Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 998.2: Tăng có thể nhịn nhưng Phật không thể nhịn

..
.Hàn Nghệ lại kích động vạn phần, nói:
.- Cha vợ, ngài suy nghĩ một chút xem, nếu tiểu tế muốn trả thù bọn họ, thì cũng phải ký khế ước mười năm với tá điền. Lương ở đây hai trăm văn một tháng, năm ngàn người, cha tính xem một tháng mất bao nhiêu tiền nha, tiểu tế trả trả thù bọn họ, hay trả thù chính mình vậy!
.Tiêu Nhuệ thấy cũng đúng, bởi vì từ xưa đến nay chưa từng có thương nhân làm như vậy, nói:
.- Vậy con vì cái gì?
.Hàn Nghệ thở dài:
.- Tiểu tế thấy những tá điền cuộc sống gian khổ, không đành lòng, bởi vậy mới muốn giúp đỡ bọn họ, thật ra đạo lý cũng giống như chợ lớn Đào Bảo, cha thấy những thương nhân trên chợ lớn Đào Bảo, vốn là những dân chúng ngay cả chén cháo cũng không có để uống, mà hiện giờ ai cũng không phải lo cuộc sống, ta chỉ muốn những tá điền này sống tốt.
.Tiêu Nhuệ hơi gật đầu nói:
.- Nói ra, đây cũng là chuyện tốt với dân chúng.
.Nói xong, ông ta bỗng nhiên nói:
.- Không đúng, rõ ràng con có ý định nhắm vào Lý gia thành Bắc.
.Hàn Nghệ nói:
.- Cha vợ minh giám, tiểu tế năng lực hữu hạn, lại sao có thể giúp được toàn bộ, nguyên nhân chính do Lý gia, Lưu gia, Khuất gia quá khắc nghiệt, bởi vậy tiểu tế mới muốn cứu vớt tá điền bọn họ trong bể khổ.
.Tiêu Nhuệ nháy mắt vài cái mắt, nói:
.- Vậy chùa Từ Ân và chùa Đại Hưng Thiện thì sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Cái này cũng bởi vì tức giận!
.- Xem đi! Ta đã nói con vì trả thù, Huyền Minh đại sư đã lớn tuổi rồi, con không thể làm như vậy.
.Tiêu Nhuệ trách cứ nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Cha vợ, tiểu tế chỉ tức giận, không phải trả thù. Tiểu tế làm như vậy, chỉ bởi vì bọn họ vũ nhục tín ngưỡng của cha vợ. Phật giáo chú trọng nhất chính là thiện, là hòa thuận.nhưng Huyền Minh đại sư và Tuệ Trạch đại sư lại bởi vì vay nặng lãi của mình mà nhằm vào tiểu tế, đây quả thực xỉ nhục Phật tổ! Tăng có thể nhẫn nhưng Phật không thể nhẫn, tiểu thế nhất định phải giáo huấn bọn họ, để bọn họ xóa bỏ việc vay nặng lãi, lập địa thành Phật, để bọn họ yên tĩnh làm một tăng nhân đắc đạo, những ích lời từ việc ác giao cho thương nhân chúng ta.
.Tiêu Nhuệ ngây ra như phỗng, kinh ngạc không nói, ông ta muốn giúp Huyền Minh nói chuyện, dù sao giao tình giữa hai người không cạn, nhưng Huyền Minh vì vay nặng lãi mà nhằm vào Hàn Nghệ, chuyện này hoàn toàn đi ngược lại với tư tưởng Phật gia, tất cả việc Hàn Nghệ làm điều là việc thiện, sao có thể vì hắn làm việc thiện mà đi trách tội hắn.
.Cũng không trách được! hình như không phù hợp với lễ nghĩa.
.Một lúc lâu sau, Tiêu Nhuệ thở dài, nói:
.- Việc này ta mặc kệ, tự con giải quyết cho tốt đi!
.Ông ta là Phật tử thành kính, chỉ cần Hàn Nghệ dán chữ thiện lên ót, ông ta sẽ không nỡ trách Hàn Nghệ. Thật ra trong chuyện này Tiêu gia phải chịu rất nhiều áp lực, thê tử Tiêu Nhuệ chính là con gái của Lý Thế Dân, ông ta cũng là hoàng thân quốc thích, bên Tiêu Cự, Tiêu Thiện, Tiêu Quân đều bảo Tiêu Nhuệ ra mặt, nói chuyện với Hàn Nghệ, khuyên hắn thu tay lại, chỉ là vài tá điền mà thôi, bọn họ thật sự không hiểu tại sao. Nhưng Tiêu Nhuệ cảm thấy nếu như vì lợi ích của Tiêu gia, đi ngăn Hàn Nghệ giúp đỡ dân chúng, vậy thì ông ta sẽ hổ thẹn với tín ngưỡng của mình, ông ta thà rằng chịu đựng áp lực này, cũng không muốn phủ định tính ngưỡng của chính mình, ông ta là một thuyết khách không đủ tư cách.
.Nói xong, ông ta đứng dậy đi ra ngoài.
.- Cha vợ đi thong thả!
.Hàn Nghệ nhanh chóng đứng dậy.
.Tiêu Nhuệ vừa mới đi được một lát, chợt nghe thấy tiếng cười như chuông bạc.
.Hàn Nghệ quay đầu lại, thấy Tiêu Vô Y che miệng cười không ngừng, sau đó ôm bụng cười to, cuối cùng cười lăn bò toài.
.Quả thật nàng nhịn sắp chết rồi, nàng là người có tính tình trung thực, mới vừa rồi thiếu chút mà tự làm mình vì kìm nén mà chết.
.- Cười cười cười! không sợ cắn phải đầu lưỡi mình à?
.Hàn Nghệ giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Vô Y, đặt mông ngồi bên cạnh nàng.
.Tiêu Vô Y cười khanh khách nói:
.- Đa tạ phu qhân!
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói:
.- Đa tạ ta cái gi
.Tiêu Vô Y nói:
.- Trải qua lần giáo huấn này của phu quân, ta đã biết nên ứng phó thế nào với cha ta rồi.
.- !
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy vô cùng hổ thẹn với Tiêu Nhuệ, thở dài:
.- Thật sự khổ cho cha vợ rồi.
.Tiêu Vô Y ủy khuất nói:
.- Không khổ, cha ta chưa bao giờ nói đạo lý với ta, động một chút là bảo ta câm miệng, hoặc là cút ra ngoài.
.Vấn đề là nói đạo lý với nàng cũng vô dụng! Hàn Nghệ nhủ thầm, nói:
.- Chỉ là ta không muốn nàng học cách của ta đi đối phó với cha mình, mà là vì ta, cha vợ chắc chắn đã chịu không ít áp lực, trong lòng nàng ít nhiều cũng có trách ta.
.Tiêu Vô Y kinh ngạc một lúc lâu, nói:
.- Thật ra nếu chúng ta không công khai quan hệ, chàng làm gì, ta đều ủng hộ chàng, chúng ta là vợ chồng, đương nhiên hoạn nạn cùng chịu, nhưng ta cũng không muốn bởi vì vợ chồng chúng ta mà chịu tổn thương. Hơn nữa, ta cũng rất không hiểu tại sao chàng lại làm như vậy.trong chuyện này, chàng mất còn nhiều hơn được, cho dù chàng muốn giúp đỡ tá điền, kỳ thật cũng có thể trả thù Lý gia, Khuất gia, chùa Từ Ân trước, đi giúp đỡ dân chúng không có đất, không cần thiết phải đắc tội với thân hào nông thôn.
.Ta tới Dương gia một chuyến, Phi Tuyết vốn định tới tìm chàng, nhưng Dương lão phu nhân đích thân sai người canh chừng nàng ấy, không cho phép nàng ấy ra khỏi cửa, cho dù chàng bình yên vô sự, nhưng chàng đã đắc tội với tất cả quý tộc, Dương gia không thể để Phi Tuyết lui tới cùng chàng. Lần trước chàng cũng chỉ đắc tội với bốn đại gia tộc Trường An, nhưng lúc này chàng đã đắc tội với tất cả vương công quý tộc, thế lực của bọn họ còn lớn hơn bốn đại gia tộc.
.Nàng chỉ có thể can thiệp chuyện nhà Hàn Nghệ, không thể can thiệp tất cả chuyện hắn làm trong triều đình. Lần này nàng mở miệng, có thể thấy Tiêu gia gặp phải nhiều áp lực, kỳ thật nàng cũng khó có thể thoát khỏi, các cô các dì cũng chạy tới giáo huấn nàng, chọn ai không chọn, lại chọn cái thằng nông dân, ngươi xem xem việc này làm ầm lên, Tiêu gia đều bị hại trong tay ngươi, nàng cũng không muốn Tiêu gia bị liên lụy.
.Vẻ mặt Hàn Nghệ áy náy, gật đầu nói:
.- Ta hiểu, thật ra việc này vốn sẽ không trở thành như vậy, chỉ vì giữa đường xuất hiện một vài không ngờ, ta cũng không muốn đi tới bước này.
.Nói tới đây, hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay ngọc ngà của Tiêu Vô Y, nói:
.- Tin ta, tất cả rồi sẽ trôi qua.
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng gật đầu, nàng muốn khuyên Hàn Nghệ khiêm tốn một chút, đừng đi gây sự, chuyện này thật sự quá kinh khủng, nhưng Hàn Nghệ đã nói như vậy, nàng cảm thấy nếu tiếp tục khuyên, có thể sẽ quấy rầy Hàn Nghệ, chỉ có thể không chùn bước ủng hộ hắn, khiến hắn không buồn phiền, dù sao sự việc cũng đã ầm ĩ thành như vậy. Đây cũng là ưu điểm lớn nhất của Tiêu Vô Y, việc nhỏ nàng có thể hóa thành việc lớn, nhưng việc lớn thật sự, nàng hoàn toàn lấy Hàn Nghệ làm trung tâm. Nàng nói:
.- Đúng rồi, chàng đã gặp Nguyên Mẫu Đơn chưa?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Gặp rồi
.Tiêu Vô Y mở to mắt, dò hỏi:
.- Vậy đã nói chuyện với nàng ấy chưa?
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Hiện giờ việc này đã náo loạn đến sứt đầu mẻ trán, tình hình này, nàng cho rằng ta còn có tâm trạng nói chuyện với nàng ấy sao? Hiện giờ ta phải toàn lực ứng phó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận