đó Trưởng Tôn gia lập tức thăng quan tiến chức, trở thành ngoại thích mạnh nhất triều Đường.
.Lần thứ hai, tất nhiên chính là đặt cược vào Lý Trị, càng làm cho Trưởng Tôn Vô Kỵ đạt đến đỉnh cao trong đời, quyền thế khuynh đảo triều chính, không ai sánh kịp.
.Nguyên nhân của việc này là như vậy, với vấn đề Thái tử, Trưởng Tôn Vô Kị được xem như khôn khéo hơn bất cứ ai, đúng đắn hơn bất cứ ai, sợ rằng khắp Đại Đường không có ai là đối thủ của lão. Lý Tĩnh, Lý Tích tuy có thể bảo trì tuổi thọ, nhưng họ dựa vào là vô vi, không ủng hộ bất cứ ai, mà Trưởng Tôn Vô Kị dựa vào lại là hữu vi, đánh cược bằng tính mạng của bản thân và gia tộc, nhiều lần đánh cược đều chưa từng thua, thật là nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí. (ngụ ý cùng một vấn đề, nhưng người khác nhau, nhìn từ lập trường hoặc góc độ khác nhau sẽ có suy nghĩ khác nhau)
Bạn cần đăng nhập để bình luận