Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 357: Thái Tông di sách?

.Hàn Nghệ không biết bọn họ làm thế nào để vào Ngự Sử Đài, cũng không biết trong đó xảy ra chuyện gì. Nhưng cái này không quan trọng. Tấm lệnh bài đủ để chứng minh tất cả. Chính là Trịnh Thiện Hành bọn họ đã đứng về phe Lý Trị.
.Trong tiểu viện sau tiệm thuốc của Lư Sư Quái. Lư Sư Quái và Vương Huyền Đạo ngồi đối diện nhau. Ở giữa có một bàn cờ, hai màu đen trắng rõ rệt.
.Vương Huyền Đạo một tay vuốt ve con rùa nhỏ trong thay. Hai mắt tràn đầy tự tin.
.Còn Lư Sư Quái thì cau mày. Con cờ đen trong tay ngập ngừng chưa đi. Bỗng nhiên, y ném con cờ đen vào bính sứ bên cạnh, thở dài nói: - Ta lại thua rồi. Sáu năm trước ta và ngươi cách nhau chỉ 10 con cờ. Nhưng sau sáu năm ta kém ngươi tới 30 con.
.Vương Huyền Đạo nở nụ cười keo kiệt: - Lư huynh không cần khiêm tốn. Ngươi đặt tư tưởng vào việc cứu chữa thế nhân. Còn một người tục nhân như ta chỉ có thể cả ngày ở nhà tự chơi cờ. Nếu như Lư huynh cũng như ta. Ta nghĩ kỳ nghệ của Lư huynh sẽ cao hơn ta.
.Lư Sư Quái lắc đầu nói: - Những lời này là ngươi bợ đỡ ta rồi. Nếu ta ngày ngày tập luyện, có lẽ là thua không tới 30 con. Nhưng tuyệt không thể thắng được ngươi. Từ nhỏ kỳ nghệ của ngươi đã có thiên phú. Điểm này ta xấu hổ là không bằng.
.- Ha ha.
.Bỗng nghe thấy phía ngoài có tiếng cười hào sảng. Chỉ nhìn thấy Trịnh Thiện Hành bước vào, nói: - Lư huynh. Ngươi lại đang tự chuốc lấy nhục rồi.
.Lư Sư Quái nói: - Ồ, ngươi quay về rồi?
.Trịnh Thiện Hành tức giận nói: - Ngươi còn nói nữa. Đã nói là chúng ta cùng tiến cùng lui. Kết quả là ngày đầu nhậm chức đã để ta đi một mình. Đúng là không nghĩa khí.
.Lư Sư Quái xin lỗi nói: - Ngươi biết là ta phiền nhất đạo lý đối nhân xử thế dối trá của quan trường. Không đi ta cũng biết cảnh tượng như thế nào.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Không lẽ ta thì thích sao?
.Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười, nói: - Trịnh huynh, ngươi dù sao cũng coi là một nửa người kinh doanh. Dù sao cũng học được vài phần dối trá, ngươi đi thì quá thích hợp rồi.
.Trịnh Thiện Hành hừ một tiếng nói: - Các người cũng đừng đắc ý. Quan nha đó sớm muộn gì các người cũng phải đi. Các người cho rằng có thể trốn được sao.
.Lư Sư Quái thở dài nói: - Trốn được lúc này hay lúc đấy vậy. Kỳ thực ngươi có thể không đi. Là do ngươi lo lắng cho Hàn tiểu ca mới không nhịn được mà đi.
.Vương Huyền Đạo hiếu kỳ nói: - Đám Ngự sử đó các ức hiếp Hàn tiểu ca không?
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: - Lúc ta tới, hắn đang ngồi ở góc xem danh sách quan viên. Các người nói xem.
.Lư Sư Quái cười nhạt một tiếng: - Biết ngay là như vậy. Đúng là hết thuốc chữa.
.Vương Huyền Đạo hỏi: - Chẳng lẽ Hàn tiểu ca lại chịu khuất phục bọn họ? Nhưng ta nhớ là Hàn tiểu ca còn dám đắc tội với Chử Toại Lương.
.Trịnh Thiện Hành cười nói:
.- Lúc trước ta cũng nghĩ như vậy. Sợ ngày đầu tiên Hàn tiểu ca nhậm chức, liền đại náo Ngự Sử Đài. Vì thế mới qua xem. Đi rồi mới biết, ta đã lo lắng thừa rồi. Tổ tiên của Lư huynh có câu nói rất hay. Không phải suy nghĩ của ta, cũng không nằm trong ước muốn của ta.
.Vương Huyền Đạo gật gật đầu nói: - Thì ra là thế.
.Lư Sư Quái đột nhiên hỏi: - Không lẽ Hàn tiểu ca vẫn ở quan nha xem danh sách quan viên?
.- Hắn ấy a? Đang nấp sau cửa nghe lén chúng ta nói chuyện đó. Trịnh Thiện Hành chỉ tay ra phía ngoài.
.- Biết ngay là không đáng tin.
.Còn chưa dứt lời, Hàn Nghệ liền bước từ sau cửa ra. Vẻ mặt ngượng ngùng. Chắp tay với Vương Huyền Đạo và Lư Sư Quái nói: - Lư công tử, Vương công tử. Đã lâu không gặp.
.Lư Sư Quái cười ha hả nói: - Hàn tiểu ca, hành động này không quân tử nha.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Làm quan ở Ngự Sử Đài ai có thể làm quân tử, ta cũng không tin nữa. Hắn bước lên trước, xúc động hồi lâu nói: - Phóng khoáng như các ngươi a, không đi nhậm chức, cũng không có người nói nhiều nửa câu. Dù sao cũng thu hoạch được một số lời hỏi thăm. Còn ta đi từ sớm, sợ bọn họ nắm được nhược điểm. Nhưng mà kết quả lại là bị bọn họ chuẩn bị liên minh lại tố cáo. Nếu ta không đi thì có lẽ bị bọn họ buộc tội đến chết.
.Vương Huyền Đạo khẽ cười nói: - Hàn tiểu ca quá khiêm tốn rồi. Đến Hộ bộ Thị lang đều không làm gì được ngươi, huống chi là đám Ngự sử kia. Nếu như thực sự mà tố cáo thì không biết là ai bị tố cáo đến chết.
.Trịnh Thiện Hành ha hả nói: - Huyền Đạo, ngươi không hổ là tinh thông huyền học. Câu nói này quả thực quá đúng.
.Tên này nói chuyện lúc nào cũng vô sỉ như vậy. Hàn Nghệ cười ngượng ngùng. Vội vàng chuyển đổi chủ đề nói:
.- Ai, trong các người kỳ nghệ của ai cao nhất.
.Lư Sư Quái nói: - Huyền Đạo được gọi là thiên hạ đệ nhất bạch y. Năm đó Sầm Văn Bản đại học sĩ, chuyên cầm cờ đen, xuất phát trước để chế ngự người, chưa từng thua. Trong triều không có địch thủ. Còn Huyền Đạo chuyên cầm quân trắng, thích đi sau, cũng chưa từng thua. Chỉ tiếc là Huyền Đạo và Sầm đại học sĩ chưa từng tỉ thí. Không cách nào phân biệt được trắng đen ai mạnh hơn. Quả thật là làm người ta tiếc nuối.
.- Như vậy cũng không phải. Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: - Lư huynh, không lẽ ngươi quên rồi. Lúc đầu nữ ma đầu thắng Huyền Đạo tới 28 con.
.Oa. Thê tử ta kỳ nghệ cao vậy sao. Sao chưa từng nghe thấy nàng nói. Đúng là quái thay. Hàn Nghệ nghe vậy thì cả kinh
.Lư Sư Quái nói: - Đó là do nữ ma đầu giở thủ đoạn sau lưng.
.Hóa ra là như vậy. Hàn Nghệ yên lặng gật đầu, như thế nghe phù hợp với tính cách của Tiêu Vô Y.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: - Chuyện cũ đã rồi, nhị vị huynh trưởng nhắc lại làm gì.
.Trịnh Thiện Hành và Lư Sư Quái nhìn nhau, cười mà không nói.
.Hàn Nghệ nhìn mà hiếu kỳ. Thẫm nghĩ. Tiên nữ đó lại giở tiên pháp gì ra vậy. Xem ra hôm nào đó ta phải đi dò la xem. Cười ha hả, nói: - Ba vị công tử không thành thật. Chuyện lớn như vậy mà lại giấu ta.
.Lư Sư Quái đầu tiên là liếc nhìn Trịnh Thiện Hành một cái, lập tức mỉm cười, nói: - Ta cho rằng ngươi nói ra những lời này là đã dự liệu được hôm nay.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Ta cũng không dự liệu được. Ta chỉ biết cố gắng. Vương công tử có câu nói rất hay Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
.Lư Sư Quái nhìn Hàn Nghệ nói: - Vậy thứ cho ta mạo muội hỏi một câu. Ngươi mưu cái gì?
.Hàn Nghệ ngẩn người, cười nói: - Giống người xuất thân như ta, mưu cầu con đường làm quan. Chẳng qua cũng là hai khả năng. Hoặc là muốn đặt mình vào hàng ngũ quý tộc, báo đáp xã hội, báo đáp những người coi người mình. Hoặc là hy vọng ai cũng có thể như ta. Ngươi cho rằng ta mưu cái gì?
.Lư Sư Quái cười gật gật đầu, nói: - Nhưng ta vốn xuất thuân sĩ tộc, còn ngươi xuất thân hàn môn, ngươi cho rằng chúng ta có thể hợp tác?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu không thể, vậy vì sao các người lại vào Ngự Sử Đài.
.Lư Sư Quái nói:
.- Ngươi tin tưởng bọn ta như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận