Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 552: Việc xấu loang lổ

.Giờ phút này Hàn Nghệ thật sự muốn đi luôn, sau đó núp ở góc tường nào đó, thưởng thức Thẩm Tiếu bị các hán tử của Phượng Phi Lâu dùng côn bổng đánh ra như thế nào.
.Nhưng lúc này còn chưa kịp quyết định, lại đã nghe được Thẩm Tiếu nói: - Hiểu lầm, hiểu lầm, vài vị tẩu tẩu hiểu lầm rồi, ta là bạn tốt của Hàn Nghệ ở Dương Châu a.
.- Tẩu tẩu? Tấu tẩu gì?
.- Thật sự là nực cười. Trà Ngũ, mau sai người tới đây!
.- Đợi một chút đã.
.Hàn Nghệ vội vàng đi vào, chỉ thấy trong tay tứ Mộng cầm cái đĩa, ấm trà, chén trà làm “Vũ khí”, rúc vào một chỗ, hoảng sợ chưa định, lại là nổi trận lôi đình, cứ như là gặp phải đại địch vậy.
.- Tiểu Nghệ ca, huynh tới thật đúng lúc, mau đuổi tên sắc lang này ra ngoài đi.
.Mộng Đình nhìn thấy Hàn Nghệ đến, lập tức trở nên lớn lói, dậm chân nói.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Đứng trách móc, y là Thẩm Tiếu đấy.
.- Thẩm Tiếu?
.Tứ Mộng đều sửng sốt.
.Mộng Đình lắc lắc cái đầu nhỏ: - Không có khả năng, y căn bản không phải là Thẩm Tiếu.
.Thẩm Tiếu nghe vậy có chút kinh ngạc: - Vị muội muội này, nàng nhận thức ta ư?
.- Ta mới không phải là muội muội của ngươi.
.Mộng Đình xì một tiếng khinh miệt, bảo: - Tiểu Mập nói, vị Thẩm đại ca của cậu ấy có bộ dáng tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, sao có thể giống như ngươi, vừa bẩn vừa thối, hơn nữa còn giống như một đại thúc vậy.
.Thẩm Tiếu sửng sốt, cúi đầu nhìn lại trang phục của mình, lại ủy khuất nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Ngươi xem ta làm chi, ta nói ngươi cũng thật sự là quá nóng vội đấy, ngươi không tự nhìn lại chính ngươi là bộ dạng gì đi.
.Thẩm Tiếu vò đầu: - Ta nhất thời cao hứng, nên đã quên mất.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi cao hứng cái gì? Còn có, các nàng ấy không phải thị thiếp của ta. Chỉ là bạn bè của ta thôi, ngươi không biết gì cũng đừng có hô loạn được không, rất dễ gây hiểu lầm cho người khác đấy.
.Thẩm Tiếu hơi có chút kinh ngạc hỏi: - Bạn bè mà ở cùng một chỗ?
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn y, nói với bọn Mộng Nhi: - Rất xin lỗi, là ta nhận nhầm người. Cứ đánh chết y đi.
.- Ai ai ai!
.Thẩm Tiếu vội vàng kéo hắn, nói: - Ta sai lầm rồi, ta sai rồi, ta xin lỗi, xin lỗi mà.
.Hàn Nghệ thật là một đầu hai đại, khẩn trương gọi tôi tớ lại đây, bảo bọn họ lập tức mang Thẩm Tiếu đi tắm rửa, hắn cũng sợ sẽ bị lây rận đấy.
.Thằng nhãi Thẩm Tiếu này đúng thật là thanh lâu đạt nhân, vẫn không quên chắp tay với bọn Mộng Nhi: - Vài vị nương tử, vừa rồi tại hại có nhiều xúc phạm, kính xin vài vị nương tử thứ lỗi, tại hại --- trước hết xin lỗi vì không tiếp được rồi.
.Y vừa đi, Mộng Đình vội vàng nhảy đến đây, hỏi: - Tiểu Nghệ ca, y ---- y thật sự là Thẩm Tiếu ư?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.- Nhưng y và người Tiểu Mập kể hoàn toàn tương phản nha.
.- Ta nghĩ --- có thể là do trưởng thành đi.
.- A?
.Hàn Nghệ nói: - Được rồi, nếu các cô sợ y thì cứ về phòng trước đi, ta còn có chút việc phải xử lý. Chờ ta trở lại, ta lại giải thích với các cô sau.
.Tứ Mộng gật đầu. Đều trở về phòng mình, dù sao nơi này có người xa lạ đến, khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên.
.Hàn Nghệ lại khẩn trương gọi Trà Ngũ, khiến y lập tức sai ngươi nói tin này cho Tiểu Mập, lại chỉ bảo bọn họ chăm sóc chủ tớ Thẩm Tiếu cho cẩn thận.
.Sau khi dặn dò xong, thì hắn phải đi đến tiệm thuốc Lư gia.
.- Ha ha! Người bạn kia của ngươi thật là có thú.
.Trịnh Thiện Hành nhìn thấy Hàn Nghệ đến đây. Nhịn không được cười ha ha trêu đùa.
.Hàn Nghệ cười khổ lắc đầu nói:
.- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, khổ cho ta còn thay y lo lắng nhiều ngày, ngược lại y còn nhìn thoáng hơn cả ta nữa.
.- Trên đời vốn vô sự, lo sợ không đâu chi. So với y, chúng ta chẳng qua chỉ là một đám người tầm thường mà thôi, y mới chân chính là một người thông minh. Ta thật sự hy vọng có được khí độ như y, vậy thì sẽ không còn chuyện gì phiền lòng nữa rồi. Bàn tay trằng nõn của Vương Huyền Đạo nhẹ nhàng vuốt con rùa đen nhỏ trong tay, thản nhiên nói.
.Hai người Trịnh, Lư đều thoáng gật đầu.
.Đúng a! Lại có ai lạc quan được như Thẩm Tiếu chứ. Hàn Nghệ cười bảo: - Không dối gạt các ngươi, kỳ thật đây là điểm ta bội phục y nhất đấy.
.Lư Sư Quái nói: - Đúng rồi, nghe nói ngươi muốn tìm chúng ta để thương lượng chuyện gì mà?
.Hàn Nghệ gật đầu, hỏi: - Các ngươi có hiểu rõ cách làm người của Hứa Kính Tông không?
.Ba người nghe vậy sửng sốt, Trịnh Thiện Hành hỏi ngược lại: - Ngươi hỏi ông ta làm gì?
.- Ông chủ động đứng về phía bệ hạ đấy.
.Hàn Nghệ lại kể lại đái khái sự tình một lần.
.Ba người đồng thời nhíu mày lại.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn qua: - Xem ra ông ta so với trong tưởng tượng của ta càng thêm khó chơi hả?
.- Cũng không phải vậy. Trịnh Thiện Hành lắc đầu: - Kỳ thật ta vô cùng kính nể phụ thân của Hứa Kính Tông, phụ thân ông ta không chỉ có tài hoa hơn người, lại trọng khí tiết, cương trực công chính, là một người đáng giá kính trọng. Đáng tiếc là Hứa Kính Tông chỉ kế thừa được tài hoa từ phụ thân ông ta, mà lại không kế thừa được khí tiết thôi.
.Lư Sư Quái nói tiếp: - Người này có tài hoa hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, ông ta có thể sống được trong triều lâu như vậy, là dựa vào tài văn chương phiêu lượng, ngay cả Thái Tông Thánh Thượng cũng đều từng khích lệ ông ta. Chỉ có điều người này phẩm hạnh không tốt, nhất là trong gia đình, tuy nhiên đây còn là chuyện riêng của nhà ông ta, ông ta muốn làm như nào, người ngoài cũng không có quyền đánh giá.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Ta cũng không muốn phán xét ông ta là tốt hay xấu, ta chỉ muốn hiểu rõ ông ta hơn một ít, nhìn vào tình thế trước mắt, tương lai khó tránh khỏi việc phải cộng sự với nhau, hiểu rõ thêm về đối phương, là có thể tránh khỏi những bất ngờ không cần thiết đấy.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu, vì thế nói tiếp: - Ta từng nghe đại bá của ta nói qua, trong năm Tùy Mạt, Vũ Văn Hóa Cập vừa mới giết Dương Đế, đồng thời cũng chuẩn bị thanh trừ đại thần trong triều, trong đó cũng bao gồm cả phụ thân của Hứa Kính Tông là Hứa Thiện Tâm, còn có một vị đại thần triều Tùy khác là Ngu Thế Cơ, đệ đệ của Ngu Thế Cơ là Ngu Thế Nam, hy vọng có thể chết thay huynh trưởng, mà Hứa Kính Tông lại không thèm chú ý đến phụ thân mình, chỉ cầu xin Vũ Văn Hóa Cập tha cho ông ta một mạng, sau khi được Vũ Văn Hóa Cập tha thứ, ông ta hoàn toàn không để ý tới phụ thân của mình, một mình bỏ trốn mất dạng. Việc này làm cho người ta cảm thấy vô cùng trơ trẽn đấy.
.Hàn Nghệ cau mày hỏi: - Một khi đã như vậy, vì sao Thái Tông Thánh Thượng lại muốn trọng dụng ông ta vậy?
.Vương Huyền Đạo khẽ cười nói: - Đây là chỗ đáng giá khen ngợi nhất của Thái Tông Thánh Thượng đấy, Thái Tông Thánh Thượng cũng không phải chỉ dùng quân tử, ngài ấy chỉ dùng người có ích, bất kể là tiểu nhân, hay là quân tử, Thái Tông Thánh Thượng đều có thể khống chế cả.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Lư Sư Quái lại nói: - Không chỉ dừng ở đấy, đầu năm Vĩnh Huy, ông ta từng làm Lễ bộ Thượng thư, nhưng ông ta lại vì tiền tài, mà gả nữ nhi của mình cho tù trưởng một bộ lạc, mà cũng bởi vì chuyện này, nên ông ta từng bị giáng chức thành Trịnh Châu Thứ sử.
.Vương Huyền Đạo cười nói tiếp: - Càng thêm thái quá chính là, con của ông ta tư thông cùng thị thiếp của chính ông ta. Mà ông ta vì muốn bảo vệ thị thiếp của mình không để cho con trai cướp đi, thế nhưng cáo cả con trai mình lên triều, kết của là con ông ta bị giáng chức đuổi ra khỏi Trường An.
.- Thế sao?
.Hàn Nghệ nghe vậy mỉm cười, đây không phải là tình tiết thường xuyên xuất hiện trong phim Nhật Bản đấy ư. Hắn thực sự không ngờ Hứa Kính Tông lại là một nhân vật cực phẩm đến vậy.
.Vương Huyền Đạo gật đầu, nói: - Việc này từng lan truyền ồn ào huyên náo, mọi người đều biết cả.
.Háo sắc, tham tiền, sợ chết, đây chính là tam đại trí thắng pháp bảo của thiên môn a, ông ta đều có cả, thì ta còn gì phải sợ ông ta chứ? Hàn Nghệ rất nhanh từ trong lời nói của bọn họ, lấy được những tin tức mà mình muốn.
.Trịnh Thiện Hành lại nói: - Tuy nhiên đây đều là chuyện nhà của ông ta, tuy rằng hành vi làm người ta cảm thấy trơ trẽn, nhưng ở trong triều, ông ta cũng chưa bao giờ làm việc gì đại gian đại ác cả, cho nên chúng ta chỉ cần không đi trêu chọc ông ta, hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì đâu.
.Hàn Nghệ cười khổ bảo: - Vấn đề là ta đã chọc phải rồi.
.Ba người đều kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ hỏi:
.- Chẳng lẽ các ngươi đã quên chuyện lúc trước những đại thần kia đến trại huấn luyện để tố cáo ta sao?
.Vương Huyền Đạo hơi hơi nhíu mày, bảo: - Hình như cháu của Hứa Kính Tông cũng nằm trong số đó.
.Hàn Nghệ gật đầu, lại nói đại khái chuyện đã xảy ra một lần.
.Ba người sau khi nghe xong, sắc mặt thản nhiên. Bọn họ cũng không cần phải sợ hãi gì Hứa Kính Tông.
.Vương Huyền Đạo lại hỏi:
.- Vậy ngươi định làm như thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy thì phải xem ông ta tính làm sao bây giờ, nếu ông ta không so đo, thì ta cũng không bởi vì mấy việc xấu của ông ta mà nhằm vào ông ta, nhưng nếu ông ta muốn giở trò, ta đây cũng chỉ có thể ứng chiến thôi.
.Lư Sư Quái khẽ cười: - Người này thật ra không có gì phải sợ hết, kỳ thật nhân mạch trong triều của ông ta còn kém hơn ngươi chút ấy, gần như không có ai bằng lòng làm bạn với ông ta cả.
.Thử hỏi một người đầy mình việc xấu như vậy, thì có ai nguyện ý lui tới với ông ta chứ.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Vừa mới bắt đầu còn có chút băn khoăn, nhưng hiện tại chút băn khoăn này đã hoàn toàn biến mất rồi.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên hỏi: - Các ngươi cho rằng lần này Hứa Kính Tông có thể thuyết phục thành công không?
.Trịnh Thiện Hành cau mày:
.- Người này cũng là kẻ khéo ăn nói, thông minh cơ trí, nếu ông ta chủ động yêu cầu đi, có thể thấy được là ông ta có sự chuẩn bị rồi.
.Hàn Nghệ nhưng lại lắc đầu: - Ta thấy khó, trừ khi trong tay Hứa Kính Tông nắm giữ lợi thế ngang nhau. Nói khác đi, lần này nhất định thất bại. Nếu ta là Quốc cữu công, ta sẽ không vừa mới cự tuyệt bệ hạ, Chiêu nghi, mẫu thân của Chiêu nghi xong, sau đó lại đáp ứng một Tu quốc sử đâu, đó căn bản là không thể hiểu nổi, Hứa Kính Tông chủ động yêu cầu đi, tám phần vẫn là vì con đường làm quan của chính mình, nghĩ muốn tranh công trước mặt bệ hạ thôi.
.Vương Huyền Đạo gật đầu, hỏi: - Như vậy nếu đã thất bại, thì bước tiếp theo bệ hạ nên làm gì bây giờ?
.Hàn Nghệ hỏi ngược lại: - Nếu lúc trước Hiệt Lợi không đáp ứng thỉnh cầu của Thái Tông Thánh Thượng, thì kế tiếp sẽ làm gì?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Liều chết một trận chiến. Lời nói ra khỏi miệng, chính y cũng giật nảy mình.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ba lần du thuyết này, bệ hạ đã dùng tất cả các thủ đoạn hòa bình để giải quyết rồi, nếu như vẫn không được, vậy cũng chỉ có thể lựa chọn cứng đối cứng thôi, về phần có thể đạt tới đánh một trận tử chiến hay không, vậy còn phải xem thế cục phát triển thế nào đã.
.Lư Sư Quái nói: - Nhưng theo tình huống trước mắt, bên phía bệ hạ trên cơ bản không nhìn tới được bất cứ hy vọng nào, ta thậm chí không nghĩ ra được bất kỳ một biện pháp nào.
.Hàn Nghệ cười:
.- Cũng không thể nói như vậy, bệ hạ kỳ thật có một ưu thế phi thường lớn đấy.
.Vương Huyền Đạo tiếp lời: - Quyền chủ động.
.Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên chút kinh ngạc, lập tức gật đầu bảo: - Đúng vậy, bệ hạ có được quyền chủ động tuyệt đối, nguyên nhân vì quyền lực trong tay Quốc cữu công, đã đạt tới đỉnh cao, nếu muốn hướng lên trên tiếp, cũng là cùng đường, bởi vậy phương pháp xử lý vấn đề của Quốc cữu công, nhất định là binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn đấy. Ông ta không có cơ hội tấn công. Mà bệ hạ tuy rằng thế lực kém khá xa, nhưng bệ hạ dù sao vẫn là bệ hạ, y có được tính chất đặc biệt không gì sánh kịp, chỉ cần có cơ hội, bệ hạ có thể mượn cớ gây khó dễ, mà bất luận ở phương diện gì, bệ hạ cũng có thể xuất kích, vì vậy thắng hay bại còn chưa biết được đâu.
.- Chỉ mong việc này có thể sớm chấm dứt nha! Lư Sư Quái thở dài một tiếng, nói: - Hiện tại trên dưới triều dã nhân tâm bất ổn, các đại thần đều đang suy nghĩ việc này, không rảnh bận tâm quốc sự, hơn nữa Quốc cữu công cùng bệ hạ không hòa thuận, chuyện này đối với quốc gia, đối dân chúng trong thiên hạ không phải là chuyện gì tốt.
.Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ đại biểu cho cuộc chiến quyền lực tối cao, hiện tại trong mắt bọn họ không còn là dân chúng trong thiên hạ, mà là quyền lực trong tay mình, rất nhiều chính sách có lợi cho dân chúng, đều bởi vì tranh giành quyền lực mà tạm thời bị mắc cạn, những đại thần khác cho dù là có thượng sách trị quốc, nhưng vì tự bảo vệ mình cũng không dám đề xuất vào lúc này, quỷ mới biết được chính sách đề ra sẽ làm tổn hại đến lợi ích của ai chứ.
.Mà ba người bọn họ đều là trong lòng cất chứa hoài bão, bọn họ vẫn luôn muốn thi triển hoài bão của mình, chứ không phải muốn bị cuốn vào trận tranh đấu này.
.Kỳ thật Hàn Nghệ sao lại không cảm thấy thế đâu, nhưng nếu ngươi không trả giá thì lấy đâu ra hồi báo chứ, nếu ngươi không mượn việc này trèo lên cao, thì tương lai ngươi muốn làm chuyện gì, chỉ sợ đều là có lòng mà không đủ lực thôi, hắn nói tiếp: - Ta thấy việc này cũng không kéo dài được bao lâu nữa, nếu vẫn không có tiến triển, thì sự kiên nhẫn của bệ hạ và Võ Chiêu nghi sớm hay muộn gì cũng sẽ cạn kiệt thôi, ta phỏng chừng đến sang năm sẽ có kết quả đấy, cho nên sang năm sẽ là một năm mấu chốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận